Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1493: Gặp lại đại sư đoán mệnh


Hậu Lâm nghĩ tới tiểu đảo ở Vô Tâm Hải rộng lớn như vậy, thì mang thêm một
người tới tu luyện căn bản cũng không có vấn đề gì. Hớn nữa pháp bảo của cô
nếu mà có thêm được khối 'Cực diễm kim tinh' này gia cố vào, thì rất có thể sẽ
tấn cấp lên tiên khí hạ phẩm. Nghĩ tới đây thì cô liền đứng lên nói:

– Dịch thành chủ cứ yên tâm, tới lúc tôi đi, thì nhất định sẽ đưa Diệp Hữu
Thâm đi theo. Hiện tại tôi muốn đi Phiêu Miễu Tiên Trì vấn an chị của tôi một
chút.

Trường Thuận Đan Vương thở dài nói:

– Vợ của Diệp Mặc có một người là Ninh Khinh Tuyết, đã từng là đệ tử của
Phiêu Miễu Tiên Trì. Nếu như cô đi tới Phiêu Miễu Tiên Trì, thì nói không
chừng là tin tức rất nhanh sẽ đến tai Diệp Mặc. Tôi nghĩ rằng với kẻ có tính
cách có thù tất báo như Diệp Mặc, mà Cửu Kiền Đan Vương đã từng gây ra phiền
phức rất lớn cho hắn trong đại hội Đan Vương, thì hắn chắc chắn là sẽ không
buông tha đâu.

Hậu Lâm cũng đồng ý với suy nghĩ này. Cửu Kiền lại là đệ tử mà sư phụ mình
thích nhất, nếu như y chết ở Nam An Châu này, với thủ đoạn nghịch thiên của
Diệp Mặc, thì cho dù là sư phụ của cô cũng không thể nào báo thù được.

Nghĩ tới đây thì cô liền gật đầu:

– Đã như vậy, thì chúng ta đi liền thôi.

Ngư Di thành là một thành thị tu chân không lớn, cũng không phồn hoa, thậm chí
là còn có chút xuống dốc.

Lúc này ở trong một Linh tức lâu cũng coi như là tốt nhất ở Ngư Di thành, thì
Diệp Mặc đang ngồi cùng với mấy người Diệp Lăng, Từ Đồng và Lâm Dị Bán.

Diệp Mặc đang hỏi xem Lâm Dị Bán rốt cuộc là đã đi đâu suốt một tháng nay, rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Còn tâm tình của Diệp Lăng cũng rất suy sụp, vẫn
cúi đầu trầm mặc không nói.

– Tôi lúc đó bị Nam Cung Bình Điền đả kích, đi theo y quyết đấu, nhưng sau
khi rời khỏi Ngư Di thành, thì tôi cũng đã biết là mình bị trúng kế khích
tướng rồi. Với tu vi Thừa Đỉnh tầng hai của tôi, mà cái tên Nam Cung Bình Điền
kia bất quá cũng chỉ là Thừa Đỉnh tầng ba, cho nên tôi nghĩ rằng mình cũng
không kém y nhiều, cũng không việc gì phải sợ.

Lâm Dị Bán nói tới đây, thì lại dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:

– Khi tôi bị trận pháp vây khốn, thì cũng biết nếu như không phải bản thân là
người của Mặc Nguyệt Chi Thành, thì tôi và Từ Đồng đã sớm bị chúng giết rồi.
Nam Cung gia kia thấy tu vi của tôi thăng tiến quá nhanh, nên hẳn là đã nổi
lên sát tâm đối với tôi rồi.

– Anh đã biết, sao còn mặc kệ kế khích tướng của chúng, cứ thế mà đi theo cái
tên Nam Cung Bình Điền kia chứ?

Từ Đồng nói với giọng trách móc:

– Nếu như không phải là thành chủ tự thân tới Nam Cung gia, thì lần này anh
đã không còn mạng nữa rồi. Nam Cung Hư muốn thử giới hạn của thành chủ, nên
mới khiến cho thành chủ tức giận. Nếu không thì anh có thể thoát ra được sao?

Thấy Lâm Dị Bán muốn nói lời cảm tạ với mình, thì Diệp Mặc liền khoát tay:

– Lâm huynh, lời cảm ơn thì không cần phải nói. Trước đây khi ở Đan Thành anh
đã quyết định theo tôi rồi, thì tất cả đều là người một nhà rồi, không cần
phải nói những lời khách khí như vậy. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một chút,
nếu như anh và Từ Đồng còn chưa đạt tới tu vi Hóa Chân viên mãn, thì tôi kiến
nghị hai người tốt nhất là không nên động thủ với Nam Cung sơn trang.

Lâm Dị Bán vốn đang muốn nói lời cảm tạ đối với Diệp Mặc, thì sau khi nghe
được Diệp Mặc nói thì đã không còn cách suy nghĩ này nữa, mạng của y cũng là
của Diệp Mặc, thì còn phải nói lời cảm tạ hay sao? Nhưng khi y nghe Diệp Mặc
nói câu tiếp theo, thì lập tức ngạc nhiên hỏi:

– Vì sao?

Y vẫn nghĩ rằng chỉ cần sau khi mình thăng cấp tu vi Hóa Chân, thì tùy thời
đều có thể đi tới Nam Cung sơn trang mà đoạt lại.

Diệp Mặc trầm giọng:

– Bởi vì Nam Cung sơn trang không phải là tông môn tám sao, mà là tông môn
chín sao. Về phần Nam Cung sơn trang có bao nhiêu tu sĩ Hóa Chân thì tôi cũng
không biết rõ, nhưng tôi biết rằng tu vi của Nam Cung Hư đã là Hóa Chân tầng
bốn rồi.

– Cái gì?

Lâm Dị Bán kinh ngạc, sau đó thì lập tức trầm mặc. Y biết rằng Diệp Mặc sẽ
không nói sai. Diệp Mặc nói Nam Cung sơn trang là tông môn chín sao thì nó
chính là tông môn chín sao.

Mà Nam Cung Hư tuyệt đối không phải là kẻ có tu vi cao nhất của Nam Cung sơn
trang, nhưng y đã là Hóa Chân tầng bốn rồi, vậy thì mấy tên cung phụng và
trưởng lão phải có tu vi cao như thế nào? Xem ra Diệp Mặc nói để sau khi mình
và Từ Đồng tu luyện tới Hóa Chân viên mãn rồi mới tính tới chuyện đi Nam Cung
sơn trang cũng không phải là cách nói bảo thủ, mà vẫn còn mang theo một ít mạo
hiểm nhất định. Nếu như Nam Cung sơn trang có hai tên tu vi Hóa Chân tầng
chín, thì cả hai người lúc đó thắng hay bại cũng chưa nắm chắc được.

Sau một lúc lâu thì Từ Đồng mới khiếp sợ mà hỏi:

– Bọn họ là một tông môn chín sao, vì sao vẫn không hiển lộ ra? Mà vẫn luôn
tự ình là một tông môn tám sao chứ?

Diệp Mặc trầm giọng nói:

– Tôi cũng không biết rõ, nhưng tôi cảm giác được Nam Cung sơn trang rất cổ
quái, có một lại khí tức rất quái lạ. Cho dù là tôi cũng không thể nào nhìn
thấu được, hơn nữa trận pháp ở trong sơn trang đều có đẳng cấp rất cao.

Lâm Dị Bán suy nghĩ một chút, sau đó đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Y ôm quyền
nói với Diệp Mặc:

– Thành chủ, tôi hiểu ý của người. Tôi sẽ không tùy tiện hành động. Nếu như
đến cuối cùng, tôi vẫn không có thực lực để đoạt lại Nam Cung sơn trang, thì
tôi cũng sẽ phi thăng lên Tiên Giới, đem chuyện này nói cho tổ tiên Sở gia là
Sở Cửu Vũ biết.

Diệp Mặc gật đầu. Hắn cũng chỉ là đưa ra đề nghị của mình, còn nếu như Lâm Dị
Bán nhất định phải đi, thì hắn cũng không có cách nào cả. Sở Cửu Vũ là một
tiên trận sư tại Tu Chân Giới, mà Sở Tiêu Y lại là sư phụ của Sở Cửu Vũ. Nhưng
bản lĩnh trận pháp và phong ấn của Sở Tiêu Y thì Diệp Mặc đã xem qua, vẫn chưa
thể đạt tới cảnh giới tiên trận. Nói cách khác thì trình độ trận pháp của Sở
Cửu Vũ đã vượt qua được Sở Tiêu Y rồi. Nam Cung Hư nói rằng tổ tiên của Nam
Cung gia là Nam Cung Tại Thiên chính là sư phụ thứ hai của Sở Cửu Vũ, vậy thì
rất có thể trình độ trận pháp của Nam Cung gia sẽ vô cùng inh.

Cho dù Nam Cung gia là một tông môn tám sao, nhưng nếu phối hợp với trận pháp
cực kỳ inh, thì Lâm Dị Bán đi cũng chỉ lành ít dữ nhiều mà thôi.

Hiện tại Lâm Dị Bán đã hiểu được ý của hắn, thì hắn cũng không cần phải nói
tiếp nữa, mà chỉ nói về việc khác:

– Na Na tại sao lại tìm đến Ngư Di thành này?

Trình Na Na lần này vừa ra ngoài đã có thể tìm được Diệp Tử Phong, hơn nữa lại
để cho người của Nam Cung gia va chạm chính diện với Lâm Dị Bán, thì Diệp Mặc
cảm giác rằng chuyện này có chút kỳ quặc.

– Na Na nói rằng Diệp Tử Phong không thể nào tu luyện được, mà với tính cách
của y thì chắc chắn sẽ nghĩ tất cả mọi cách để mà tu luyện. Y là một người
bình thường, thì không thể nào đi tới thành thị tu chân thuần túy được, mà Ngư
Di thành lại là bán tu thành, cũng có rất nhiều người thường ở đây, cho nên
hẳn là sẽ có chút cơ hội cho Na Na tìm được y. Không ngờ rằng Na Na vừa tới,
thì đã gặp được Diệp Tử Phong đi cùng Nam Cung Tiểu Đại rồi.

Từ Đồng trả lời.

Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi nói:

– Xem ra bọn họ vẫn luôn ở chỗ này chờ các người tới, còn Diệp Tử Phong thì
hẳn là đã sớm biết chúng ta ở Mặc Nguyệt Chi Thành rồi.

Diệp Lăng vốn vẫn im lặng, lúc này lại mở miệng:

– Đại ca, nếu như tương lai anh hai mạo phạm tới anh, thì anh có thể tha cho
anh ấy một mạng không, không nên giết anh ấy.

Diệp Mặc nhíu mày rồi nói:

– Anh không thể nào hứa chắc chắn với em chuyện này được. Anh chỉ có thể nói
rằng nếu như nó chỉ có chút bất kính với anh, thì anh cũng sẽ không để ý.
Nhưng nếu như nó dám ra tay đối với bất cứ người nào bên cạnh anh, thì anh sẽ
không thể để cho nó sống lâu thêm nửa khắc.

Diệp Lăng thở dài, chung quy cũng không nói gì nữa. Đại ca làm như vậy đã rất
là lưu tình rồi. Nếu như anh hai lại tự gây nghiệt, thì chỉ có thể trách anh
ấy mà thôi. Diệp Tử Phong vì sao lại biến thành như vậy, cho dù là tới tận bây
giờ, Diệp Lăng cũng không thể nào hiểu nổi.

– Diệp Lăng, em không cần suy nghĩ nhiều, nó có thể bợ đỡ được Nam Cung gia,
thì cũng coi như là nó có bản lĩnh.

Diệp Mặc thản nhiên nói.

Diệp Lăng và Diệp Mặc sống với nhau lâu như vậy, sao có thể không hiểu được ý
tứ của đại ca mình chứ. Nam Cung sơn trang ẩn nhẫn như vậy, mà nếu như Diệp Tử
Phong tự cho rằng mình có thể đối phó được với Nam Cung sơn trang, muốn lợi
dụng Nam Cung sơn trang, thì y sẽ bị Nam Cung sơn trang nuốt gọn tới cả xương
cốt cũng không còn.

Diệp Mặc xác thực đúng là nghĩ như vậy. Hắn không biết Diệp Tử Phong vì sao
hết lần này tới lần khác lại muốn ở lại Nam Cung sơn trang, hơn nữa còn không
tiếc phản bội lại mình. Lẽ nào khi nó đến Mặc Nguyệt Chi Thành, thì tài nguyên
tu luyện mà mình cấp cho nó có thể kém hơn so với Nam Cung sơn trang hay sao?
Lẽ nào Nam Cung sơn trang có Đan Vương cửu phẩm sao?

Từ Đồng bỗng nhiên lên tiếng:

– Thành chủ, chúng ta có cần hạn chế Nam Cung sơn trang tham gia hội đấu giá
ở Lưu Xà thành hay không?

Diệp Mặc lắc đầu:

– Không cần thiết, nếu như họ thật sự muốn mua 'Chân linh đan' ở Lưu Xà
thành, thì cũng không thể nào hạn chế được. Bọn họ hoàn toàn có thể tìm người
khác tới mua, trừ phi là chúng ta không bán 'Chân linh đan' ra nữa.

Từ Đồng còn muốn nói gì đó, thì sắc mặt của Diệp Mặc bỗng nhiên biến hóa, đồng
thời khoát tay:

– Chờ một chút…

Nói xong thì Diệp Mặc đã xải bước đi ra khỏi Linh tức lâu. Nhưng sau một khắc,
thì cái bóng lưng mà hắn muốn tìm đã biến mất.

Diệp Mặc thậm chí còn phải xoa xoa lại hai mắt của mình. Vừa rồi rõ ràng hắn
đã thấy bóng lưng của một lão già, chính là Thiên Dịch đại sư mà hắn đã gặp
được ở tiểu thế giới. Vừa rồi khi thần thức của hắn nhìn thấy lão, thì lão vẫn
còn mang theo bên mình các loại dụng cụ đoán mệnh cho người, lúc ẩn lúc hiện
đi trên đường cái của Ngư Di thành, thế nào mà nháy mắt đã không còn thấy gì
nữa?

Thần thức của Diệp Mặc lập tức kéo dài ra ngoài, nhưng cho dù là hắn trải rộng
thần thức tới mức lớn nhất, thì cũng không thể nào tìm thấy ông thầy tướng số
Thiên Dịch kia.

Trong chớp mắt liền thoát ra khỏi phạm vi thần trí của hắn, thì đây là cái tu
vi gì chứ? Sau lưng Diệp Mặc bỗng nhiên ứa ra mồ hôi lạnh. Lão nhân này quả là
quá mức quái dị, lão vẫn có cách để thông qua truyền tống trận tới đại lục Lạc
Nguyệt này sao?

Diệp Mặc đi tới chỗ mà lão tướng số kia vừa ngồi qua tỉ mỉ quan sát một chút,
không thấy có bất kỳ điều dị thường nào. Hắn liền hướng tới một tiểu thương
của sạp hàng bán linh thảo cấp thấp bên cạnh hỏi:

– Vừa rồi nơi này có phải là có một đại sư tướng số hay không?

Người tiểu thương kia nhìn thoáng qua Diệp Mặc rồi gật đầu:

– Đúng thế, đúng là có một đại sư tướng số, lão còn giúp tôi bói một quẻ nữa.
Nói cái gì mà tôi hôm nay không thể bày quầy bán hàng, khuyên tôi nên sớm kết
thúc công việc. Còn nói cái gì mà nếu như tôi nói chuyện với một người Ngũ
Hành thiếu một, thì đầu của tôi sẽ bị đánh vỡ, thực sự là nói bậy mà. Lão bị
tôi mắng ột trận nên bỏ đi rồi…

Tên tiểu thương này vừa nói xong, thì đã có một cô gái dũng mãnh lao tới.
Trong tay cô gái này cầm một cây gậy đánh thẳng vào đầu của y mà hét lên:

– Lão nương cho ngươi trộm linh thảo ‘Linh điền’ này, đánh chết ngươi cái tên
khốn kiếp không biết xấu hổ. Lão nương cực khổ trồng được chút linh thảo dễ
dàng lắm à…

‘Bốp’ một tiếng, cây gậy kia đã đánh thẳng vào sau gáy của tên thiểu thương.
Tên tiểu thương kia còn không kịp phản ứng, thì máu đã chảy xuống rồi. Nhưng
tên tiểu thương này cũng chẳng quan tâm tới việc lau máu đang chảy, mà chỉ
biết trơ mắt ra thì thào:

– Thần tiên, thần tiên…

Diệp Mặc hiển nhiên không có tâm tình để ý tới tên tiểu thương này. Ông thầy
tướng số kia có nhắc tới ‘Người Ngũ Hành thiếu một’ chẳng phải là hắn sao? Thế
giới trang vàng của hắn đã có bốn cái ụ đá Ngũ Hành rồi, cuối cùng chỉ thiếu
đúng một cái.

Đối với Diệp Mặc mà nói thì Thế giới trang vàng của hắn chính là bí mật lớn
nhất, ngoại trừ những người thân cận nhất, thì không có ai biết tới cả. Cái
lão đại sư tướng số này nói mình Ngũ Hành thiếu một, lẽ nào lão biết chuyện
mình có Thế giới trang vàng? Tâm tình Diệp Mặc lúc nãy bỗng nhiên lại cảm thấy
vô cùng lo lắng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.