Sau này nàng nghe Thẩm Thiến kể chuyện, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nữ nhân kia cặn bã đến nhằm vào hai đứa bé, có gì không dám làm?
Nhưng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ gì, lần này nàng định đi cùng.
Lâm Dịch đương nhiên cũng đi.
Để hắn ở lại một mình, Đường Tư không yên tâm.
Buổi tối hai người cùng nghỉ ngơi.
Lâm Dịch lặng yên nhập mộng.
Lần này vẫn là thế giới trong mộng.
Tìm kiếm bốn tiếng, tìm huyết ma tiểu nha đầu niệm kinh cho nàng.
Sau đó vốc một nắm cát, nhẹ nhàng dốc đi, xác định được số chín.
Trực tiếp gõ chín người trong mộng cảnh cỡ lớn ra ngoài, an tâm tu luyện.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau, Lâm Dịch và Đường Tư rời giường ăn điểm tâm rồi vội vàng lái xe ra sân bay.
Bởi vì bây giờ có yêu thú, chuyến bay còn lâu mới nhiều như thời kỳ bình thường. Bởi vì phong hiểm gia tăng rất nhiều, mời Võ Tôn hộ tống cũng khó bảo đảm vạn vô nhất thất, mấy người có thể mời được Tông Sư? Phần lớn là chuyên cơ chỉ chuẩn bị lúc cần thiết.
Đường Tư liên lạc mọi người.
Thẩm Bối Bối đẩy Thẩm Thiến đến, Thẩm Nguyên Sinh sắp xếp công việc xong, nhận lời tới làm bảo tiêu, mọi người đăng ký.
Không bao lâu sau.
Thành Vệ quân dẫn Thẩm Gia Vận lên máy bay, cách ly đặc biệt, có người chăm sóc bên cạnh, không cho hắn tùy ý đi lại. Thẩm Gia Vận không biết bây giờ hắn ngồi cùng máy bay với Thẩm Thiến.
Lâm Dịch dùng thần thức quét qua là rõ.
Nhìn Đường Tư, đoán được do nàng sắp xếp.
Thế này là sợ Thẩm Gia Vận về quá muộn, bỏ lỡ kịch hay a!
Đoán chừng Thẩm Thiến cũng biết. Nếu muốn ồn ào thì phải làm lớn một chút, tránh làm ra một trận mưa bụi, khiến người ta khinh thường Thẩm Thiến.
Làm lớn còn có một lợi ích, đó chính là triệt để quyết liệt với Thẩm gia.
Nên quyết mà không quyết, nếu sau này Thẩm gia mượn tên tuổi của Thẩm Thiến khi nam phách nữ thì rách việc.
Chuyên cơ phi hành chỉ lo thời tiết hoặc là yêu thú, có Tông Sư hậu kỳ áp trận, cho dù gặp phải yêu thú cũng không sợ.
Huống chi trên máy bay còn có cao thủ Võ Tôn.
Thẩm Gia Vận trông như không ngủ ngon, con gái có bản sự, lẽ ra làm cha nên kiêu ngạo mới đúng.
Nhưng hắn nhớ đến chuyện mình làm, cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Tài nguyên trong nhà đều cho ba nam đinh, kết quả thằng sau phế vật hơn thằng trước. Nhà lão đại có hai Võ Đồ trung kỳ, nhà mình thì một Võ Đồ sơ kỳ, không biết đời này có thành Võ Sư được không.
Con gái xưa nay không quan tâm, vậy mà dựa vào lực lượng của bản thân, trở thành Võ Sư.
Không thể không nói, tạo hóa trêu người.
Hắn rất khẩn trương, nhưng không sợ hãi lắm.
Trong nhà còn có lão gia tử, Thẩm Thiến có thể lợi hại đến mức nào, còn bị thương, làm ăn được gì?
Lão gia tử già nhưng cũng là Võ Sư đỉnh phong. Tuy khí huyết hạ xuống nghiêm trọng, kém xa thời kỳ đỉnh phong, nhưng đã đủ.
Hắn chủ yếu lo cho mình.
Sợ nửa đường bị quẳng khỏi máy bay, nói láo mình gặp yêu thú, tiếc nuối hi sinh.
Hắn từng thấy vài người dùng thủ đoạn tương tự để xử lý đối thủ cạnh tranh. Nhưng hắn xem nhẹ một vấn đề, Thành Vệ quân là quan phương, sao có thể làm loại chuyện này.
Máy bay phi hành mấy tiếng, nhanh chóng đến Long Hổ thành.
Phần lớn thành trì của Đại Hạ đặt tên cao thủ hộ thành năm đó. Ví dụ như Long Hổ thành đặt tên theo võ giả của Long Hổ sơn. Thiên sư đời này của Long Hổ sơn là cao thủ Tông Sư.
Máy bay dừng lại, đám Đường Tư rời đi tìm chỗ ăn cơm trưa.
Thẩm Nguyên Sinh biết Thẩm Thiến tới đây làm gì, lập tức bảo đi gặp lão bằng hữu, không muốn dính vào chuyện này, tiện thể chào hỏi quan phương.
Đừng quản!
Chuyện nhà người ta, chỉ cần không quậy ra nhân mạng, coi như không thấy đi.
Lần này coi như ngoại lệ.
Thẩm Thiến cực có hi vọng trở thành Tông Sư, thậm chí có thể thăm dò cánh cửa Thiên Nhân, còn có quan hệ mật thiết với Tống Tình và Đường Tư, chọc một là chọc ba.
Tống Tình là tân tinh đang lên của quân đội, bây giờ mới 20 tuổi, tiền đồ vô lượng.
Đường Tư không cần nhắc tới.
Bây giờ Đường gia là thế lực đỉnh thiên ở Đại Hạ.
Đám người rời đi, Thẩm Gia Vận mới được Thành Vệ quân hộ tống ra, sau đó sắp xếp máy bay trực thăng đưa đến cửa biệt thự.
Đến khi về nhà, hắn vẫn còn mơ hồ.
Xong rồi sao?
Một đêm nơm nớp lo lắng, hôm nay trên máy bay đứng ngồi không yên, sợ người ta quẳng mình xuống, thừa cơ giết chết mình.
Kết quả?
Người ta thành tâm thành ý hộ tống hắn về đến nhà.
Mới được một lúc, Thẩm Thiến còn đang ăn.
Thẩm Gia Vận không quan tâm đến ăn cơm.
Hắn liên lạc người nhà từ sớm, toàn gia đã tụ họp.
Lứa nhỏ tuy nát, nhưng trong lứa Thẩm Gia Vận, lão đại vẫn có thực lực – Võ Sư sơ kỳ, cho nên là nhân vật đứng đầu trong nhà sau lão gia tử.
Năm đó hắn cố chấp sinh con trai, chủ yếu do lão đại sinh hai con trai, mình sinh hai con gái.
Trong mắt người Thẩm gia, con gái là thua lỗ.
Bọn hắn nhà giàu, đương nhiên không cần kiếm tiền nhờ lễ hỏi. Vả lại nam nhân có ưu thế trời sinh, về lý luận, khả năng trở thành võ giả cảnh giới cao sẽ lớn hơn một chút.
Đương nhiên, còn có nguyên nhân sâu hơn.
Chờ lão gia tử chết, lúc chia gia sản, đàn ông chiếm nhiều hơn.
Cộng thêm mình không có bản sự, không bằng lão đại Thẩm gia.
Kết quả đẩy oán khí cho Thẩm Thiến, từ nhỏ đã mặc kệ không quan tâm. Chỉ một lòng cầu con trai, mong con thành rồng, tương lai có thể đoạt lại đại quyền Thẩm gia.
Thấy Thẩm Gia Vận chạy về, mọi người vội vàng hỏi thăm.
Thẩm Gia Vận nói rõ tình hình, không quên kể lại thái độ của Thẩm Bối Bối và Thẩm Thiến. Mặt này không cần thêm mắm thêm muối, đã đủ khiến mọi người phẫn nộ.
Lão gia tử nện gậy, giận quá thành cười: 'Tuổi còn nhỏ đã không coi ai ra gì, cho rằng các nàng thành Võ Sư, chúng ta phải cúng các nàng như Bồ Tát sao? Nếu nàng dám về, ta sẽ đánh gãy chân cho xem!'
Nếu trước đây hắn còn xem trọng Thẩm Thiến, thỉnh thoảng nói hai câu, bây giờ đã hết sạch sành sanh.
Lão đại Thẩm Gia Hoa lạnh lùng nói: 'Còn phải trách ngươi, nữ nhân không quản tốt, con gái không dạy tốt, đều không phải thứ tốt!'
'Đúng đúng đúng, tiện nhân Thẩm Thiến từ nhỏ đã thích ức hiếp chúng ta, biến pháp đánh chúng ta!' Hai huynh đệ nhà lão đại, bây giờ khoảng 20 tuổi, có vẻ túng dục quá độ, nghĩ tới Thẩm Thiến thì hận đến nghiến răng.
Khi còn bé bị Thẩm Thiến đánh đập không ít, đều do bọn hắn ức hiếp Thẩm Bối Bối trước.
Mà sau khi đánh bọn hắn, Thẩm Thiến sẽ bị Thẩm Gia Vận đánh cho một trận.
Một nữ nhân ngồi bên cạnh Thẩm Gia Vận, khoảng 40 tuổi, ăn mặc khá ổn, lúc còn trẻ chắc cũng có tư sắc, nhưng trông hơi cay nghiệt.
Nàng bất bình nói: 'Hai nha đầu chết tiệt, từ nhỏ đã xấu xa. Suốt ngày nói ta ngược đãi các nàng, ta cho các nàng ăn, cho các nàng mặc, vì sao có lỗi với các nàng!'
'Đúng rồi, tiện nhân Thẩm Thiến thấy cha thích ta, không thích nàng nên ghen tị. Chưa bao giờ cảm ơn được một câu, chúng ta có lỗi gì với nàng, thế mà lớn lên cái là chạy mất!' Con trai của Thẩm Gia Vận – Thẩm Soái lòng đầy căm phẫn.
Hắn chỉ có 16 tuổi, trông hơi chanh chua, không đẹp trai lắm, trông giống mẹ.
Hôm nay người Thẩm gia mở hội để quở trách Thẩm Thiến.
Hồng Diễm – nữ nhân của Thẩm Gia Vận lại nói: 'Ta cho nàng không ít tiền, chỉ sợ nàng sinh hoạt không tốt. Nào ngờ tiểu súc sinh này không chỉ cầm tiền của ta, còn cấu kết người phía dưới, cuốn một số tiền lớn của công ty, đúng là bạch nhãn lang nuôi mãi không ngoan.
Ta đã rõ ràng, tiện nhân kia giống mẹ nàng, không thể trông thấy người khác vui vẻ. Bản thân không cẩn thận sinh non, cứ nói là có người đẩy, ai đẩy?'
Lão đại Thẩm Gia Hoa nói: 'Lần này nàng về đúng lúc, chúng ta tính toán sổ sách với nàng, thu cả gốc lẫn lãi!'
'Sợ rằng nàng đã tiêu sạch, nếu không thì sao lại về? Ta thấy bỏ qua chuyện này đi, nàng cũng tốt số, nếu bằng lòng gả cho Lưu gia thì đừng tính toán số tiền này.' Hồng Diễm chua xót.
Đó chính là gia tộc Võ Tôn a!
Vì sao mình không sinh thêm con gái, nếu gả đi, mình sẽ được hưởng phúc a, khẳng định sau này quyền lực nhất Thẩm giá.
Thẩm Gia Vận bị Thẩm Thiến uy hiếp, trong lòng vốn đã khó chịu. Thấy người một nhà đều trách mắng nàng, đã lấy lại lực lượng.
'Nha đầu này không phục quản giáo từ nhỏ, đánh kiểu gì cũng không đổi. Nếu nàng gả cho Lưu gia, không chừng còn giở trò xấu. Hơn nữa ma bệnh như nàng bằng lòng gả, Lưu gia chưa chắc chịu cưới, ta thấy gả Bối Bối đi thì hơn.'
Nếu muốn chọn một trong hai con gái, Thẩm Gia Vận sẽ chọn Thẩm Bối Bối.
Không phải vì ngoan ngoãn, mà vì nàng nhát gan.
Những năm này bị Thẩm Thiến làm hư, uy hiếp một thời gian, chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.
Nếu gả cho Lưu gia, địa vị của mình cũng nước lên thì thuyền lên.
Lão đại mạnh hơn mình, nhưng khả năng kinh thương nát bét. Nếu không có mình giúp đỡ, việc làm ăn của Thẩm gia sớm đã xong đời.
Hắn nên thoái vị để mình chưởng quản Thẩm gia.
Chứ muốn kiếm ít tiền tiêu còn phải lén lén lút lút, rất mất mặt a!
Người một nhà đều có ý nghĩ xấu xa.
Không ai coi Thẩm Thiến ra gì.
Mọi người trò chuyện xong, thấy gần đến giờ, đang định ăn một bữa cơm, sau bữa ăn tiếp tục thảo luận.
Thẩm Thiến và đám Lâm Dịch đã chạy tới.
Thẩm Bối Bối đẩy Thẩm Thiến, đứng ở cửa biệt thự.
Thẩm Thiến đầu tiên gọi điện, bảo là ta về.
Sau đó mới nhìn địa phương quen thuộc này, bình tĩnh nói: 'Khi đó dẫn Bối Bối rời đi, ta đã thề, sớm muộn sẽ trở lại!'