Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 191 : Có tin ta sa thải ngươi không


Địch nhân không nhìn thấy là đáng sợ nhất.

Chí ít trong nhận thức của hắn, Tông Sư không có năng lực này. Đừng nói là Thiên Nhân, coi như là Võ Tôn, hắn cũng chỉ có thể quỳ.

'Rất đơn giản, ta không thích các ngươi.' Lâm Dịch lạnh nhạt nói.

Võ giả kia nghiến răng: 'Ngươi muốn biết gì!'

Bí mật hạch tâm khẳng định không thể nói, nhưng nếu là thông tin không quan trọng, cứ khai ra xem.

Dù sao lão đại mất tích vài ngày, chắc là đã mất, tổ chức lòng người bàng hoàng, không biết đi con đường nào đấy.

Mấy vị phó sứ đang lôi kéo nhân mã, dự định thượng vị.

Nghe nói tình hình trong thành cũng không tốt, nhưng đường dây của hắn không biết chuyện bên kia, không biết đã biến thành thế nào.

Chỉ có thể vui mừng vì mình phụ trách thủ hộ thông đạo không gian dị thứ nguyên, không cần dính vào những chuyện phiền toái này.

Ai ngờ bị chú ý đến.

'Các ngươi có bao nhiêu Võ Tôn ở Bách Võ thành, có Tông Sư không?' Lâm Dịch thấy yêu thú cấp 5 dần dần tiếp cận, nhanh chóng chất vấn.

Con yêu thú kia còn kiêng kỵ, không xông thẳng lên, nhưng thời gian của Lâm Dịch không nhiều.

Thời gian của võ giả này cũng không nhiều, cho nên hắn còn sốt ruột hơn.

'Ta không biết, chúng ta không có phương thức liên lạc với người khác. Lão đại của chúng ta là Võ Tôn, ta không biết thân phận bên ngoài của hắn là gì. Ta cũng không biết có Tông Sư hay không.' Võ giả này rất trung thực trả lời.

Phía trên có lão đại Võ Tôn, quan phương sớm đã biết, hắn không khai được gì hữu dụng.

Lâm Dịch nhíu mày, hắn chỉ thử mà thôi.

Người này hiển nhiên không đủ cấp bậc, không thể nắm giữ tin tức hữu dụng.

Mà đủ cấp bậc, về cơ bản đều là loại người hung ác như Tô Mạnh Học, thậm chí không cho ngươi cơ hội thẩm vấn. Thấy thế cục không ổn là liều mạng, có thể hại chết ngươi thì lãi, không chết thì coi như giải thoát, một đám điên.

'Những năm này, các ngươi đưa bao nhiêu người từ thông đạo dị thứ nguyên đến?' Lâm Dịch lại hỏi.

Võ giả kia rung động.

Đối phương biết cả chuyện này!

Bây giờ hắn tin tưởng Lâm Dịch là Thiên Nhân, nếu không sao có thể biết loại chuyện này.

'Ta không biết, một thời gian là thay người trông coi. Còn lúc nào đón người, có bao nhiêu, không thuộc trách nhiệm của ta, ta không biết gì cả.'

Lâm Dịch phiền muộn vô cùng, ngươi được a! Hỏi gì cũng không biết a!

Nhưng đối phương không giống giấu giếm mình, mà là hắn thật sự không biết gì cả.

'Vậy ngươi biết cái gì?' Lâm Dịch dứt khoát hỏi.

'Ta không biết a, ta chỉ là tiểu nhân vật, không rõ phần lớn chuyện, ngươi mau trả răng yêu thú cho ta a!' Võ giả kia lo lắng nói.

Thấy yêu thú đã tiến vào phạm vi săn giết, tùy thời có thể xông đến.

'Dù sao ngươi cũng phải cho ta một ít tin tức hữu dụng chứ, nếu không…… Ta rất khó xử a!' Lâm Dịch phiền muộn nói.

'Lão đại của chúng ta đã xảy ra chuyện, bây giờ mấy vị phó sứ phụ trách công việc thường ngày. Bọn hắn theo lão đại rất lâu, đều là cao thủ Võ Sư đỉnh phong. Nếu ngươi có thể bắt được bọn hắn, không chừng có thể hỏi ra gì đó!' Võ giả kia lo lắng nói.

'Bọn hắn ở đâu?' Lâm Dịch hỏi vội.

'Ta không biết!'

'Thân phận bên ngoài của bọn hắn?'

'Ta cũng không biết!'

Lâm Dịch đmm một trận, mẹ nó ngươi biết cái gì?

Thấy yêu thú kia đã rất gần, Lâm Dịch dứt khoát ném răng yêu thú ra, võ giả kia tiếp được, nắm trong tay dùng sức vung vẩy. Chỉ là lực uy hiếp của vật kia có hạn, yêu thú cấp 5 không chút lưu tình vọt lên.

Lâm Dịch không ngờ đến kết cục như vậy, đành lấy lại răng yêu thú, thứ này chắc chỉ có lực chấn nhiếp nhất định, không phải hoàn toàn chấn nhiếp.

Dựa vào thứ này xông vào khu vực yêu thú, không đáng tin cậy.

Mùi phân của yêu thú rất nồng, dễ nhận ra hơn.

'Nếu ta đoán không sai, phân kia chí ít của yêu thú cấp 7. Bọn hắn có giao dịch với yêu thú, phụ trách quét dọn phân, hay là tự đi nhặt về?' Lâm Dịch nhíu mày.

Cửu Tinh tháp quanh năm ở ngoài thành, cộng thêm có truyền thừa của Thượng Võ vị diện, hiểu biết hơn Đại Hạ nhiều.

Đại Hạ đến cùng không nỡ cho cao thủ mạo hiểm. Tùy tiện xông vào nơi thế này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì khóc chết mất. Hơn nữa phải trấn thủ không gian dị thứ nguyên, chống cự Thượng Võ vị diện, tạm thời bất lực thanh lý yêu thú cấp cao.

Huống chi có Cửu Tinh tháp ẩn nấp, phong hiểm còn lớn hơn.

Lâm Dịch nhanh chóng chạy tới chỗ ở của một thành viên Cửu Tinh tháp khác, giở lại trò cũ, giày vò chết đối phương, nhưng vẫn không có tin tức hữu dụng.

'Quá đáng a, tổ chức của người ta, tùy tiện bắt tiểu lâu la đã có thể lộ hết nội tình của cao tầng. Đằng này ta đã bắt đến Võ Sư, làm sao vẫn không hỏi được gì?'

Lâm Dịch giận đến thổ huyết, những gia hỏa này có quy tắc nghiêm ngặt, tin tức trọng yếu đều trong tay đại lão, lúc liên lạc cũng lén lén lút lút, không thể bị phát hiện.

Cho nên bọn hắn biết mình có lão đại Võ Tôn, có phó sứ Võ Sư đỉnh phong, nhưng hoàn toàn không biết là ai, không thể tìm hiểu ra tin tức.

Sau đó bay đến lối đi của không gian dị thứ nguyên, Lâm Dịch cảm nhận biến hóa của linh khí xung quanh.

Dùng thần thức tìm kiếm, phát hiện có thể cảm ứng được biến hóa rất nhỏ, linh khí lưu động qua cửa không gian dị thứ nguyên thì biến mất một ít.

Đương nhiên do Lâm Dịch sớm biết vị trí, chứ muốn tìm từ số không thì phải tốn nhiều sức lực.

Cộng thêm loại không gian dị thứ nguyên này do con người miễn cưỡng làm ra, không đúng tiêu chuẩn, thậm chí chỉ có thể cho người bình thường thông qua.

Lâm Dịch lấy điện thoại xem địa đồ đã tải xuống.

Đại Hạ khá là rõ ràng với tình huống bên ngoài, chí ít nơi nào là khu vực yêu thú cấp bậc gì, đều đã đánh dấu rõ ràng, cũng tiện cho võ giả ra ngoài.

Nhưng chung quy là có biến số, không thể quá ỷ lại, yêu thú sẽ tự giết lẫn nhau, địa bàn cũng có biến động.

Không thể coi thường thế lực dưới trướng yêu thú cấp 7, đến cấp độ này, tuyệt đối không dùng chung lãnh thổ với yêu thú khác.

Lâm Dịch dùng lá cây bọc đống phân mới trộm được, đem tới khu vực yêu thú cấp 7 bên cạnh, lén lén lút lút vứt ở biên giới.

Sau đó lập tức thoát khỏi khu vực này, tìm địa phương an toàn nấp đi.

Không lâu sau, một tiếng gào rung trời truyền đến.

Lâm Dịch cảm thấy hoa mắt váng đầu, đầu khó chịu như sắp nổ tung, máu mũi chảy ra.

'Mẹ! Kinh khủng như thế sao!' Lâm Dịch chật vật mà trốn, yêu thú cấp 7 ngang với Tông Sư, một tiếng gào có thể tạo thành ảnh hưởng lớn như thế với mình.

Chạy ra một khoảng, Lâm Dịch phát hiện ở một phương hướng khác, lại có yêu thú cấp 7 rống lên.

Sau đó thì không còn âm thanh.

'Quả nhiên rất thông minh, không thể dùng phân khiến bọn hắn tranh đấu.'

Lâm Dịch cảm thán một tiếng, còn tưởng yêu thú sẽ cho rằng lãnh địa của mình bị xâm phạm, sau đó rống to một tiếng, xông tới chiến đấu đấy.

Đúng là không đơn giản như thế, chắc chắn quan phương biết nhiều hơn mình, nếu có tác dụng thì đã không đau đầu bao lâu nay.

'Cửu Tinh tháp nấp ngoài thành nhiều năm, bọn hắn có trợ giúp yêu thú trưởng thành không?' Lâm Dịch lại suy đoán.

Thực lực hiện nay của Cửu Tinh tháp chỉ có thể quấy rối Đại Hạ, không thể nào nhằm vào quan phương, ảnh hưởng đại cục.

Nếu như bọn hắn muốn đối phó Đại Hạ, yêu thú là một con đường.

Vừa lắc đầu vừa về thành.

Lâm Dịch không ngờ là, sau khi mình rời khỏi không lâu, hai con yêu thú cấp 7 giao lưu với nhau. Tuy không có xung đột, nhưng con yêu thú cung cấp phân khá là phẫn nộ.

Khu vực xung quanh còn mấy người của Cửu Tinh tháp, Lâm Dịch thấy không hỏi được gì, tạm thời không để ý tới.

Kết quả chạy đi châm ngòi yêu thú, trái lại dọa chạy mình, tạm thời không dám đến.

Nhưng con yêu thú cấp 7 dẫn thủ hạ đến khu vực đó.

Đây là một con báo đốm rất to lớn, kích thước cỡ voi trưởng thành, răng sắc trông quá đáng sợ, sợ rằng cái miệng như chậu máu có thể nuốt một người trưởng thành.

'Vì sao, không phải ước định không ra tay sao? Yêu thú quả nhiên không coi trọng chữ tín!'

Mấy võ giả của Cửu Tinh tháp liên tục kêu thảm, bị yêu thú giết chết, đến chết cũng không rõ vì sao yêu thú cấp 7 này phá hoại ước định, ra tay với nhóm người mình.

Bọn hắn làm sao rõ ràng, mình bị Lâm Dịch vô tình hố.

Yêu thú nghĩ là, ta cung cấp phân cho các ngươi, các ngươi cho ta lợi ích, vốn là trò vui lợi dụng phế vật. Nhưng các ngươi cầm phân của ta ném sang lãnh thổ của yêu thú khác, muốn kích thích hai ta tự giết lẫn nhau, thật là quá đáng.

Giết người chỉ là trả thù mà thôi.

Đầu sỏ gây tội Lâm Dịch, không hề biết mình đã làm chuyện gì, lặng yên tiến vào Bách Võ thành.

Sau đó gọi cho Thư Ký: 'Thư Ký.'

'Gọi là quản lý!' Thẩm Bối Bối cường điệu: 'Có tin ta sa thải ngươi không!'

'Quá đáng a! Ta quen miệng mà, quản lý, phân của yêu thú cảnh giới cao có thể xua đuổi yêu thú cảnh giới thấp, các ngươi biết không?' Lâm Dịch hỏi.

'Biết a, ta còn biết nếu ngươi cầm nhầm phân, không những không thể xua đuổi, thậm chí còn bị bọn hắn đuổi giết đến chết mới thôi. Bởi vì bọn hắn sẽ cho rằng thế lực khác đến cướp địa bàn.' Thẩm Bối Bối trợn trắng mắt.

Rất thường thức, chỉ có tiểu manh tân như Lâm Dịch không biết.

Dùng đúng cách thì là thủ đoạn bảo mệnh cao cường, nhưng dùng sai cách thì là tự tìm đường chết, không ai cứu được ngươi.

Cộng thêm thu thập phân của yêu thú cảnh giới cao rất khó, người bình thường không cân nhắc đến chuyện này. Khu vực yêu thú cấp cao, ngoại trừ quan phương và cao thủ đi, võ giả bình thường không tiếp xúc đến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.