Trong Mộng Ta Có Đại Lão

Chương 166 : Cơn tức này ta nhịn 14 năm


Tuy Thẩm Thiến đã đột phá, qua nan quan lớn nhất, chỉ còn chữa khỏi thương thế, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Nhưng nàng tỉnh lại trong lúc mấu chốt này, vẫn khiến mọi người kinh ngạc.

Đường Tư sửng sốt.

Tướng mạo của Thẩm Thiến không kém Đường Tư và Tống Tình, cũng hoàn toàn khác Thẩm Bối Bối mặt em bé.

Ánh mắt có sát khí nồng đậm, khiến người ta không rét mà run, con người như kiếm ra khỏi vỏ, có phong mang không gì bì nổi.

'Sững sờ làm gì? Ngươi không biết mình có thể nói cho người chết tức giận sống lại, ta chỉ là nửa chết nửa sống, có gì mà kinh ngạc!' Giọng Thẩm Thiến dần dần lăng lệ.

Đường Tư vỗ đầu, vội vàng đưa tay nâng nàng, hơi lo lắng nói: 'Mới tỉnh ngủ đừng vội đứng dậy a, nằm thêm chút nữa nhé?'

Thẩm Thiến lườm nàng: 'Ta nằm bao lâu, cảm giác thân thể sắp rỉ sét.'

'Mới hơn nửa năm đi.' Đường Tư cười ha ha.

'Chị!' Thẩm Bối Bối kinh hỉ nhìn Thẩm Thiến, nàng là chủ tâm cốt của mình từ nhỏ. Lúc Thẩm Thiến bị thương, nàng có cảm giác bầu trời sập xuống, may mà Đường Tư kịp thời xuất hiện.

Thẩm Bối Bối vội vàng tiến lên giúp.

Thẩm Thiến nhẹ nhàng xoay người, dựa vào giường, trông còn yếu ớt, nhưng không ai dám khinh thường nàng.

'Bị ức hiếp sao?' Giọng Thẩm Thiến như một thanh đao treo trong lòng mọi người, chỉ nghe thấy âm thanh này đã cảm nhận được ý lạnh.

Lâm Dịch giật mình nhìn nàng.

Khá lắm, Thiến tỷ không phải hạng người đơn giản a!

Thẩm Bối Bối vui đến phát khóc, lau nước mắt: 'Không bị ức hiếp, ta bây giờ là Võ Sư, còn có Đường tỷ và Lâm Dịch chăm sóc, sao có thể bị ức hiếp.'

'Lâm Dịch? Ngươi qua đây!' Thẩm Thiến hài lòng gật đầu, em gái hình như béo hơn một ít, khuôn mặt nhỏ múp ma múp míp, rất muốn bóp a.

Nghe thấy tên Lâm Dịch, nàng trực tiếp mở miệng.

Lâm Dịch nghi hoặc đi tới.

Thẩm Thiến lại nói: 'Đưa đầu tới gần hơn.'

Lâm Dịch không hiểu ra sao nhưng vẫn đưa đầu tới.

Thẩm Thiến đưa tay sờ đầu Lâm Dịch, cảm thán: 'Cuối cùng cũng nhìn thấy chân nhân.'

'A?' Lâm Dịch không hiểu ra sao.

Đường Tư cười nói: 'Chúng ta quen biết chị ngươi hơn ba năm, mỗi ngày nàng nhắc đến ngươi vài chục lần, chúng ta đã xem không dưới 2.000 tấm ảnh của ngươi. Tuy không gặp mặt, nhưng cảm thấy quen biết từ rất lâu.'

Bị Tống Tình tẩy não ba năm, cho nên rất thân với Lâm Dịch.

Lâm Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Thảo nào Đường tỷ thấy mình đã như quen từ lâu, đều là công lao của Tình tỷ a!

Thẩm Thiến cười khó chịu, hình như muốn làm mình dịu dàng hơn, nhưng không thể thành công. Nàng đành âm u từ bỏ, sau đó nói: 'Thời gian này có những chuyện gì, ta muốn biết.'

Đường Tư vội vàng nói cho nàng.

Thẩm Thiến ngạc nhiên nhìn Lâm Dịch, không ngờ mình mơ hồ trở thành Võ Tôn, vậy mà có quan hệ với đứa em trai này.

Nàng không nhiều lời, ghi nhớ ân tình này.

Nói ngàn lời vạn lời, không bằng đưa tay lúc mấu chốt, nàng vốn kiệm lời.

Sau đó hỏi thăm chuyện của Thẩm Bối Bối.

Nàng vội vàng kể lại chuyện lúc trước.

Ánh mắt Thẩm Thiến thâm thúy, như có một luồng khí lạnh mãnh liệt, khiến Lâm Dịch lơ đãng rùng mình, dù sao thấy Thiến tỷ đáng sợ một cách khó hiểu.

Tình tỷ tuy mặt lạnh nhưng tâm nóng, trông đứng đắn vô cùng nhưng thường xuyên làm chuyện ngốc nghếch.

Đường tỷ cởi mở phóng khoáng, rất là nhiệt tình, thích chính là thích, ghét chính là ghét, vô cùng chân thực.

Chỉ có Thẩm Thiến người lạnh tâm lạnh, như một lưỡi dao sắc bén. Một giây này nhìn ngươi, không chừng một giây sau đã chém đến.

Tính cách mỗi người mỗi vẻ, nếu không đồng thời nhập ngũ, ở cùng đội ngũ, đoán chừng rất khó thân nhau.

May mà có tính tình như Đường Tư ở giữa, nếu không Tống Tình gặp Thẩm Thiến, đại khái là trơ mắt ếch, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nửa ngày không được một câu.

Đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh.

Lâm Dịch luôn phóng thích thần thức, nhận ra có người đến.

Thẩm Gia Vận rất hoảng sợ, nhưng không thể không bất chấp khó khăn chạy đến.

Muốn cưỡng ép Thẩm Bối Bối đi là không thực tế, nhưng hắn không cam lòng từ bỏ hôn sự với Lưu gia, đó chính là Võ Tôn a!

Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể ra tay từ Thẩm Thiến.

Trực tiếp đón Thẩm Thiến về, còn sợ Thẩm Bối Bối không đi theo?

Nhưng hắn không hiểu ra sao, nói mình là cha của Thẩm Thiến, nói muốn giúp nàng chuyển viện, bệnh viện không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.

Nói đùa, Thẩm Thiến có thân phận gì?

Gia chủ của thế gia danh y luân phiên chăm sóc, Đường Tư dặn đi dặn lại, xung quanh có không ít võ giả, bảo hộ như thùng sắt. Nếu ngươi không phải cha nàng, ngươi cho rằng mình có thể vào bệnh viện?

Nhưng Thẩm Gia Vận không biết.

Thẩm gia không phải người của Bách Võ thành, đừng nhìn hắn vô cùng phách lối, thực tế là không có quan hệ ở đây.

Nghe ngóng số điện thoại và địa điểm nằm viện của con gái không khó.

Nhưng muốn nghe ngóng thân phận chân thực thì liên quan đến một vài bí mật, thế nên không được.

'Vì sao không cho con gái ta chuyển viện, ta là cha nàng, chẳng lẽ còn hại nàng sao? Bệnh viện không có bản sự, chữa mãi mà không khỏi, ta muốn đưa nàng đi Kinh thành trị liệu không được sao?' Thẩm Gia Vận ra vẻ nổi giận đùng đùng.

Thực tế hắn không định trị liệu cho Thẩm Thiến, với đứa con gái lớn từ nhỏ đã độc lập, không quan tâm đến mình này, hắn không hề yêu quý.

Chỉ muốn lợi dụng nàng dẫn Thẩm Bối Bối về, tạo quan hệ với Lưu gia, sau đó Thẩm Thiến sống hay chết liên quan gì đến ta!

'Ta chỉ có thể nói, không thể chuyển viện, tình huống bây giờ rất đặc biệt. Ta vừa xin chỉ thị phía trên, xét thấy ngươi là cha của Thẩm tiểu thư, có thể cho ngươi gặp nàng.' Y tá trưởng tâm bình khí hòa nói.

Thẩm Thiến nằm ở đây rất lâu, là nhân vật cấp bậc gì, nàng biết rõ ràng. Bệnh viện này đã nhận không ít đại nhân vật, Thẩm Gia Vận ngươi là cái quái gì?

Chưa bao giờ thấy ngươi đến thăm con gái, bây giờ biết nàng thành Võ Tôn thì đến?

Buồn cười!

Đáng tiếc y tá trưởng không rõ chuyện Thẩm gia, Thẩm Gia Vận hoàn toàn không biết chuyện Võ Tôn. Thẩm Bối Bối sao có thể chủ động liên hệ, nói cho hắn biết.

Y tá trưởng dẫn hắn tới phòng bệnh, gõ cửa rồi đẩy ra.

Thẩm Gia Vận nhìn thấy người trong phòng bệnh, lập tức sửng sốt.

Thẩm Bối Bối đến!

Thẩm Thiến tỉnh?

Không phải hôn mê hơn nửa năm, có lẽ thành phế nhân sao?

Sợ rằng Thẩm Bối Bối đã nói dự định của mình cho Thẩm Thiến, thật ra hắn hơi sợ nàng, không liên quan đến thực lực.

Con gái lớn từ nhỏ đã kỳ dị, cứ thích ức hiếp người khác.

Đại ca nhắc đến chuyện ức hiếp anh em họ, mình treo nàng lên đánh một trận. Nàng không khóc không kêu, chỉ hờ hững nhìn mình, lại khiến mình sợ hãi.

Phải biết năm đó nàng mới tám tuổi a!

Một con ranh mà dọa sợ mình, nói ra rất mất mặt a!

Từ đó về sau, không hề quan tâm đến nàng.

Năm 12 tuổi nàng trở thành Võ Đồ, lén lút chuẩn bị rất nhiều. Nghe nói đầu tư với vài võ giả, kiếm không ít tiền. 16 tuổi đột nhiên dẫn Thẩm Bối Bối chạy trốn, vậy mà Thẩm gia nhất thời tìm không thấy.

Đã đi đến bước này, hắn không muốn lùi lại, như thế sẽ khiến mình quá chột dạ. Không quan tâm ánh mắt lạnh lùng của người trong phòng, bất chấp khó khăn đi vào.

Thẩm Thiến lạnh lùng nhìn hắn: 'Ngươi dám bước vào cái cửa này, ta đánh gãy chân ngươi!'

'Ngươi……' Thẩm Gia Vận thở gấp, đúng là không cho mình một chút thể diện a!

Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiến, hắn lại sợ hãi. Thấy ánh mắt của Thẩm Thiến như đao mang, cảm thấy đau đớn âm ỉ.

Y tá trưởng thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, lập tức trợn tròn mắt.

Quan hệ cha con không bình thường a!

Lập tức oán trách mình quá ngốc, lâu như thế không đến thăm con gái, khẳng định là có vấn đề. Vốn không nên tin hắn, dẫn hắn tới.

Thẩm Gia Vận sững sờ tại chỗ, vào cũng không được, lui cũng không được, biểu cảm lúng túng.

Thẩm Thiến hừ lạnh: 'Cút!'

Vẻn vẹn một chữ, như có lực lượng khủng khiếp, đẩy mạnh Thẩm Gia Vận, khiến hắn đâm vào bức tường phía sau.

Nàng là người sống sót trên chiến trường, có sát khí đáng sợ, Thẩm Gia Vận nào phải đối thủ.

'Tiện thể chuyển lời cho nữ nhân kia, cơn tức này ta nhịn 14 năm, vài ngày nữa sẽ đến nhà bái phỏng, cẩn thận tính toán món nợ ngày xưa!' Thẩm Thiến thậm chí không muốn nhìn hắn.

Mặt Thẩm Gia Vận vừa trắng vừa đỏ, nhìn ánh mắt của đám Lâm Dịch, thấy mình nhục nhã cùng cực.

Nhưng hắn phát hiện Thẩm Thiến rất mạnh, làm sao bây giờ?

Ở lại thì tự rước lấy nhục, muốn lợi dụng Thẩm Thiến lừa Thẩm Bối Bối về cũng là si tâm vọng tưởng. Hắn gắt một tiếng, quay đầu rời đi.

Thẩm Bối Bối không đành lòng, nhìn Thẩm Thiến định mở miệng.

'Ngươi lúc ấy còn nhỏ, không biết rất nhiều chuyện. Nếu như ta không dẫn ngươi trốn đi, sợ rằng nữ nhân nhẫn tâm kia đã hại chết ngươi!' Thẩm Thiến nói thẳng, thái độ không đổi, nàng không thể tha cho người nhà kia.

Lúc nữ nhân kia vào cửa, nàng mới sáu tuổi, Thẩm Bối Bối mới bốn tuổi, biết được cái gì?

Thẩm Bối Bối trầm mặc không nói.

Thẩm Thiến nhìn y tá trưởng: 'Xin hỏi, ta có thể rời khỏi những dụng cụ này, ra ngoài hóng gió không?'

Y tá trưởng nghĩ thầm, ngươi hóng gió con khỉ, vội vàng đi tính sổ thì có!

Nàng nói gấp: 'Ta không quyết được chuyện này, để ta liên hệ viện trưởng đã.'

Sau đó vội vã chạy đi.

Đường Tư oán trách: 'Chờ được 14 năm, mấy tháng cũng không chờ nổi?'

Thẩm Thiến cười lạnh: 'Chính vì chờ 14 năm, ta mới không thể chờ thêm một ngày!'

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.