Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 192 : Ta giúp ngươi dọa bọn hắn


'Cửu Tinh tháp có giao lưu với yêu thú, dùng phương thức này để trường kỳ ở ngoài thành, quan phương biết không?' Lâm Dịch lại hỏi.

'Mới biết a, nhưng không có tác dụng, chúng ta không thể trực tiếp giết vào! Hơn nữa mỗi lần định vây quét bọn hắn, không gian dị thứ nguyên sẽ có động tĩnh, chắc là đánh yểm trợ.' Thẩm Bối Bối phiền muộn nói.

Thật ra Đại Hạ cũng muốn xử lý vấn đề này, nhưng Cửu Tinh tháp vốn là thế lực của Thượng Võ vị diện, không biết dùng thủ đoạn gì cấu kết với yêu thú mạnh mẽ.

Muốn tiêu diệt bọn hắn thì phải cân nhắc đến yêu thú.

Điều động đại quân, không gian dị thứ nguyên sẽ quậy lên, hiển nhiên là có thủ đoạn truyền bá tình báo, đang đánh yểm trợ cho bọn hắn.

'Vậy sao, đúng là đau đầu. Nếu có thể làm rõ bọn hắn cho yêu thú lợi ích gì, không chừng có thể lôi kéo chúng nó đấy.'

Yêu thú cấp 7 kia mẹ nó mạnh, còn may địa bàn quá lớn, mình chỉ ở khu vực biên giới. Nếu xông vào, hắn tùy thời rống một tiếng, đoán chừng có thể chấn mình gần chết, tạm thời không chọc nổi.

'Ngươi hỏi sư phụ xem sao?' Sư phụ xuất quỷ nhập thần của Lâm Dịch, chắc là biết gì đó.

'Cũng đúng, hôm nào ta hỏi.' Đúng là phải hỏi Cổ Lan.

Chạy về nhà, từ xa thần thức đã phát hiện cửa nhà mình có đồ.

Tuy phát hiện là một ít dược liệu, nhưng hắn vẫn cẩn thận từng li, ngộ nhỡ có độc thì sao?

Dùng đại bảo kiếm đẩy ra giấy trắng bên ngoài, Lâm Dịch phát hiện dược liệu bên trong qua quýt bình bình, không có vấn đề gì.

Cầm dược liệu lên xem, nhìn tấm giấy trắng kia, Lâm Dịch rất là phiền muộn. Vậy mà phía trên có dấu chân chó, Lâm Dịch rất là quen thuộc, lập tức đoán được là ai.

'Có muốn thể diện không, đến cả cửa đòi đồ, ta nợ gì ngươi a!' Lâm Dịch tuy phàn nàn, nhưng hắn biết mình nợ chó.

Vậy mà còn biết tìm tờ giấy, ấn cái dấu vuốt, mang dược liệu đến nhà, nhắc nhở mình cho đồ.

Lâm Dịch về nhà lấy lò đan, luyện chế một ít Phá Cảnh đan và Trú Nhan đan, sau đó phân loại rác rồi ném đi.

Rời khỏi một hồi, Lâm Dịch lại chạy về, nhìn tình hình đống rác, dược liệu mình ném đi quả nhiên không còn.

'Quá đáng a!' Lâm Dịch lại phàn nàn.

Lâm Dịch vừa đi vừa nghĩ, không dễ gặp gia hỏa này, sợ rằng phải tìm cơ hội đi căn cứ bí mật rình nó. Rình tầm vài ngày, không tin không đợi được.

Vấn đề này chung quy phải giải quyết, Lâm Dịch thấy để nó làm loạn trong thành như thế, dù là mình cũng không yên tâm.

Tuy nó rất thông minh, chắc sẽ không đả thương người, biết rằng làm loại chuyện này sẽ bị quan phương chú ý.

Lâm Dịch tiện đường mua ít thịt và thức ăn, nấu xong thì ra ngoài đón Thẩm Thiến về.

Thẩm Thiến đã đóng cửa, mấy tiểu cô nương đang hưng phấn giúp đỡ, Lâm Dịch không nhịn được cảm thán, đúng là ăn cả nam nữ a!

'Tìm được con chó kia chưa?' Thẩm Thiến hỏi.

'Vẫn chưa tìm được, gia hỏa này quá thông minh.' Lâm Dịch lắc đầu.

'Chuyện này không vội được, ta cũng để ý giúp ngươi.' Thẩm Thiến nhìn thoáng được.

Nhưng Lâm Dịch thấy khó lắm, con chó kia biết Thẩm Thiến và Đường Tư trong nhà, thường ngày không dám làm loạn. Vừa rồi là thừa dịp Thẩm Thiến vắng nhà, mới dám chạy tới đòi lợi ích.

Sau khi Thẩm Bối Bối trở về, ba người ăn tối rồi nói chuyện phiếm trong phòng khách.

Đến thời gian, Thẩm Bối Bối đẩy Thẩm Thiến trở về.

Lâm Dịch vậy mà có cảm giác gối đơn khó ngủ, quen thuộc đúng là đáng sợ!

Không biết Đường tỷ có cảm nhận gì.

Suy nghĩ lung tung một hồi, Lâm Dịch mới bắt đầu tu luyện, sau đó tiến vào mộng cảnh.

Mộng cảnh của Cổ Lan, Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm.

Chỉnh lý ra Ỷ Thiên Đồ Long Ký cho nàng.

Cổ Lan hài lòng gật đầu, ra hiệu Lâm Dịch đạp xe chở mình.

Lâm Dịch nhìn xe đạp đôi, cảm thấy đã chơi chán, dứt khoát tiêu 12 tiếng, sáng tạo ra xe máy phỏng theo cái xe yêu của Đường Tư, chở Cổ Lan rong ruổi trong mộng cảnh.

Bận rộn một hồi, Cổ Lan bá chiếm xe, thỉnh giáo Lâm Dịch rồi cực kỳ tự nhiên chở hắn đi.

Hai người lái trong thành, hơn nửa ngày mà vẫn không thấy tận cùng, mộng cảnh của Cổ Lan lớn đến đáng sợ.

'Vùng đất bằng phẳng không cảm nhận được niềm vui đua xe, ta thấy nên tô điểm thành thị, làm ra con đường tương quan.' Ấm no nghĩ nhiều trò, Lâm Dịch có nhiều thời gian hơn, không định tu luyện ở đây, bắt đầu chơi đùa lung tung.

Quy hoạch thành thị, làm ra lộ tuyến rồi mới ngồi sau lưng Cổ Lan, ôm eo thon của nàng, rong ruổi một hồi.

Một lúc sau, Cổ Lan suy một ra ba, tự tạo ra xe máy rồi đua với hắn.

'Quá đáng a, xe máy nào bay được!' Lâm Dịch giận đến thổ huyết, xe máy của Cổ Lan được độ, tốc độ nhanh quên đi, còn bay được, con mẹ nó chơi cái rắm a!

Thấy Lâm Dịch ăn quả đắng, Cổ Lan vui vẻ cười to.

Hai người bận rộn mấy tiếng, mới nằm trên mặt cỏ, xe ném sang một bên, nhàn nhã trò chuyện.

'Ta rất thích cuộc sống như vậy, không cần giết tới giết lui, tốt biết bao nhiêu.' Cổ Lan cảm thán.

Lâm Dịch biết nơi mà nàng sinh hoạt, tuyệt đối không yên ổn.

Thực tế Lam tinh cũng giống thế, ngươi muốn yên ổn sinh hoạt, nhưng luôn có người gây sự, không cho ngươi cơ hội này.

'Chỉ có trở nên mạnh hơn, mới có cuộc sống bình an đi!' Lâm Dịch cũng không biết nói gì.

'Ngươi nhỏ yếu sẽ bị kẻ mạnh ức hiếp, nhưng ngươi mạnh mẽ thì bị người khác kiêng kỵ, nhớ nhớ nhung nhung diệt trừ ngươi, nào có bình an gì, ở đây vẫn vui hơn.' Cổ Lan nhỏ giọng nói.

Nhưng có mấy lời chưa nói, thật ra Lâm Dịch đến thì còn vui hơn nữa, bởi vì không cần cân nhắc quá nhiều, không có chuyện lục đục với nhau.

Trước đây, mộng cảnh của nàng là một tòa thành cổ rách nát, nhưng theo Lâm Dịch đến, đã dần dần tăng thêm sắc thái, trở thành Tịnh thổ duy nhất trong lòng nàng.

'Thỉnh thoảng ra ngoài, có lẽ sẽ phát hiện cái gì khác.' Lâm Dịch nhớ tới chị em của mình.

'Đúng rồi, hôm nay ngươi muốn hỏi gì?' Cổ Lan không trả lời, hỏi ngược lại Lâm Dịch.

'Ta học một ma pháp trận trong mộng cảnh cỡ lớn, còn nhặt được hai pháp bảo, nhưng sau đó xảy ra vấn đề, ngươi xem thế nào.' Lâm Dịch vội vàng đứng lên, tìm một vùng đất, bắt đầu vẽ ma pháp trận.

Cổ Lan vừa nhìn đã rõ.

'Thủ đoạn của Thương Thiên vực, đây là truyền tống trận hai đầu, nguyên nhân ngươi mở không ra, chắc là trận pháp bên kia hỏng rồi.'

'Ma pháp trận truyền tống, không phải không gian trữ vật?' Lâm Dịch sững sờ, bởi vì đồ chơi này rơi hai pháp bảo, hắn một mực cho rằng bên kia là không gian trữ vật đấy.

'Thế giới trong mộng rất quỷ dị, người bình thường khẳng định không đến được. Về phần rơi đồ, chắc là có người mang đồ đến, kết quả là người chết đồ ở lại.' Cổ Lan phân tích.

Lâm Dịch trợn tròn mắt.

Tức là màn đen ở Nhật Bản là ma pháp trận truyền tống, bọn hắn muốn dùng cái này để trở về Lam tinh?

Kết quả bởi vì địa điểm là thế giới trong mộng, bị mình vô tình xử lý.

'Vì sao người không được, đồ có thể được?' Lâm Dịch hỏi.

'Có lẽ bởi vì đồ là vật chết, nếu có khí linh thì chắc khí linh cũng sẽ chết, chỗ kia rất kỳ quái.' Cổ Lan suy nghĩ một lát nói.

'Xong rồi, ta còn tưởng đó là không gian trữ vật, còn có thể rơi bảo bối đấy.'

'Ngươi muốn đồ ở bên kia?' Cổ Lan nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch gật đầu nói: 'Đúng vậy, nhưng người ta mắc lừa một lần, chắc không tới nữa!'

Không thể có đồ đần như vậy đấy.

Hơn nữa Cổ Lan đã nói, ma pháp trận bên kia bị hỏng, không dùng được nữa.

Cổ Lan suy nghĩ một lát nói: 'Bọn hắn không đến được chỗ của ngươi, không lo xảy ra chuyện, ta giúp ngươi đổi ma pháp trận thành một chiều, cưỡng ép mở bên kia ra là được.'

'Còn có thể đổi thành một chiều!' Lâm Dịch trợn mắt há mồm, thao tác gì đây, cưỡng ép mở cửa nghĩa là gì?

'Đạo lý rất đơn giản, chính là trực tiếp phá tan cửa bên kia.' Cổ Lan không hề thấy mình nói chuyện kinh khủng đến mức nào, chung quy là cấp độ quá cao.

Nàng tiện tay vung lên, trận pháp hơi biến hóa.

'Ta giúp ngươi dọa bọn hắn, để bọn hắn chuẩn bị đồ, lần sau mở cửa thì đưa cho ngươi.'

Cổ Lan có rất nhiều đồ tốt, nhưng mà Lâm Dịch không cầm được đồ trong mộng ra ngoài. Tuy vậy có thể suy nghĩ theo góc độ khác, giúp hắn kiếm ít đồ cũng được.

Lâm Dịch nuốt nước bọt: 'Nhưng bây giờ chúng ta ở trong mộng a! Ngươi có thể trực tiếp ảnh hưởng hiện thực à?'

'Không phải ngươi đã thử sao?' Cổ Lan không hề để ý, thuận miệng nói, đồng thời duỗi tay hiển hóa ra một cái cần câu.

'Thứ này là Điếu Thiên Can, là pháp bảo khá tốt, ta chỉ bắt chước ngoại hình, xem đây……'

Trận pháp mở ra, Cổ Lan quăng dây câu.

Quang Minh Thần Vương chấn động, bỗng cảm thấy nguy cơ diệt thế đánh tới, muốn trốn mà không biết nên trốn đi đâu, chỗ nào cũng bị hủy diệt!

Giờ phút này hắn mới rõ ràng, nước của thế giới này sâu đến mức nào, mình bất lực đến mức nào, muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.

Mấu chốt là trận pháp truyền tống tự động mở ra, nhìn chắc chắn là do chuyện lần trước, Hỗn Độn đáng chết!

Lúc Quang Minh Thần Vương tuyệt vọng, vũ trụ rung chuyển, kích thích ra gợn sóng, một luồng lực lượng mạnh mẽ từ từ mò tới.

'A!' Cổ Lan ngạc nhiên nói: 'Có chút lai lịch a!'

Lâm Dịch khẩn trương nhìn nàng ngồi bên cạnh truyền tống trận, kéo Điếu Thiên Can, hỏi vội: 'Làm sao vậy?'

'Có người muốn ngăn cản ta.' Cổ Lan thở phì phì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.