Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 167 : Đưa ngươi về nhà báo tin


Lúc nữ nhân kia chưa vào Thẩm gia, tình hình trong nhà còn yên ổn.

Nhưng mẹ mình vừa chết, nữ nhân kia vào cửa, liền phát tiết oán khí lên mình và Thẩm Bối Bối. Cho rằng hai người liên lụy nàng, khiến nàng trở thành phu nhân Thẩm gia muộn như thế.

Mình vốn quật cường, bị ức hiếp sẽ phản kháng, nàng không khống chế được cảm xúc nên ra tay rất ngoan độc. Trên người có vết thương rõ ràng, người Thẩm gia cũng nhận ra, nàng không dám tùy ý làm bậy.

Nhưng Bối Bối nhỏ tuổi, nén giận không dám bại lộ. Đương nhiên nàng sẽ quá đáng hơn, tính cả phần mình lên đầu Bối Bối.

Có mẹ thế nào có con trai thế đó.

Tiểu súc sinh kia cả ngày chơi cùng hai đứa con trai của đại phòng, thường xuyên ức hiếp Bối Bối.

Thẩm Thiến giận, đánh ba gia hỏa một trận.

Kết quả mấy đứa chạy đi tố cáo. Nam nhân kia không rõ lí lẽ, thấy mình thích ức hiếp người khác, khiến hắn mất mặt, đánh mình một trận.

Thẩm Thiến từng khóc lóc kể lể, người nhà kia ức hiếp em gái.

Nhưng đối với nam nhân kia, con trai mới là quan trọng, mẫu bằng tử quý, yêu thương ghê gớm, căn bản không tin lời mình.

Bắt đầu từ đó, nàng rõ ràng một chuyện.

Không trông chờ được vào người khác.

Một ngày nào đó, nàng phải dẫn Bối Bối chạy trốn.

Đừng nhìn nàng nhỏ tuổi, nhưng hoàn cảnh gia đình như vậy, hiểu chuyện khá sớm.

Hai đứa bé muốn sinh tồn ở ngoài không dễ, đại khái là bị ức hiếp hoặc bị đưa về nhà, cho nên không thể hành sự lỗ mãng. Nàng luôn chờ đợi cơ hội, nỗ lực tập võ.

Cho dù trong nhà không chịu cung cấp dược liệu cho nàng tôi thể, dùng hết tiền tài lên đàn ông, nàng vẫn có thể tự mình trở thành Võ Đồ.

Sau khi thành Võ Đồ, tình hình tốt hơn nhiều. Nàng không bị ức hiếp nữa, còn có thể ra ngoài đi săn tiết kiệm tiền.

Nàng dùng thời gian nhàn hạ kiếm tiền, một phần mua đồ ăn cho Bối Bối, một phần dùng để nâng cao mình, còn lại nhờ người ta hỗ trợ đầu tư. Không ít võ giả biết tình hình nhà nàng, bằng lòng giúp một tay, mấy năm kiếm không ít.

Nhẫn đến 16 tuổi, nàng trở thành Võ Sư. Nhưng không nói cho người Thẩm gia, ngày hôm ấy dẫn Thẩm Bối Bối thoát khỏi cái nhà kia.

Vì ngày này, nàng chuẩn bị quá lâu, tiết kiệm tiền, tu luyện, nghe ngóng lộ tuyến và liên lạc võ giả hỗ trợ vân vân.

Cuối cùng mới lựa chọn Bách Võ thành.

Sau khi đến Bách Võ thành, hai chị em không lo cơm áo. Nàng là cao thủ Võ Sư, đương nhiên không có mấy người ức hiếp được. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, muốn tiến thêm một bước.

Không vì gì khác, lực lượng của Võ Sư còn không đủ.

Lão gia tử là Võ Sư đỉnh phong, không nghe nàng kể khổ. Nếu nàng muốn báo thù, ít nhất phải đạt tới Võ Sư đỉnh phong.

Nàng chỉ có thể dấn thân vào quân đội, rèn luyện mình.

Hôm nay!

Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đạt được truy cầu.

Hạt giống cừu hận sớm đã nảy mầm trong lòng, làm cách nào cũng không kiềm chế nổi.

Báo thù!

Vì hôm nay, ta nén giận 16 năm!

Ta sao có thể nhẫn nữa!

Viện trưởng nhanh chóng chạy tới.

Các chuyên gia nghiên cứu, hỏi ý kiến đám Tôn lão gia tử, thấy Thẩm Thiến khôi phục tạm ổn, vận động trị liệu càng có lợi cho khôi phục.

Cộng thêm Lâm Dịch giao ra đan phương Liệu Thương, đan dược này có thể khôi phục thương thế, có trợ giúp lớn với Thẩm Thiến.

Thấy mọi người dặn đi dặn lại, Thẩm Thiến cười nói: 'Ta chỉ ra ngoài hóng gió, nghỉ ngơi một ngày.'

Mọi người rất là khinh bỉ.

Y tá trưởng đã kể lại, chúng ta không ngu, cho rằng mọi người không biết ngươi muốn làm gì sao?

Nhưng chuyện này không dễ xử lý, dù sao không thể ngăn cản người ta nhé.

Thẩm Thiến cho bậc thang, hóng gió thì hóng gió đi, tạm coi như không biết.

Mỗi nhà có khó khăn của mình, mọi người không hiểu rõ tình hình, không thể giảng bừa đạo lý, mong điều đình quan hệ.

Bệnh viện vội vàng chuẩn bị xe lăn, Thẩm Thiến có thể miễn cưỡng hoạt động, nhưng nửa thân dưới hơi tốn sức, hai tay thì không còn trở ngại.

'Ngươi định đi thế nào?' Đường Tư hỏi.

'Có Tông Sư hỗ trợ là tốt nhất, một ngày cả đi cả về, ngươi có quen ai không?' Thẩm Thiến thấy máy bay nhanh nhất, nhưng không có Tông Sư đi cùng thì dễ xảy ra chuyện.

Đường Tư trợn trắng mắt, suy nghĩ một lát: 'Tìm Thẩm lão Tông Sư!'

'Ngươi rất thân với hắn?' Thẩm Thiến hơi nghi hoặc.

'Không thân lắm, nhưng khẳng định hắn sẽ hỗ trợ.' Đường Tư cười lạnh.

Lần trước âm Lâm Dịch, ta đã cam nguyện nhẫn, bây giờ phải đi với chúng ta một chuyến nhé!

Đường Tư đẩy Thẩm Thiến tiến lên.

Lâm Dịch và Thẩm Bối Bối theo sau. Hắn vụng trộm che miệng, tới gần Thư Ký nhỏ giọng: 'Thiến tỷ thật dữ a!'

'Nàng trông hung ác thế thôi, rất tốt với người mình.' Thẩm Bối Bối thấy mình phải giải thích cho chị.

Như vừa rồi ấy, nàng phát hiện chị muốn cười dịu dàng với Lâm Dịch. Nhưng vì chưa từng làm vậy, cho nên thất bại, chị không thường như thế đâu.

'Ta hiểu mà.' Lâm Dịch lý giải.

Một vài người rất quá đáng, Thẩm Thiến tức giận cũng đúng.

Lâm Dịch hiểu biết nông cạn còn muốn động thủ đánh người.

Thật ra Thiến tỷ bao che cho em, trông cũng rất đẹp.

Bởi vì Thẩm Thiến không tiện, cho nên Đường Tư gọi điện mời chủ tịch Thẩm lão tông sư đến.

Thẩm tông sư tưởng rằng có chuyện quan trọng, đương nhiên không chối từ, cúp điện thoại chạy đến bệnh viện.

Đường Tư nhiệt tình nói: 'Chủ tịch gần đây bận rộn công việc, không nghỉ ngơi chút nào, đúng là vất vả.'

Nàng cười siêu ngọt.

Nhưng Thẩm Nguyên Sinh thấy nụ cười này có ý xấu.

'Có chuyện gì thì nói thẳng đi, một quyền uy phong lẫm liệt của ngươi, đến bây giờ ta vẫn nhớ kỹ, không dám nói vất vả trước mặt ngươi.' Thẩm Nguyên Sinh cạn lời.

Đường Tư ngọt ngào nói: 'Thật ra Thiến Thiến vừa tỉnh lại, muốn về nhà hóng gió. Nhưng lo lắng đi đường quá lâu thì ảnh hưởng đến trị liệu, đi máy bay thì không an toàn, Thẩm Tông Sư thấy sao?'

Thẩm Nguyên Sinh lập tức rõ ràng.

Muốn ta đi một chuyến đúng không!

Người bình thường không có thể diện, cũng không dám đề cập với hắn.

Có Tông Sư sơ kỳ bảo hộ đã là thể diện lớn bằng trời, Tông Sư hậu kỳ ở đâu không phải quốc chi côi bảo, thế mà ngươi nói ra được.

Nhưng hắn biết mình đuối lý, suy nghĩ một lát nói: 'Nếu đi cùng thì được, ta tiện đường thăm ông bạn già. Nhưng cần thời gian sắp xếp công việc, sáng mai đi được không?'

'Đa tạ Thẩm lão tông sư, hành động vô lý trước đây, xin được thứ lỗi.' Đường Tư cung kính nói.

Chuyện này coi như bỏ qua, nếu chịu đi chuyến này, sau khi ta thành Tông Sư, sẽ không đến ức hiếp lão già nhà ngươi.

Đưa tiễn Thẩm lão tông sư.

Đường Tư cười híp mắt: 'Hài lòng chưa! Hôm nay quá muộn, ngày mai đi sớm, buổi tối có thể về nhà ăn cơm. Ngươi là bệnh nhân, đừng khiến thân thể suy sụp.'

Thẩm Thiến cười một tiếng.

Lát sau, Đường Tư tìm cơ hội gọi điện.

Thẩm Gia Vận vừa về khách sạn đã có người tìm đến, giơ giấy chứng nhận nói: 'Thẩm Gia Vận – Thẩm tiên sinh đúng không, hôm nay mời ngươi nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai đi cùng chúng ta!'

'Các ngươi là ai, vì sao ta phải đi với các ngươi?' Thẩm Gia Vận hơi hoảng sợ, gì đây?

'Chúng ta là Thành Vệ quân, nghe nói ngươi muốn về, lo lắng trên đường không an toàn, chuẩn bị chuyến bay giúp ngươi, sáng mai đưa ngươi về.' Thành Vệ quân giải thích.

Thẩm Gia Vận hô to gọi nhỏ: 'Các ngươi công báo tư thù, tiện nhân kia điên đúng không? Điên y như mẹ nàng, các ngươi muốn hại chết ta. Ta không đi máy bay, ta không đi máy bay a!',

Thành Vệ quân trợn trắng mắt.

Hại ngươi cái quỷ!

Sợ ngươi về chậm hơn nhân vật chính, nên mới đưa ngươi đi cùng, cho ngươi về nhà báo tin, để người nhà chuẩn bị tâm lý, khẳng định không cần lo lắng an toàn.

Nhưng Thẩm Gia Vận không rõ nguyên do. Thành Vệ quân phân rõ phải trái, nhưng hắn tự dọa mình hồn phi phách tán, vội vàng gọi điện cho người nhà.

Nói ra tình hình bên này.

Người Thẩm gia hoàn toàn không ý thức được chuyện sắp đến.

Thẩm lão gia tử thậm chí tức giận.

'Đồ khốn, vì sao Thẩm gia có hai nghịch nữ này, nàng còn dám về à!'

……

So với Thẩm Gia Vận như chim sợ cành cong, người Thẩm gia phẫn nộ khó hiểu, cuộc sống của Lâm Dịch khá là vui vẻ.

Thẩm Thiến phải ở lại bệnh viện, sáng mai mới xuất phát.

Mọi người trò chuyện rất lâu, nhờ nhà ăn của bệnh viện nấu nướng, ăn một bữa vui vẻ, coi như chúc mừng Thẩm Thiến tỉnh lại.

Thẩm Bối Bối buổi tối không về, ở lại bệnh viện cùng Thẩm Thiến.

Lâm Dịch ở lại không tiện lắm, cho nên về nhà cùng Đường Tư.

'Chị, ta thấy chuyện nhà Thiến tỷ không đơn giản.' Lâm Dịch lái xe, hàn huyên với Đường Tư.

Đường Tư nhìn hắn: 'Nghe nói nữ nhân kia vội vào Thẩm gia, nhưng mẹ của Thẩm Thiến còn sống, nên suốt ngày đến bệnh viện ồn ào. Ngươi cũng biết, mẹ nàng vốn đã có khúc mắc, tinh thần không bình thường, còn bị giày vò ngột ngạt, không lâu sau thì qua đời.'

Thẩm Thiến đã nói những chuyện này, Đường Tư đương nhiên biết.

Giờ Lâm Dịch mới hiểu, thảo nào Thẩm Thiến tức giận như vậy, Thẩm Bối Bối chắc quá nhỏ nên không biết.

'Thẩm gia mặc kệ chuyện này?' Lâm Dịch hơi kỳ quái.

'Cả nhà đông người, chuyện xấu xa vốn đã không ít, chỉ cần Thẩm Gia Vận mặc kệ chuyện này, các nàng muốn nói cũng không ai nghe. Nữ nhân kia làm việc âm độc, cũng rất cẩn thận. Thẩm Gia Vận có lẽ biết, nhưng không coi ra gì, mới khiến nàng tệ hại hơn.' Đường Tư dựa vào ghế phụ, ánh mắt thâm thúy.

'Quá đáng thật!' Lâm Dịch tức giận.

'Khi đó mẹ Thẩm Thiến đến bệnh viện kiểm tra, ngã cầu thang dẫn đến sinh non. Nàng cứ nói bị đẩy xuống, người Thẩm gia cho rằng nàng không chịu nổi kích thích, tinh thần có vấn đề, đưa vào bệnh viện tâm thần.'

Lâm Dịch ngạc nhiên nói: 'Mẹ của Thiến tỷ sinh non do nữ nhân kia?'

'Ta biết sao được, đã qua lâu như thế, làm gì còn ai hay.' Đường Tư lắc đầu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.