Lần này anh không dùng tay, cũng không phải dùng miệng.
…
Thời tiết về đêm cuối tháng Ba ở thành phố C vẫn chìm trong sương giá.
Có điều, khu nhà này của Hoắc Thiệu Hằng luôn duy trì nhiệt độ ổn định suốt bốn mùa, nhờ vào điều hòa tổng điều tiết không khí ở mức ôn hòa.
Tuy nhiên anh vừa trải qua “vận động” kịch liệt chưa từng có, nên tâm trạng hơi phức tạp, cần đằm mình trong nước lạnh để giúp bản thân tỉnh táo đôi chút.
Nước lạnh từ vòi hoa sen “ào ào” xối xuống đầu anh, hệt chậu nước đá trút xuống, khiến cõi lòng phức tạp bấy lâu cũng bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Coi như một lần làm nhiệm vụ mà thôi, giống hệt trăm ngàn nhiệm vụ trước đây vậy.
Mặc dù nhiệm vụ lần này khá nóng bỏng, độ khó cao, nhưng cũng chỉ là một lần làm nhiệm vụ mà thôi.
Không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.
Có điều trước khi quên hoàn toàn, anh phải cẩn thận hồi tưởng lại một chút…
Hoắc Thiệu Hằng đứng dưới vòi hoa sen, chống một tay lên vách tường, nhắm mắt hưởng thụ dòng nước lạnh đang gột rửa thân thể, vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Sau khi tắm nước lạnh xong, anh vắt khăn lên cổ, rồi sải đôi chân rắn rỏi bước ra khỏi phòng tắm.
Khi ngửi được mùi tanh nồng dày đặc trong phòng ngủ, khóe miệng của anh hơi giật giật. Anh tìm điều khiển từ xa rồi bật quạt thông gió để thanh lọc lại không khí.
Sau đó, anh ngồi xuống ghế sofa làm từ gỗ màu trắng, định châm một “điếu sau khi làm” trong truyền thuyết.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua mà thấy hơi khô nóng, bèn rũ mắt rồi rít mạnh hai hơi thuốc, sau đó nhân lúc Trần Liệt đang thẩm tách máu, đi qua đẩy vai anh ta: “Ra ngoài nói chuyện.”
Trần Liệt cài đặt thiết bị ổn thỏa, chỉ việc chờ kết quả xét nghiệm xong mới cất bước ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng quan sát bên trong, xác định Cố Niệm Chi vẫn còn ngủ mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó xòe tay ra: “Đưa đây.”
“Đưa cái gì? Này, anh muốn gì? Tôi nợ anh cái gì à?” Trần Liệt nheo mắt nghi ngờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng: “Mắt tôi cận nặng nên không nhìn rõ, anh đừng lừa tôi.”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ đưa mắt liếc anh ta, sau đó mấp máy môi: “Thuốc, thuốc mà cậu nói có thể khiến người ta không nhớ gì nữa.”
“Hả?” Trần Liệt sững sờ: “Cái gì không nhớ nữa cơ?”
“Đừng giả vờ giả vịt với tôi.” Giọng Hoắc Thiệu Hằng âm trầm mà lạnh lùng, ánh mắt rét buốt như dao quét tới chỗ Trần Liệt: “Chẳng phải trước đó cậu nói có thể tìm người tới giúp, bảo đảm sau đó bọn họ không nhớ gì mà? Cậu bảo đảm bằng cách nào?”
“Hả? À!” Cuối cùng Trần Liệt cũng hiểu ra, nhưng vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi khó lường. Một lúc lâu sau, anh ta mới sờ gáy đáp: “Anh cũng muốn uống thuốc kia à? Anh đâu phải người ngoài…”
Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt, sau đó tiếp tục chìa tay ra: “Nói vớ vẩn ít thôi, thuốc đâu?”
Trần Liệt không ngờ Hoắc Thiệu Hằng cũng cần thuốc để quên đi.
Anh ta ngập ngừng hồi lâu, mãi sau mới bất đắc dĩ lên tiếng: “Anh Hoắc, là thế này, thuốc kia phải uống trước khi hành sự mới có thể cam đoan sau đó không nhớ gì cả. Cũng giống như Niệm Chi vậy, anh nhìn cô ấy xem, đảm bảo tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả.”
Vậy có nghĩa con người ta sẽ bước vào trạng thái ý thức hỗn loạn, làm việc cũng dựa vào bản năng.
Hoắc Thiệu Hằng giật mình, thầm nghĩ không xong rồi…
Quả nhiên Trần Liệt hơi rụt người lại phía sau, như thể chỉ tiếc không giấu được cơ thể tròn trịa của mình vào hang nào đó. Anh ta ấp úng nói: “… Làm rồi thì có uống cũng vô ích. Hoắc thiếu, bây giờ anh mới tìm tôi cũng không kịp nữa rồi…”