“Cũng không hẳn là vậy.” Trần Liệt hơi đắc ý trong lòng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, sau đó lại lôi một mảnh vải khác ra, cẩn thận lau chùi mắt kính.
“Nghĩa là sao?”
“Nếu anh nhất định phải tẩy sạch trí nhớ sau khi xong việc, trước mắt chỉ có một phương pháp vật lý là phẫu thuật cắt một phần thùy trán trong não của anh.” Trần Liệt nói xong, nhìn Hoắc Thiệu Hằng một chút, nhưng không đợi anh trả lời đã liến thoắng: “Nhưng hậu quả của việc này rất nghiêm trọng. Anh Hoắc, anh là quan chức cấp cao, quân bộ chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh thực hiện ca phẫu thuật này. Hơn nữa, anh tính dùng lý do gì để thuyết phục họ đồng ý cho mình làm phẫu thuật?” Trần Liệt chân thành phân tích lợi và hại cho Hoắc Thiệu Hằng.
“M* nó!” Hoắc Thiệu Hằng vung một cú đấm nặng nề, khiến cánh cửa sắt cứng còng cũng lõm hình nắm đấm.
Trần Liệt nhìn sang, rồi đảo mắt nhướng mày, vui tươi hớn hở: “Hoắc thiếu? Anh đâu cần phải như thế chứ? Với sức mạnh ý chí và khả năng kiềm chế của mình, anh chỉ cần vài phút là quên được thôi! Vả lại, chuyện này cũng đâu có gây nên bất cứ phiền nhiễu nào cho anh, đúng không?”
“Đương nhiên là không.” Hoắc Thiệu Hằng vô cảm bẻ nắm đấm của mình, khiến các khớp xương phát ra những tiếng “răng rắc” rất vang trước mặt Trần Liệt.
Người Trần Liệt lại rịn mồ hôi, anh ta thầm nghĩ phải mau chóng đổi đề tài, nếu không hôm nay khó lòng bảo toàn cái mạng hèn này. Trong tình thế cấp bách, anh ta nhớ đến Cố Niệm Chi, nên lấy ra làm bình phong ngay: “Hoắc thiếu, tôi phải đi kiểm tra cho Niệm Chi một chút. Cô bé vẫn là trinh nữ, không biết tối qua đã bị anh hành hạ thành thế nào…”
“Cậu đứng đó.” Hoắc Thiệu Hằng cau mày gọi anh ta lại: “Tìm bác sĩ nữ đến kiểm tra.”
“Hoắc thiếu kì thị bác sĩ nam bọn tôi!” Trần Liệt kiến nghị một cách thẳng thắn. Nhưng trước khi vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng thay đổi, anh ta đã lập tức gọi cho đồng nghiệp của mình: “Bác sĩ Diệp, cô đến khu nhà của Hoắc thiếu đi, có nhiệm vụ mật cần cô.”
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới rút tay lại và đi đến bên cửa sổ, sau đó khoanh tay, phóng tầm mắt ra xa rồi thản nhiên nói: “Không cần tôi phải dạy cậu cái gì nên nói, cái gì không nên chứ?”
“Biết rồi biết rồi! Hiểu mà hiểu mà!” Trần Liệt vội vàng gật đầu, cúi người tích cực nhận sai.
Hoắc Thiệu Hằng thấy anh ta như vậy thì lạnh lùng liếc qua một chút, sau đó không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, Diệp Tử Đàn đeo hòm thuốc đi tới. Cô ấy chào Hoắc Thiệu Hằng theo nghi thức quân đội, sau đó nhìn sang Trần Liệt: “Bác sĩ Trần, có nhiệm vụ gì thế?”
Trần Liệt bĩu môi hất hàm về phía phòng ngủ, sau đó vừa đưa cô ấy vào trong, vừa nhỏ giọng giải thích: “… Là thế này, cô biết Niệm Chi chứ? Cô bé không may bị người ta làm chuyện kia, chúng tôi vừa cứu cô ấy trở về. Cô đi kiểm tra thử chút, xem vết thương trên cơ thể cô ấy có nghiêm trọng không, bôi thuốc cho cô ấy nữa…”
Nhận điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng vội đồng ý rồi lập tức tới lấy giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh, sau đó tự lái xe tới trường đại học của Cố Niệm Chi để xin nghỉ.
Lúc này là mười lăm phút trước khi bắt đầu phỏng vấn.
Phùng Nghi Hỷ mặc một chiếc váy kiểu Âu màu xám nhạt, đoan trang chờ trong phòng họp.
Hôm nay, giáo sư Hà Chi Sơ của thành phố B đích thân tới đây phỏng vấn.
Cố Niệm Chi vẫn chưa xuất hiện, có lẽ cô ta không đến được…
Phùng Nghi Hỷ cúi đầu cố giấu khuôn mặt tràn đầy vui mừng của mình.
Trong văn phòng bên cạnh, giáo sư Hà của khoa Luật đại học B của thành phố B mặc vest màu trắng đang đưa lưng về phía cửa lớn, mất kiên nhẫn nói: “Nếu phỏng vấn mà còn đến muộn thì đừng đến nữa, xin nghỉ ốm cái gì?!”
“Giáo sư Hà, cô Cố nhà chúng tôi thật sự bị bệnh cấp tính, anh xem ở đây có giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh.” Âm Thế Hùng đóng kịch từ đầu tới cuối, sau đó lôi tất cả giấy chẩn bệnh đã lấy ở chỗ Trần Liệt ra.
Bệnh đương nhiên là giả, cũng không thể cho ai biết sự thật…
Hà Chi Sơ xoay người lại, rũ mắt nhìn về phía giấy chứng nhận của bác sĩ và giấy chẩn đoán bệnh mà Âm Thế Hùng mang tới.
Âm Thế Hùng lặng lẽ quan sát Hà Chi Sơ, trong lòng có chút giật mình.
Không ngờ giáo sư khoa Luật danh tiếng lẫy lừng của đại học B còn trẻ như vậy!
Bộ vest màu trắng vừa người khiến anh ta càng thêm cao lớn, đĩnh đạc, toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng, anh tuấn và tài trí hơn người.
Hà Chi Sơ có đôi mắt dài nhỏ với phần đuôi mắt hơi xếch lên về phía tóc mai, khi nhìn người ta sẽ long lánh ánh nước, quả nhiên đôi mắt đào hoa có tiếng.