Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 9 : Tôi là thuốc của em (6)


Chờ đến khi anh tắm xong bước ra, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi giục giã.

Hoắc Thiệu Hằng cầm lên xem, trên màn hình báo Trần Liệt gọi tới.

Anh vừa bấm nút nhận cuộc gọi, đã nghe Trần Liệt nói: “Mở cửa mau! Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo!”

Hoắc Thiệu Hằng bước tới kéo cửa ra, rồi lách mình ra khỏi phòng ngủ.

Trần Liệt đứng trước mặt anh, mặt cắt không còn một giọt máu.

Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi: “Cậu nghiên cứu ra được thành phần thuốc chưa?”

Đã sáu tiếng đồng hồ trôi qua.

Sắc mặt Trần Liệt thay đổi, anh ta lắp bắp nói: “Hoắc thiếu, tôi nghiên cứu được rồi, đây không phải là thuốc kích dục bình thường!”

“Thế là gì?” Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh hỏi, nhưng giọng nói lại trầm thấp hơn bình thường, như tiếng vọng cộng hưởng từ sâu đáy lòng và lồng ngực.

“Là H3aB7!” Giọng Trần Liệt the thé, “Anh biết H3aB7 đúng không? Là thứ chúng ta đang điều tra gần đây ấy!”

Gân xanh trên mu bàn tay Hoắc Thiệu Hằng cũng đã hằn lên: “Gì cơ? Là H3aB7 thật?”

“Chắc chắn không sai.” Trần Liệt sắp khóc đến nơi rồi, “Dạo trước, công thức phân tử và tỉ lệ thành phần mà các anh lấy được vẫn lưu trong máy tôi kia kìa! Ban nãy tôi so lại, m* nó! Đúng là giống nhau như đúc!”

“Nhưng loại này vô cùng đắt đỏ, số lượng vốn không nhiều, sao lại…” Hoắc Thiệu Hằng bắt đầu mất bình tĩnh.

“H3aB7 là một loại thuốc gen đặc biệt do một nhà khoa học đến từ Nhật Bản nghiên cứu và phát minh, có thể phá hủy hệ miễn dịch và di truyền từ trong gen.”

“Nó sẽ khiến cơ thể mẹ sinh ra thế hệ con F1 yếu hơn, chỉ số thông minh càng ngày càng suy giảm nhưng thể lực lại được nâng cao trông thấy. Giống như những con Troll* đần độn trong Thần thoại Bắc Âu ấy, hay nói dễ hiểu hơn là trở thành súc vật heo chó cho người ta sai khiến, thậm chí còn không bằng nô lệ.”

Lên giường với đàn ông cũng không chết, chỉ để giải dược tính của thuốc thôi, cần gì phải quan tâm đến chuyện ân ái với mấy người?

Trần Liệt thầm khinh Hoắc Thiệu Hằng trong ngoài bất nhất. Đương nhiên, cho anh ta một vạn lá gan cũng không dám nói ra trước mặt người đó.

Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa phòng ngủ, nhìn Cố Niệm Chi đang nằm quằn quại không yên trên giường, hỏi Trần Liệt: “Có phải cô ấy mất hết ý thức rồi không?”

Trần Liệt hiểu Hoắc Thiệu Hằng đang băn khoăn điều gì: “Chắc chắn không nhớ gì đâu. Chỉ có cảm giác thôi, hoàn toàn không biết là ai làm.”

Tuy Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, nhưng Cố Niệm Chi từ năm mười hai tuổi đã đi theo Hoắc Thiệu Hằng rồi. Anh là người giám hộ của cô, luôn chăm sóc cô như con cháu trong nhà, giờ lại gặp phải tình huống xấu hổ như vậy.

“Yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác.” Trần Liệt ra vẻ thấu hiểu, gật đầu, “Tôi biết chừng mực. Xét cho cùng, việc bảo vệ riêng tư của người bệnh là đạo đức nghề nghiệp của tôi.” Nhưng nghĩ một lát, anh ta lại nói: “Bên phía quân bộ, tôi cũng sẽ giữ bí mật giúp anh.”

“Ừ, cậu viết quân lệnh trạng* đi. Nếu để người khác biết được, đời này cậu cứ vào tù mà nghiên cứu y học tiếp đi.” Hoắc Thiệu Hằng làm việc lúc nào cũng thận trọng. Lời nói gió bay, anh không bao giờ tin vào mấy lời thề thốt vô căn cứ.

*Quân lệnh trạng: Giấy cam kết trong quân đội, nếu làm trái sẽ bị xử phạt theo nội quy trong quân đội.

Sau khi lấy một tờ quân lệnh trạng trong phòng đọc sách, anh để Trần Liệt ký tên điểm chỉ xong mới chịu tha cho anh ta.

Trần Liệt vốn định nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng một số việc cần chú ý, nhưng vừa trông thấy quân lệnh trạng, trong lòng không khỏi bài xích. Anh ta ấm ức chẳng thèm phí lời nữa, dúi một hộp nhỏ vào tay Hoắc Thiệu Hằng: “Cầm lấy, trừ lần đầu tiên ra, mấy lần sau nhớ đeo cái này vào.”

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn, hoá ra là một hộp bao cao su mới tinh.

“Trong này có hai mươi cái, chắc chắn đủ dùng.” Trần Liệt nhìn lên nhìn xuống, đánh giá thân hình giấu sau lớp quân trang của Hoắc Thiệu Hằng, tặc lưỡi nói: “Có điều anh đỡ nổi không? Năm nay anh mới hai tám nhỉ? Chiến tích trước đây một đêm mấy lần? Đừng cố quá đấy, mỗi lần đều phải giúp cô ấy giải phóng hết, anh làm được không? Chỗ tôi có mấy viên tráng dương…”

Còn chưa nói hết lời, anh ta đã bị Hoắc Thiệu Hằng xách cổ áo, thẳng tay quẳng ra ngoài.

“M* nó, có cần tàn nhẫn thế không!” Mông Trần Liệt hôn đất, đau tới nỗi khiến anh ta phải nhe răng xuýt xoa, nhưng cánh cửa sau lưng đã đóng sầm lại, chẳng nghe thấy âm thanh gì nữa..


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.