Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1494: Lại vượt qua Vô Tâm Hải


Diệp Mặc trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành đã hơn một tháng rồi, còn Diệp Lăng thì
cũng đã bắt đầu bế quan tu luyện, dường như là cô đã hoàn toàn quên chuyện của
Diệp Tử Phong rồi. Chỉ có Diệp Mặc biết, chuyện của Diệp Tử Phong tạo ra sự
thương tổn lớn nhất chính là đối với Diệp Lăng và Trình Na Na. Mà Lâm Dị Bán
thì sau khi biết được thực lực thực sự của Nam Cung sơn trang, cũng liều mạng
đi tu luyện rồi.

Sau khi Diệp Mặc trợ giúp mọi người luyện đan ở Lưu Xà thành xong, thì cũng
bắt đầu bế quan. Hắn nghĩ rằng với thực lực của hắn thì cho dù là Hư Tiên có
đến, cũng không thể chiếm được ưu thế. Đương nhiên trọng yếu nhất là việc của
Thiên Dịch đại sư kia. Một người vô cùng khó nắm bắt, dường như là ở bất kỳ
nơi nào đều có bóng dáng của lão. Nếu như là lão thông qua truyền tống trận từ
tiểu thế giới mà tới, vậy thì còn dễ nói một chút, nhưng nếu như lão thông qua
thủ đoạn khác để tới đại lục Lạc Nguyệt này, thì Diệp Mặc cảm giác được lão ta
mới thực sự là kẻ đáng sợ nhất.

Khả năng bói toán tướng mệnh của lão dường như rất chính xác. Ngày trước đã
đoán chắc được Mục Tiểu Vận sẽ là vợ của mình, hiện tại lại đoán được mình Ngũ
Hành thiếu một, thật cũng không biết là lão có thể tính đến cả việc mình có
Thế giới trang vàng và cả những thứ bên trong Thế giới trang vàng hay không
nữa? Dù là Diệp Mặc biết, cho tới giờ thì vị Thiên Dịch đại sư này dường như
đối với hắn cũng không hề có ác cảm gì, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy có chút
nguy cơ. Bất luận Thiên Dịch là ai, thì Diệp Mặc đều nghĩ rằng chỉ có phương
pháp đề thăng thực lực của chính mình mới là chuyện trọng yếu nhất. Chỉ cần
thực lực của hắn đạt được trình độ nhất định, thì hắn mới có thể nắm quyền chủ
động trong tay.

Diệp Mặc không hi vọng rằng Thiên Dịch đại sư kia có thể tính ra được việc hắn
có thế giới hỗn độn, vì cho dù là lão có tính toán tới việc hắn có tiểu thế
giới thì hắn cũng không cần quan tâm. Tiểu thế giới tuy rằng rất hiếm, nhưng
dù sao cũng chỉ là một thứ mà tất cả các tu sĩ đều mơ tưởng như 'Thế giới hỗn
độn'. Một khi bí mật này của hắn lộ ra, thì hắn chỉ có nước chờ chết mà thôi,
không có bất cứ biện pháp nào khác.

Mặc Nguyệt Hồ, nơi ở của Diệp Mặc cùng người thân. Lúc này thì nơi đây đã được
Diệp Mặc bố trí đủ loại cấm chế xung quanh rồi, còn bản thân hắn thì đang ở
bên trong Thế giới trang vàng.

Đoạt được cái thanh trường thương và chiếc Bình Luân Hồi trong tay tên Hư Tiên
kia, thì hắn đã từng thử luyện hóa rồi. Cả hai đều là tiên khí hạ phẩm, còn
cái Kim Chuyên bị Tử Đao của hắn phá nứt là một cái bán tiên khí thì hắn lại
bỏ ở một bên, không thèm để ý đến. Về phần cái bia đá mà Lục Chính Quần bố trí
ở Tu Chân Giới mà hắn lấy được, thì hắn không hề động đến. Hắn sợ rằng bản
thân hiện giờ không thể nào khống chế được, cho nên dù có muốn cũng không thể
động tới nó ở thời điểm này.

Còn khối khoáng thạch mềm hắn thu được ở Diễm Hải cấm địa thì Diệp Mặc đã thử
luyện hóa qua một chút, nhưng không hề có đầu mối, chỉ có thể tiếp tục phong
ấn nó lại mà thôi.

Một tháng sau, khi Diệp Mặc xuất quan, thì hắn liền nhận được tin tức Đường
Mộng Nhiêu phải rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành. Đường Mộng Nhiêu đã đưa con gái
mình tới Nam An Châu này, mà hiện giờ cô phải trở về Bắc Vọng Châu rồi, thì
Diệp Mặc hắn đương nhiên là phải đến đưa tiễn.

Khiến Diệp Mặc khó hiểu, chính là sau khi hắn đi tới tiễn Đường Mộng Nhiêu,
thì mới phát hiện ra người tìm hắn cũng không chỉ có một mình Đường Mộng
Nhiêu. Ngay cả Thiên Vị hòa thượng của Kim Cương Tự và cả Thiện Băng Lam của
Thanh Mộng Trai cũng tới. Ngay cả Ma Minh của Thần Phong Cốc, Tích Loan của
Thiên Ma Môn và Cảnh Phong Kỳ của Huyền Âm Các cũng đều đã tới.

Nói cách khác thì người của các môn phái chín sao thì đều đang có mặt ở đây.
Ba người Ma Minh, Tích Loan và Cảnh Phong Kỷ sau khi thấy Diệp Mặc thì đều có
chút xấu hổ. Lúc trước bọn họ gây náo loạn một trận, đều chuẩn bị rời khỏi Nam
An Châu, thì lại nhận được tin tức Diễm Hải cấm địa và bầy Phệ Linh Trùng
trong phạm vi cả ngàn dặm đều đã bị Diệp Mặc tiêu diệt toàn bộ.

Sau đó Diệp Mặc còn hứa trợ giúp những tu sĩ ở lại luyện một lò đan dược ở Lưu
Xà thành. Loại tin tức này rất nhanh đi truyền đi khắp Nam An Châu rồi. Những
môn phái và tu sĩ tán tu lúc đó lưu lại đều trở nên nổi danh, cho dù là hai
môn phái năm sao cũng vì chiếm được sự ưu ái của Diệp Mặc, cho nên trong quá
trình tuyển chọn đệ tử đều chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Môn phái mất mặt nhất chính là Thần Phong Cốc. Bởi vì Ma Minh muốn sớm tới Vô
Tâm Hải chiếm một chỗ tốt, nên đã rời khỏi Nam An Châu. Chỉ là không ngờ rằng
phi thuyền của họ còn chưa tiến vào ngoại vi Vô Tâm Hải, thì cũng đã nhận được
cái tin tức chấn động kia. Chuyện này thậm chí còn có tu sĩ ghi lại vào Thủy
Tinh Cầu để làm quảng bá chào hàng.

Cho nên lúc này mới qua có hai tháng, bọn họ đã lại gặp mặt Diệp Mặc. Hiển
nhiên là có chút xấu hổ.

Diệp Mặc cũng không hề để tâm, vì ở Tu Chân Giới thì loại chuyện tình này quá
là bình thường, không cần phải nói tới ai đúng ai sai cả. Điều hắn lo lắng
chính là việc vì sao ngày hôm nay lại tụ tập đông đủ các nhân vật cao tầng của
mấy tông môn chín sao tới đây như vậy. Lẽ nào lại có chuyện gì xẩy ra rồi sao?
Chẳng lẽ là cái tên Thôn Hỏa Trùng Ma mà trước đây hắn chưa tìm thấy thi thể
đã lại xuất hiện rồi?

– Diệp thành chủ, sự tình lần trước là Thần Phong Cốc của tôi đã sai, nên
muốn tới đây xin lỗi Diệp thành chủ…

Ma Minh thực sự là kẻ biết co biết duỗi. Sau khi y nhìn thấy Diệp Mặc, thì
chuyện thứ nhất y làm chính là hướng tới Diệp Mặc nói câu xin lỗi.

Diệp Mặc không đợi Tích Loan nói thì đã khoát tay:

– Chuyện đã qua cũng không cần phải nhắc lại. Lần này mọi người lại tề tụ ở
đây, chẳng lẽ là Nam An Châu lại xảy ra chuyện rồi sao?

Thiên Vị chưởng môn rất kính phục Diệp Mặc, nên sau khi lão nghe được câu hỏi
của Diệp Mặc, thì vội vàng trả lời:

– Diệp thành chủ không nên hiểu lầm. Nam An Châu không có chuyện gì cả. Lần
này bọn tôi tới Mặc Nguyệt Chi Thành, thứ nhất là muốn cảm tạ Diệp thành chủ
đã trợ giúp cho Nam An Châu, còn thứ hai chính là tiễn Đường chưởng môn rời
khỏi Nam An Châu.

Trên mặt Diệp Mặc lộ ra sự nghi hoặc. Đường Mộng Nhiêu tuy rằng có danh tiếng
không nhỏ, nhưng so với bất kỳ một ai đang ngồi ở đây cùng cô, thì cô đều
không đáng là gì cả. Mấy người này thực sự là muốn đến đưa tiễn Đường Mộng
Nhiêu quay về Bắc Vọng Châu sao?

Trên mặt Thiên Vị chưởng môn có chút xấu hổ, nhưng lại không biết phải giải
thích như thế nào.

Thiện Băng Lam lúc này chủ động lên tiếng:

– Trước đây truyền tống trận đặt ở Bắc Vọng Châu đã bị tổn hại, nhưng Diệp
thành chủ đã tu bổ lại rồi. Hiện tại truyền tống trận từ Bắc Vọng Châu đến Nam
An Châu đã có thể sử dụng được. Tuy rằng Bắc Vọng Châu truyền tới tin tức là
lần này Bắc Vọng Châu không chịu ảnh hưởng của kiếp nạn, nhưng lần này Đường
chưởng môn trở về, thì tôi cùng với Ma Minh và Thiên Diệp chưởng môn đều có dự
định sẽ đi Bắc Vọng Châu tìm kiếm đệ tử ưu tú đưa về Nam An Châu để tu luyện.
Nếu như Bắc Vọng Châu xảy ra chuyện, thì cũng không phải là điều mà chúng tôi
nguyện ý nhìn thấy.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Đó là chuyện tốt mà!

Ngụ ý của hắn chính là loại chuyện như thế này thì đâu cần phải cố ý đến nói
với hắn một tiếng chứ.

Tích Loan tiếp lời:

– Đây xác thực là một chuyện tốt, nhưng truyền tống trận ở Đông Huyền Châu
thì đã hoàn toàn bị hủy rồi, đến nay đều không có tin tức gì được đưa tới Nam
An Châu cả. Thiện sư tỷ và Thiên Vị chưởng môn có ý là tôi và Cảnh chưởng môn
sẽ đi xem Đông Huyền Châu thế nào, nhưng mà hai người chúng tôi thì lại không
có bao nhiêu bản lĩnh về trận pháp cả…

Diệp Mặc chợt hiểu ra:

– Cho nên mọi người mới dự định để cho tôi đi cùng một chuyến tới Đông Huyền
Châu phải không?

Thiên Vị xấu hổ nói:

– Xác thực là chúng tôi có ý này. Chúng tôi cũng biết Diệp thành chủ bận bịu
nhiều sự tình, trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành thậm chí còn không hề được nhàn hạ
chút nào. Nếu lại lần nữa tới nói mấy chuyện phiền phức này với Diệp thành
chủ, thì thật sự là có chút quá đáng.

Diệp Mặc gật đầu:

– Chuyện này cũng không có vấn đề gì, kỳ thực thì tôi cũng có dự định đi xem
Đông Huyền Châu như thế nào đấy.

Hắn đúng thực là cũng có dự định đi Đông Huyền Châu, chỉ là không nghĩ rằng sẽ
nhanh như vậy mà thôi.

– Vậy thì quá tốt rồi!

Thiên Vị chưởng môn lập tức vui vẻ gật đầu.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Tôi nghĩ chỉ cần một mình tôi đi Đông Huyền Châu là được rồi. Mọi người
cũng biết tu vi của tôi như thế nào, cho nên một mình tôi đi Đông Huyền Châu
có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa tôi còn biết một con đường tắt, nói
không chừng là sẽ nhanh chóng tới được Đông Huyền Châu hơn.

– Nếu như vậy thì tốt quá. Nếu Diệp thành chủ đã nguyện ý một mình cực khổ
một chuyến thì chúng tôi sẽ cùng nhau đi Bắc Vọng Châu. Thực lực tu chân của
Tây Tích Châu khá mạnh mẽ, hẳn là có thể tự mình giải quyết khi có chuyện,
nhưng Bắc Vọng Châu và Đông Huyền Châu thì lại cần chúng ta trợ giúp một chút.

Tính tình của Thiên Vị vốn thẳng thắn, cho nên sau khi nghe được lời Diệp Mặc
nói, thì đã lập tức đồng ý rồi.

– Diệp thành chủ, tôi nghe nói Nam Cung sơn trang thực tế là một tông môn
chín sao, nhưng lại cố ý ẩn nấp thành một tông môn tám sao có phải không?

Cảnh Phong Kỷ thấy mọi người đã quyết định xong rồi, thì đột nhiên lên tiếng
hỏi về chuyện của Nam Cung sơn trang.

Diệp Mặc sửng sốt. Vấn đề này hắn chưa từng nói ra mà. Nhưng hắn cũng lập tức
đoán được rằng đây chắc chắn là do Lâm Dị Bán hoặc là Từ Đồng truyền ra ngoài.
Chính là để tạo chút khó khăn cho Nam Cung sơn trang. Lúc này Diệp Mặc liền
trả lời:

– Đúng thế, Nam Cung sơn trang xác thực là tông môn chín sao. Tu vi của môn
chủ Nam Cung Hư đã là Hóa Chân tầng bốn rồi.

Mấy tông môn chín sao kia sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, thì tất cả
đều không nói gì. Về phần họ đang suy nghĩ cái gì, thì không có ai biết được
cả. Sau một lúc lâu, thì Thiện Băng Lam liền phá vỡ bầu không khí nặng nề:

– Chúng ta cứ đi làm xong những việc kia trước đã rồi hẵn nói. Về phần Nam
Cung sơn trang thì bọn họ đã nguyện ý ẩn nấp đi thực lực của mình, thì cũng là
chuyện riêng của họ. Có Diệp thành chủ trấn thủ tại Nam An Châu này, thì tôi
nghĩ một cái Nam Cung sơn trang cũng sẽ không làm nên được sóng gió gì.

Lời nói của Thiện Băng Lam được sự tán đồng của tất cả mọi người. Tất cả đều
cho rằng dù muốn thảo luận chuyện này, thì cũng phải chờ sau khi hoàn tất mấy
chuyện trước mắt cái đã.

Diệp Mặc tự mình đưa tiễn nhóm người Đường Mộng Nhiêu và Thiện Băng Lam ra
khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành. Hắn cũng không hề keo kiệt với Đường Mộng Nhiêu, vì
Đường Mộng Nhiêu đã đưa Ức Mặc trở lại bên hắn, nên hắn vô cùng cảm kích cô.

Sau khi đám đông đã cất bước, thì Diệp Mặc chuẩn bị thông báo một chút về việc
đi tới Đông Huyền Châu. Hắn dự định sẽ thông qua Ma Ngục cấm địa để đi một
chuyến. Tuy rằng Diệp Mặc không thích cái Ma Ngục cấm địa này, nhưng từ đó
thông tới bốn Châu của đại lục Lạc Nguyệt xác thực là có thể tiêt kiệm được
rất nhiều thời gian.

Hắn sở dĩ không có ý định đi cùng mấy người Tích Loan tới Đông Huyền Châu, là
vì hắn muốn mang theo Lạc Ảnh cùng đi. Hắn và Lạc Ảnh đều là người xuất thân
từ Đông Huyền Châu, mà Lạc Ảnh thì lại chẳng bao giờ nói với hắn về sự tình
trong nhà cả. Mỗi lần hắn hỏi, thì cô luôn luôn đổi chủ đề, nói tới chuyện năm
đó còn ở Thần Dược Môn.

Cho nên lần này Diệp Mặc muốn đưa Lạc Ảnh đi cùng tới Đông Huyền Châu. Tới khi
trở về thì hẳn là Lạc Ảnh sẽ rất ít có cơ hội trở lại Đông Huyền Châu lần nữa.

– Tố tố, vì sao em lại xuất quan rồi?

Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Lạc Ảnh đã sớm đứng chờ mình, nghi hoặc hỏi một câu.
Sau đó hắn lại nhìn một chút về phía Giải Ấu Huê đang đứng bên cạnh Lạc Ảnh.

Lạc Ảnh mỉm cười nói:

– Em đã sớm xuất quan rồi, chỉ là anh mãi bàn luận đại sự với Thiên Vị chưởng
môn và mấy vị tiền bối nên không để ý mà thôi. Khi em vừa đi ra thì nghe được
Thiên Vị chưởng môn nói rằng muốn nhờ anh đi tới Đông Huyền Châu xem như thế
nào, cho nên em nghĩ…

Diệp Mặc và Lạc Ảnh nhìn nhau cười. Lạc Ảnh biết rằng mình sẽ tìm cô cùng đi,
cho nên căn bản là không cần phải nói ra.

– Ấu Huê vì sao lại ở đây?

Diệp Mặc biết Giải Ấu Huê đi cùng Lạc Ảnh tới đây thì khẳng định là có chuyện
muốn nói.

Nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, thì Giải Ấu Huê vội vàng nói:

– Tiền bối, chị và em của tôi đều đi theo dì Di của tôi, tới tận bây giờ vẫn
không có tin tức. Bọn họ khẳng định là chưa tới Nam An Châu rồi. Tôi sợ rằng
bọn họ đã xảy ra chuyện ở Vô Tâm Hải rồi, cho nên khẩn cầu tiền bối…

Giọng nói của Giải Ấu Huê có chút khàn khàn, khác hẳn với giọng điệu thanh
thúy dễ nghe mà trước đây Diệp Mặc biết. Mặc Nguyệt Chi Thành linh khí nồng
đậm, tài nguyên tu luyện phong phú. Nhưng Giải Ấu Huê thì vẫn thẫn thờ như cũ,
giọng nói cũng trở nên khàn khàn, hiển nhiên là bị sự lo lắng của mình cho
người thân ảnh hưởng. Đồng thời cô cũng đoán rằng cha của cô chắc chắn đã xảy
ra chuyện rồi, bằng không thì hẳn là đã tới Nam An Châu tìm kiếm cô rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.