Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1157: Uy lực của Đan vương thất phẩm


Diệp Mặc tùy ý quan sát một chút, sắc mặt của Dương Phí Thành lạnh như băng.
Mặc dù sát ý vẫn chưa lộ ra ngoài, nhưng Diệp Mặc theo bản năng lại rùng mình
một cái, hắn đoán rằng Dương Phí Thành không giết hắn thì không cam lòng. Đoán
chừng cho dù có sự giúp đỡ của Lục Vô Hổ, nói không chừng Dương Phí Thành có
nuốt mật báo tim gấu, cũng phải tính sổ luôn Lục Vô Hổ.

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình sẽ gay go mất. Từ Huyền Băng phái
đến Đan thành, Diệp Mặc cũng không lo lắng gì, cái mà hắn lo lắng lại là sau
khi đến Đan thành rồi, làm sao đến Mặc Nguyệt Chi Thành.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc đứng dậy ôm quyền nói với một số tu sĩ sắp rời đi:

– Các vị môn chủ, và các vị trưởng lão, hôm nay có thể tụ tập cùng mọi người
là sự may mắn của Diệp Mặc, có thể gặp được nhiều tiền bối cao nhân như vậy.
Lần này sau khi tôi quay trở về Đan thành, tôi sẽ về Mặc Nguyệt Chi Thành. Vì
cảm kích sự ủng hộ của mọi người ở đây đối với tôi, cho nên chỉ cần một tháng
sau những vị bằng hữu nào có thể đến Đan thành cùng tôi về Mặc Nguyệt Chi
Thành, chỉ cần là tiền bối tu vi Thừa Đỉnh trở lên, Diệp Mặc sẽ luyện chế miễn
phí cho vị đó một lò đan dược, đương nhiên đan dược là từ Thiên cấp thất phẩm
trở lên.

Nếu như nói trước trận tỷ thí, người trong đại điện còn chưa hưng phấn, còn
chưa đạt tới cao trào, lời này của Diệp Mặc nói ra, hiện trường đã hoàn toàn
trở nên sôi nổi rồi. Dường như tất cả các tu sĩ đều dừng chân lại, ai ai cũng
vẻ mặt nóng như lửa nhìn Diệp Mặc.

Đùa sao, một lò đan dược Thiên cấp thất phẩm đấy, không cần nói là tu sĩ Thừa
Đỉnh, cho dù là tu sĩ Hóa Chân hay Kiếp Biến, cũng không thể nào dễ dàng tìm
được người khác luyện chế.

Phó chính thành chủ của Đan thành có thể giúp người khác luyện chế ra đan dược
thất phẩm, nhưng người ta tự nguyện sao? Cho dù là tự nguyện, thì cái giá mà
anh phải trả như nào? Rất nhiều tu sĩ đều trên nghìn năm tuổi rồi, bọn họ sớm
đã tích lũy được một lượng lớn linh thảo, khổ nỗi là không có ai giúp bọn họ
luyện đan mà thôi. Còn bây giờ một đan vương thất phẩm như Diệp Mặc không ngờ
lại đưa ra cái hứa hẹn này, quả thực là một đề nghị không thể từ chối từ trên
trời rơi xuống.

Nhạc Dao gật đầu, lần này Diệp Mặc ra tay rồi. Tận dụng ưu thế trời sinh của
hắn mà ra tay, loại cơ hội này cho dù là tu sĩ Thừa Đỉnh cũng không thể không
bằng lòng.

Nhưng không đợi sự hưng phấn của những người đó trôi qua, Diệp Mặc lại lần nữa
ném bom:

– Mọi người cũng biết, tôi cũng nói rồi. Tôi tin rằng mười năm sau tôi có thể
thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm. Tôi lần nữa cam kết. Chỉ cần một tháng sau
những vị bằng hữu cùng tôi đến Mặc Nguyệt Chi thành chúc mừng Mặc Nguyệt Chi
thành của tôi, trong vòng một trăm năm sẽ lên tu vi Biến Kiếp, tôi cũng có thể
luyện ỗi người một lò đan dược cửu phẩm. Nếu như có bằng hữu Hóa Chân cùng tôi
đến Mặc Nguyệt Chi Thành chúc mừng, vậy thì vãn bối sau khi thăng cấp lên Đan
vương cửu phẩm, sẽ luyện chế ỗi người mười lò đan dược.

Ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng muốn kéo đi ăn mừng Mặc Nguyệt Chi Thành, cách làm
này của Diệp Mặc lập tức khiến người ta hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hẳn là mượn hơi một số hộ vệ, nhưng cho dù Diệp Mặc làm như vậy, những người
muốn đi cùng Diệp Mặc cũng không ít. Chỉ cần giúp hắn đến Mặc Nguyệt Chi Thành
một chuyến. Là có thể mời được Đan vương thất phẩm luyện đan miễn phí, chuyện
tốt như này, có ai không muốn cơ chứ?

– Diệp thành chủ, vậy thì chúng tôi bây giờ sẽ cùng anh đến Đan thành, sau đó
ở Đan thành khoảng một tháng rồi lại cùng anh đến Mặc Nguyệt Chi Thành được
chứ?

Nhạc Dao lanh lảnh cười nói.

Diệp Mặc sao lại không biết Nhạc Dao đang có ý giúp hắn, lập tức chắp tay hành
lễ nói:

– Đương nhiên là cầu còn không được, đa tạ chị Dao.

– Diệp thành chủ, miệng của anh cũng ngọt đấy.

Nhạc Dao lại cười khúc khích nói:

– Tôi và Hứa trưởng lão tu vi Hóa Chân của môn phái chúng tôi đi cùng Diệp
Mặc một chuyến.

Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ.

Tiếp theo lời nói của Nhạc Dao, có rất nhiều môn phái đều hẹn một tháng sau
trưởng lão của môn phái sẽ đến Đan thành. Tông chủ Dương Phí Thành của Vô Cực
tông vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng y cũng biết mình đã tính nhầm một chuyện,
đó chính là không đặt thân phận Đan vương của Diệp Mặc đặt vào trong sự tính
toán.

Uy lực của một đan vương thất phẩm như Diệp Mặc, vào lúc này thể hiện ra
ngoài. Vốn dĩ là bọn họ lôi kéo tụ tập nhau lại, bây giờ lại biến thành nơi để
Diệp Mặc lôi kéo những cao thủ. Mặc dù Dương Phí Thành trong lòng tức đến ói
máu, nhưng cũng không có cách nào.

Hắn lôi kéo bao nhiêu cao thủ ở chỗ này. Đợi đến Đan thành rồi, tùy tiện gọi
một chút, cũng có vài tu sĩ Hóa Chân đi cùng rồi.

Nhưng Vô Cực tông bị thua thiệt nhiều như vậy trong tay Diệp Mặc, để bọn họ bỏ
qua cho Diệp Mặc là không thể nào, đồng thời y cũng biết, Vô Cực tông tiêu
diệt Kiếm Cốc, thù hận với đối phương căn bản không có cách nào hòa giải được.

Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân tông lúc này trầm mặc, Diệp Mặc chỉ là tu vi Hư
Thần, liền đơn giản đã sắp thành lập được một liên minh Nam An châu vô hình,
đồng thời còn nhận được sự ủng hộ của nhiều môn phái như vậy. Bây giờ Lôi Vân
tông chỉ chết một Điền Ngạo Phong, còn muốn đấu với Diệp Mặc nữa hay không?

Vô Cực tông đấu với Diệp Mặc, bây giờ cũng đã chết bốn tu sĩ thiên tài rồi.
Hơn nữa Diệp Mặc mới là Hư Thần tầng thứ nhất, dường như cũng là vô địch cùng
cấp, đợi sau khi hắn lên đến Ngưng Thể thậm chí là Thừa Đỉnh, vậy thì còn đấu
sao?

Vốn dĩ Vương Thuyền Hòa phải giết chết Diệp Mặc, lần đầu tiên trong lòng dao
động suy nghĩ này.

Những môn phái muốn kết giao với Diệp Mặc, ai đến Diệp Mặc cũng không cự
tuyệt, chỉ cần muốn đến Mặc Nguyệt Chi Thành, hắn đều hoan nghênh.

Lạc Ảnh sau khi biết được Diệp Mặc lập tức muốn dẫn các cô đi, lập tức nói
chuyện với Diệp Mặc một lát, dẫn Đường Bắc Vi đến trước mặt Phồn Y Trúc khom
người chào hỏi sư phụ. Mặc dù cô cảm thấy Diệp Mặc dường như không có cảm tình
gì mấy với sư phụ của mình, nhưng sư phụ lại đối xử rất tốt với cô.

Phồn Y Trúc thấy Lạc Ảnh cũng Bắc Vi tới, thở dài nói:

– Sau này phải chăm chỉ tu luyện cho tốt, đối với con mà nói, tu luyện mới là
chuyện quan trọng nhất.

– Vâng, sư phụ.

Lạc Ảnh lúc trước liều mạng tu luyện, nhưng là vì đến Đông Huyền Châu tìm Diệp
Mặc, bây giờ tìm được Diệp Mặc rồi, tu luyện đối với cô cũng không phải chuyện
quan trọng nhất. Có thể ở cùng Diệp Mặc, cô cũng đã rất mãn nguyện rồi. Nhưng
lời nói của sư phụ, lại không thể phản bác lại được.

Phồn Y Trúc lấy ra một chiếc khăn tay màu mây tía đưa cho Lạc Ảnh, rồi lại lấy
ra một đôi giầy màu mây tía đưa cho Đường Bắc Vi, lúc này mới nói:

– Sư phụ không có thứ gì tốt tặng cho hai con, hai món chân khí này là năm
xưa ta lấy được, bây giờ tặng cho hai con là được rồi.

Lạc Ảnh cùng Đường Bắc Vi nhận lấy đồ của sư phụ, nghĩ tới việc nếu như không
có sư phụ, kết quả của hai cô chắc chắn sẽ không tốt, lại nghĩ tới sắp phải
rời Huyền Băng phái, cũng thổn thức không thôi.

Phồn Y Trúc khẽ mỉm cười nói:

– Chờ tu vi của hai con cao, cũng có thể quay về thăm sư phụ được, không cần
phải như vậy. Nhất là Tố Tố, nếu như không phải chồng của con là thành chủ Đan
thành, lại là Đan vương thất phẩm, thì sư phụ chắc chắc không để cho hai con
rời khỏi núi Huyền Băng đâu.

Ngạn Quan thấy Phồn Y Trúc lấy đồ tặng cho Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi, nhất
thời thở phào nhẹ nhõm, y sợ Phồn trưởng lão kiên quyết đến cùng, căn bản
không biết xoay chuyển, y không biết Phồn Y Trúc lại có chút không nỡ với Tố
Tố thật.

Ngạn Quan dẫn theo một trưởng lão Biến Kiếp đến trước mặt Diệp Mặc nói:

– Diệp thành chủ, Ngạn mỗ trước tiên xin chúc mừng anh và Tố Tố trùng phùng.
Sư trưởng lão là trưởng lão Biến Kiếp của Huyền Băng phái chúng tôi, cũng là
sư huynh của Ngạn Quan, để chúc mừng Diệp thành chủ quay về Mặc Nguyệt Chi
Thành, đặc biệt đến chúc mừng trước, và kính xin Diệp thành chủ đừng để ý.

Diệp Mặc cười ha hả, hắn dĩ nhiên sẽ không để ý, cao thủ đi cùng hắn càng
nhiều càng tốt. Cho dù hắn biết chúc mừng là giả, kết giao với hắn và cần một
lò đan dược mới là thật, hắn cũng cảm thấy cảm kích Ngạn Quan.

Mấy ngày sau, tại Đan thành.

Một số tu sĩ đến Đan thành, muốn đi Mặc Nguyệt Chi Thành cùng Diệp Mặc, đều
được Diệp Mặc thông qua phủ thành chủ của Đan thành để sắp xếp chỗ ở cho khách
quý.

Còn Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết, Đường Bắc Vi, Lạc Phi gặp nhau lại một phen vui
mừng hớn hở, mỗi người sau khi nói tình hình của mình xong, tâm trạng kích
động không thôi. Mấy người đến Nam An châu, lập tức đường ai nấy đi, may là sư
phụ Phồn Y Trúc của Tố Tố thật tuyệt, đều giúp bọn họ sắp xếp chỗ ở xong rồi,
nếu không bây giờ sẽ thế nào, không có ai dám nghĩ.

Duy nhất chỉ có Vân Tử Y bây giờ sống chết không biết, mấy người cũng thổn
thức không thôi. Mấy người Lạc Ảnh lúc này lại càng đã biết mấy người Diệp
Lăng, Tống Ánh Trúc và cả Tĩnh Văn đều ở Bắc Vọng châu rồi. Diệp Mặc nói sau
khi hắn về đến Mặc Nguyệt Chi Thành rồi, lập tức sẽ quay về Bắc Vọng Châu dẫn
bọn họ cùng đến Mặc Nguyệt Chi Thành.

Mặc dù biết muốn dẫn đông người như này đến Mặc Nguyệt Chi Thành là rất khó,
nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng Diệp Mặc. Hắn còn muốn đến Lạc Nguyệt hơn
các cô, nhưng đã đi rất xa trước mặt các cô rồi.

Chỉ có một mình Lạc Ảnh trong lòng có bí mật, cô không nói ra, đây là bí mật
của riêng cô và Diệp Mặc. Mặc dù bây giờ mọi người đều là Tu Chân rồi, nhưng
cô vẫn không muốn nói chuyện này ra.

Lúc này Diệp Mặc thậm chí không kịp cùng Lạc Ảnh, Khinh Tuyết thân mật, hắn
quả thực vì đi đón mấy người Diệp Lăng mà bôn ba. Ức Mặc và Tử Phong chưa gặp
được, Tiểu Vận thì không tìm được rồi, hắn bây giờ cũng không có cách nào,
nhưng mấy người Diệp Lăng hắn cần phải đón họ về, cũng đã ba năm rồi.

Hắn muốn tìm Lục Vô Hổ, vì truyền tống trận Diệp Mặc cũng hỏi rồi, căn bản
không có cách nào truyền nhiều người như vậy đến Nam An châu. Hắn phải đi hỏi
Lục Vô Hổ, xem xem có thể giúp hắn luyện chế ra một món phi hành pháp bảo đẳng
cấp được không, để hắn có thể bay về.

Diệp Mặc muốn tìm Lục Vô Hổ, thực ra Lục Vô Hổ bây giờ càng thêm sốt ruột tìm
Diệp Mặc. Lúc trước trên đường người nhiều, Diệp Mặc cũng cùng cô Tố Tố gì đó
của hắn quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, gã căn bản không có cơ hội nói chuyện,
bây giờ đã trở về Đan thành rồi, lão cần phải hỏi Diệp Mặc.

Cho nên không đợi Diệp Mặc tiến vào gian hàng luyện khí rách nát của Lục Vô
Hổ, đã bị Lục Vô Hổ kéo vào phòng.

Khi Diệp Mặc cùng Lục Vô Hổ vào gian hàng luyện khí rồi, vào trong một nội
thất, nhất thời ngây dại. Trong này không ngờ là một thế giới khác, chẳng
những xa hoa rộng rãi, hơn nữa linh khí đầy đủ khiến Diệp Mặc không dám tưởng
tượng. Hắn khẳng định nơi này ít nhất có một linh mạch hạ phẩm.

– Đừng giả bộ cái bộ dạng kinh ngạc ấy nữa, đồ tốt của anh còn nhiều hơn tôi
nhiều, tôi chỉ có cái linh mạch này thôi, nói không chừng anh căn bản cũng
không chú ý đến. Thiên Hỏa, Địa Hỏa, lò đan kia, và cả đại đỉnh tám cực kia
nữa, ha ha, đặc biệt là con dao thái rau đó…

Lục Vô Hổ thấy Diệp Mặc sắc mặt kinh ngạc, lập tức chu miệng nói.

– Lục lão ca vội vã tìm tôi đến đây, có phải là chuyện gì gấp không?

Diệp Mặc thấy Lục Vô Hổ bắt đầu quở trách đồ của hắn, vội vàng chuyển đề tài,
hắn thật sự sợ lão yêu quái này nhắm vào đồ của hắn, chẳng may lão muốn lấy,
mình thật không có cách nào.

Lục Vô Hổ trừng mắt nói:

– Lão nhân gia tôi sao lại có thể nhắm trúng đồ của anh được…

Trong lòng bổ sung một câu, nhắm trúng rồi, anh cũng phải cho.

– Vậy thì được, vậy thì được, những thứ đó của tôi cũng không đáng giá.

Diệp Mặc vội vàng nói.

Lục Vô Hổ khinh thường quát:

– Không đáng tiền? Thứ cuối cùng tiêu diệt Thôn Hỏa Trùng của anh là cái gì,
người khác nhìn không ra, đừng cho rằng tôi cũng không nhìn ra. Là “Vô Ảnh
Tằm” đúng không?

Nói xong Lục Vô Hổ đứng dậy, vẻ mặt kích động ngó chừng Diệp Mặc, đợi Diệp Mặc
trả lời.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.