Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1492: Báo thù vô vọng


Lời Nam Cung Hư khiến cho Từ Đồng không biết phải trả lời thế nào, cũng không
có người nào lên tiếng, cho nên y cũng không hỏi nữa. Y biết rằng chỉ cần nói
thể là đủ rồi.

Diệp Mặc cũng không biết phải nói gì, hắn vốn cũng không hề có tính toán giúp
đỡ Lâm Dị Bán đoạt lại Nam Cung sơn trang, mà hiện tại Nam Cung sơn trang vốn
là của Sở gia hay Nam Cung gia thì cũng vẫn là một dấu hỏi, cho nên hắn càng
không thể nào ra mặt làm loại chuyện này được. Hắn biết ý của Nam Cung Hư
chính là nói cho Diệp Mặc hắn rằng đây là chuyện riêng của Nam Cung gia và Sở
gia.

Vừa lúc đó, thì có một đạo phi kiếm bỗng nhiên bay vào, trực tiếp rơi vào
trong tay của Từ Đồng. Từ Đồng sau khi tiếp nhận phi kiếm nhìn một chút, thì
trong mắt bỗng nhiên hiện ra sự mừng rỡ rồi nói:

– Dị Bán đã trở về, hiện đang ở Ngư Di thành.

Nói xong thì cô liền đứng lên, hiển nhiên là đang rất khẩn cấp muốn đi gặp Lâm
Dị Bán. Về phần vừa rồi cô cùng Nam Cung Hư tranh luận về vấn đề Nam Cung sơn
trang vốn thuộc sở hữu của ai, thì cô đã sớm quên rồi. Muốn đoạt lại Nam Cung
sơn trang cũng không phải là cô, mà là Lâm Dị Bán. Nếu như không phải là vì
Lâm Dị Bán, thì cô chắc chắn sẽ không quản loại chuyện này.

Diệp Mặc nhìn lướt qua Nam Cung Hư. Hắn khẳng định rằng lúc trước Lâm Dị Bán
không trở về là có liên quan tới Nam Cung gia, có lẽ là Nam Cung sơn trang
đang muốn thử xem đâu là giới hạn của Diệp Mặc hắn. Nếu như không phải là bản
thân hắn đã quá mức cuồng ngạo, thì Lâm Dị Bán có khả năng sẽ vĩnh viễn không
về được. Nam Cung sơn trang không có khả năng sẽ lưu lại một kẻ thù lớn như
vậy tiếp tục phát triển ở Mặc Nguyệt Chi Thành.

Nhưng sự phản ứng kịch liệt của Diệp Mặc đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của
Nam Cung sơn trang, thậm chí mở miệng là đã nói sẽ tiêu diệt Nam Cung sơn
trang. Cho nên chưa được bao lâu sau thì đã có tin tức của Lâm Dị Bán rồi.

Diệp Mặc đột nhiên hỏi:

– Lâm huynh có bị tổn thương gì không? Nếu có nửa điểm tổn thương, thì hôm
nay tôi sẽ giúp anh ấy đòi lại từ Nam Cung sơn trang.

– Không có, Dị Bán nói anh ấy rất tốt, bây giờ đang ở Ngư Di thành, nếu như
chúng ta đã quay về Mặc Nguyệt rồi thì anh ấy cũng sẽ lập tức trở về.

Từ Đồng vội vàng nói.

Diệp Mặc gật đầu:

– Nơi này cách Ngư Di thành cũng không xa, cô hãy truyền tin tức cho Lâm
huynh, nói rằng lát nữa chúng ta sẽ qua đó. Nếu như Lâm huynh có chút tổn
thương nào, thì tôi sẽ quay lại đây.

Nghe được sự uy hiếp của Diệp Mặc, thì đám tu sĩ Nam Cung sơn trang vô cùng
phẫn nộ, nhưng cũng không có người nào dám nói gì cả. Bất luận chuyện gì mà
Diệp Mặc từng làm, thì cũng không phải là thứ mà Nam Cung sơn trang có thể
chống đỡ được. Nam Cung sơn trang cho dù có trâu, thì cũng không thể bằng một
bầy Phệ Linh Trùng trong phạm vi cả ngàn dặm, cũng không thể bằng Đan Thành
được.

Diệp Mặc đứng lên. Vốn là hắn tới đây để tìm Diệp Tử Phong trở về, hiện tại
Diệp Tử Phong và hắn đã trở mặt thành thù rồi, mà hắn thì lại biết rõ Diệp Tử
Phong không hề bị 'Đoạt xá', cũng không bị ai khống chế cả, cho nên ngay cả
suy nghĩ muốn tra cứu nguyên nhân cũng không hề có. Bất luận là vì nguyên nhân
gì, thì nếu chính mình đã tới mà Diệp Tử Phong vẫn còn như vậy, đã nói rõ lên
rằng y đã quyết tâm phản bội hắn rồi.

Diệp Lăng vốn đang có chút do dự, nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Tử Phong thiếu
chút nữa đã bức tử Trình Na Na, thì lúc này khi Diệp Mặc đã đứng lên, cô thậm
chí cũng không còn chút do dự nào mà đi theo Diệp Mặc rời khỏi Nam Cung sơn
trang.

Diệp Mặc nhìn mấy người Nam Cung Hư đi theo đưa tiễn, thì bỗng nhiên mỉm cười
nói thêm một câu:

– Nam Cung môn chủ, ngươi tốt nhất là không nên để cho ta có cái cớ để tiêu
diệt Nam Cung sơn trang. Một khi ta đã có được cái cớ này, thì ta chắc chắn sẽ
không chút do dự nào mà diệt trừ Nam Cung sơn trang đâu đấy!

Nam Cung Hư tức giận đến run người, nhưng cũng không có biện pháp. Tại Tu Chân
Giới này thực lực là tất cả. Đừng thấy Diệp Mặc không hề nói chút đạo lý nào
đã uy hiếp như vậy là dã man, kỳ thực thì loại tu sĩ như Diệp Mặc này thật
đúng là cũng không có nhiều lắm.

Nếu như đổi lại là một tên tu sĩ khác, thì căn bản là sẽ không cần mượn cái cớ
nào cả. Muốn diệt Nam Cung sơn trang, thì cứ trực tiếp tiêu diệt là được rồi.
Mượn cớ sao? Cứ tùy tiện tìm một cái là được rồi.

Diệp Mặc xác thực là có thể lập tức tiêu diệt Nam Cung sơn trang, nhưng thật
sự là hắn không làm được. Nam Cung sơn trang vốn không có thù hận gì với hắn,
hơn nữa đây lại là chuyện giữ Nam Cung gia và Sở gia, hắn lại càng không thể
tùy tiện mà nhúng tay vào. Như vậy thì đối với hắn cũng không tốt.

Hắn không phải là kẻ ‘Độc thân độc vãng’, hơn nữa lúc này tại Nam An Châu thì
hắn cũng đã có một ít danh vọng, lại tích lũy được một ít nhân mạch tại Mặc
Nguyệt Chi Thành. Lúc trước giết liền mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan
Thành, tiêu diệt Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông, đó là bởi vì hai môn phái này có
thâm thù đại hận với hắn. Cho nên Diệp Mặc tiêu diệt hai môn phái này, thì
căn bản là không có ai nói thêm điều gì cả.

Nhưng nếu như hắn cứ vô lý mà tiêu diệt Nam Cung sơn trang, thì mặc dù cũng sẽ
không có người nào dám nói cái gì, nhưng tu sĩ của Nam An Châu chắc chắn sẽ có
cái nhìn khác đối với Mặc Nguyệt Chi Thành. Diệp Mặc hắn lúc này lại là thành
chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, đương nhiên là hắn không muốn Mặc Nguyệt Chi
Thành trở thành một tông môn thuộc hàng ác bá rồi. Giết đi thì cũng sảng
khoái đấy, nhưng hắn sớm muộn gì cũng có một ngày phải phi thăng, mà Mặc
Nguyệt Chi Thành thì vẫn còn ở đó. Nếu như tất cả mọi người đều chán ghét Mặc
Nguyệt Chi Thành, thì cho dù là Mặc Nguyệt Chi Thành có cường đại hơn nữa, mà
không có bất cứ một cái thành thị đồng minh nào, thì cũng sẽ không thể nào tồn
tại lâu dài được.

Nam Cung Hư nhìn lướt qua những người của Nam Cung gia đứng ở đằng sau rồi
nói:

– Chuyện ngày hôm nay các ngươi cũng đã nhìn thấy, ta chỉ hi vọng các ngươi
có thể nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay. Chờ một ngày kia mà thay Nam Cung gia
chúng ta báo mối thù này.

Thấy ba người Diệp Mặc đã biến mất, thì Nam Cung Tiểu Đại bỗng nhiên xiết chặt
nắm tay rồi nói:

– Nam Cung Tiểu Đại ta, trong tương lai nhất định sẽ giết chết cái tên càn rỡ
kia, bằng không sẽ không thể nào tiêu tan đi mối hận ngày hôm nay của Nam Cung
gia chúng ta.

Đan Thành.

Hiện tại Đan Thành mặc dù so với thành thị tu chân bình thường thì phồn hoa
hơn rất nhiều. Nhưng so với cái sự náo nhiệt vô cùng trước kia, thì đã hoàn
toàn không còn cùng một cấp bậc nữa rồi.

Lúc này ở một trong căn phòng xa hoa tại Đan Thành, có năm tu sĩ đang cùng
nhau bàn luận. Trong đó có một nam một nữ chính là hai tu sĩ đã xuất hiện ở
Nam An thành, chính là Cửu Kiền và cô gái gọi là Lâm sư tỷ, chỉ là lúc này thì
sắc mặt của cả hai đều đang rất khó coi.

– Trường Thuận Đan Vương, ngài nói Diệp Mặc thực sự lợi hại như vậy sao? Giết
liền một lúc mười một tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành, hủy đi hai tông môn chín
sao, vẫn còn có thể tiêu diệt một bầy Phệ Linh Trùng trong phạm vi cả ngàn
dặm? Thậm chí ngay cả chuyện phá hủy Diễm Hải cấm địa cũng là sự thật sao?

Vị sư tỷ của Cửu Kiền nhíu mày, cố gắng xác nhận lại một lần nữa.

Trường Thuận Đan Vương gật đầu:

– Hậu Lâm tiên tử, việc này chắn chắn là thật 100%. Đệ tử của tôi là Diệp Hữu
Thâm có thù sâu như biển đối với Diệp Mặc. Cho nên nhất cử nhất động của hắn
đều được để ý kỹ càng, còn có cả Thủy Tinh Cầu ghi lại.

Nói xong thì Trường Thuận Đan Vương liền lấy ra một viên Thủy Tinh Cầu, và một
khối khoáng thạch to cỡ quả trứng gà rồi đưa cho cô gái kia và nói:

– Cô hãy xem cái này đi.

Cô gái tên là Hậu Lâm này cũng không nhìn tới viên Thủy Tinh Cầu kia, mà vội
vã đưa tay chộp lấy khối khoáng thạch to bằng quả trứng gà kia rồi kinh hãi
kêu lên:

– Thật sự là 'Cực diễm kim tinh'? Tu Chân Giới thực sự xuất hiện 'Cực diễm
kim tinh' sao?

– Chắc chắn là thật, cô nhìn vào Thủy Tinh Cầu này mà xem.

Trường Thuận Đan Vương gật đầu khẳng định.

Trong Thủy Tinh Cầu là hình ảnh của Diễm Hải cấm địa đã không còn biển lửa
nữa. Hậu Lâm chỉ dùng thần thức tùy tiện nhìn một chút thì đã thấy rất rõ
ràng.

Sau một lúc lâu, thì Hậu Lâm mới giật mình hít sâu một hơi:

– Trên đời này thật sự có cái tên yêu nghiệt như vậy…

Sau khi nói xong, thì cô thấy Cửu Kiền cũng không nói gì cả. Cô thật sự không
ngờ là tin tức trong Linh tức lâu tại Nam An thành kia lại đều là sự thật. Mà
cái tên Diệp thành chủ trong miệng mấy người kia không ngờ lại chính là Diệp
Mặc.

Vẻ mặt Cửu Kiền suy sụp. Y không thể ngờ rằng mình tốn nhiều tâm lực như vậy
đi mời sư tỷ về đây trợ giúp, lại kém xa lắc so với Diệp Mặc. Hiện tại y thấy
sư tỷ nhìn về phía y, thì sao có thể không biết ý tứ của sư tỷ y chứ. Nhưng y
cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu:

– Chúng ta đi về thôi, tìm hắn báo thù là không thể rồi. Cũng may là ta và
hắn cũng không có thù hận gì lớn. Cùng lắm thì ta không tu đan đạo nữa, chuyên
tâm vào tu luyện mà thôi.

– Cửu Kiền Đan Vương nói lời này là sai rồi, hiện tại báo thù đương nhiên
không phải là lúc, vì lúc này đang là lúc số mệnh tên Diệp Mặc kia hưng thịnh
nhất. Nhưng hắn càn rỡ ở Tu Chân Giới này, thì cũng không có nghĩa là sau khi
hắn tới Tiên Giới cũng có thể ngông cuồng giống như vậy. Tiểu đồ Hữu Thâm của
tôi cũng có thâm thù đại hận với tên Diệp Mặc kia, nhưng chỉ cần có thể sớm
ngày tu luyện tới lúc phi thăng Tiên Giới, thì mối thù hận này cũng không
coi vào đâu rồi.

Trường Thuận Đan Vương mỉm cười nói.

Diệp Hữu Thâm thấy hai người đang tỏ vẻ khó hiểu, thì lập tức lên tiếng giải
thích:

– Ông nội của tôi đã phi thăng Tiên Giới từ lâu, cho nên cái tên Diệp Mặc kia
dù có phi thăng lên được Tiên Giới, thì cũng chỉ cần chúng ta đều phi thăng,
tìm được ông nội của tôi thì hắn sẽ chỉ còn con đường chết mà thôi.

Một lão già còn lại vốn không nói gì, thì lúc này lại lên tiếng:

– Hữu Thâm nói không sai. Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông đã truyền thừa vô số
năm, tu sĩ đã phi thăng cũng không biết đã bao nhiêu người rồi. Chỉ riêng việc
chúng ta đem tin tức Diệp Mặc tiêu diệt Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông đến cho
những người đó trên Tiên Giới, thì hắn cũng sẽ không còn nơi náu thân nào nữa.

Cửu Kiền trầm mặc không nói, vì những người kia đều không hiểu được ý của y. Y
muốn báo thù Diệp Mặc cũng không phải là muốn một đao giết chết Diệp Mặc. Y và
Diệp Mặc mặc dù là có thù hận, nhưng vốn không phải là chuyện một đao có thể
giải quyết được. Khi tham gia đại hội Đan Vương thì Diệp Mặc đã khiến cho lòng
tin của y bị phá hủy rồi, khiến cho con đường đan đạo sau này của y không thể
nào tiến thêm được nữa. Cứ như vậy mà chặn đi còn đường đan đạo của một thiên
tài luyện đan như y, khiến y cực kỳ không cam lòng.

Cho nên y mới mời sư tỷ của mình đến để hỗ trợ, cướp đi 'Vụ liên tâm hỏa' của
Diệp Mặc. Sau đó lại khiêu chiến luyện đan với Diệp Mặc để giành được thắng
lợi, như vậy thì y mới có thể hiểu rõ được tâm tình của mình. Bằng không thì
cho dù là có một đao chém chết Diệp Mặc, thì cũng không làm nên được chuyện gì
cả.

Hậu Lâm biết tâm tư của Cửu Kiền, nhưng cũng chỉ lắc đầu không giải thích. Lúc
này thì cô có chút nuối tiếc không muốn trả lại 'Cực diễm kim tinh' ở trong
tay mình nên mở miệng nói:

– Tài liệu này xác thực là vô cùng tốt.

Lão già kia bỗng nhiên mỉm cười:

– Năm đó ta và sư phụ của cô là Cửu Chỉ Đan Vương Hồ Nhất Khuẩn (DG: Cái tên
nghe đã thấy muốn xài VIM rồi) cũng là bạn tốt của nhau, cùng nhau đàm luận về
đan đạo, đàm luận về tu luyện, vô cùng hứng khởi. Ài, từ biệt nhau đã vô số
năm, mà sư phụ của cô hiện tại ở Vô Tâm Hải cũng đã sắp phi thăng rồi, nhưng
ta thì vẫn còn đang đấu tranh ở Hóa Chân tầng bẩy.

Dừng một chút, lão lại chỉ tay vào khối 'Cực diễm kim tinh' ở trong tay Hậu
Lâm rồi nói:

– Khổi khoáng thạch này tặng cho cô, vì ta cũng không có vật gì tốt để làm
quà cả.

– Như vậy sao được? Dịch tiền bối, thứ này thực sự là quá mức trân quý rồi.

Hậu Lâm vội vã từ chối. Tuy rằng cô không để mấy tên hộ vệ của Nam An thành
vào mắt, nhưng lão già trước mặt này lại là Thái thượng thành chủ của Đan
Thành, Đan Vương bát phẩm Dịch Vô Hằng. Cho dù là cô có cuồng vọng hơn nữa,
thì Hậu Lâm cô cũng không dám cuồng vọng với lão già này. Dù là cô thực sự rất
muốn khối 'Cực diễm kim tinh' này đi chăng nữa.

Lão già khoát tay:

– Cô cứ cầm đi, vì dù sao ta cũng còn có chuyện muốn làm phiền Hồ huynh.

Lão chỉ một ngón tay vào Diệp Hữu Thâm rồi nói tiếp:

– Hữu Thâm cũng coi như là một đồ tôn của ta, nhưng nó ở lại Đan Thành thì
không thể có tâm tư tu luyện được. Nó và Diệp Mặc có thù sâu như biển, nếu tên
Diệp Mặc kia đi tới Đan Thành này thì ngay cả ta cũng không thể nào bảo vệ
được cho nó. Cho nên ta muốn cô giúp đỡ, đưa Hữu Thâm tới Vô Tâm Hải đi, để
cho nó tu luyện tại Vô Tâm Hải.

Hậu Lâm lúc này mới hiểu được, hóa ra là người ta cũng không phải tặng không
'Cực diễm kim tinh' cho cô, mà là muốn cô giúp đỡ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.