Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1156: Quyết tâm của Dương Phí Thành


Lục Vô Hổ lấy ra một hộp ngọc, sau khi liên tiếp đặt mấy cấm chế che lại “Ly
Minh Hỏa”, lúc này mới lạnh lùng nhìn Dương Phí Thành nói:

– Anh thấy qua ở Tu Chân giới sau khi thi đấu, đồ vật rơi ra của bên thua
phải trả về môn phái sao? Sao tôi lại nghe thấy đồ vật đều thuộc về phe thắng?
“Ly Minh hỏa” xuất hiện cũng được thời gian dài rồi, Lục Vô Hổ tôi nếu như
muốn cướp lấy nó, thì sớm đã lấy rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Vừa nãy Diệp
huynh đệ tặng “Ly Minh hỏa” cho lão Lục tôi, mọi người đều nhìn thấy hết rồi,
chẳng lẽ tai của Dương môn chủ lại không tốt?

Tính tình Lục Vô Hổ tất cả mọi người đều biết, gã không bao giờ chịu thiệt,
nhưng cũng không cướp đồ từ trong tay hậu bối, cho dù đồ có tốt đi nữa, nếu
như không tặng lão, lão cũng không cướp. Đây cũng là nguyên nhân lão có thể
thắng được gần như mọi sự tôn trọng của Tu chân giới, nhưng một khi đồ đã tặng
lão rồi, vậy thì cũng đừng mong lấy lại được.

Vừa rồi Diệp Mặc tặng “Ly Minh hỏa” cho lão, tất cả mọi người trong đại điện
đều nghe thấy, Dương Phí Thành kia không nghe thấy sao được. Mặc dù vô cùng
tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được.

Y lạnh lùng quay mặt nhìn Diệp Mặc, lúc này cho dù là nước của sông Khuynh Tam
cũng không thể nào biểu đạt được sự căm hận của y với Diệp Mặc. Sau khi giết
đệ tử thiên tài Viên Quan Nam của Vô Cực tông, lại liên tiếp chém giết ba
thiên tài Hư Thần của Vô Cực tông, mà lại là giết trước mặt y, nhưng y lại
không có cách nào.

Giờ phút này y vẫn không biết Diệp Mặc trong lúc cứu Lạc Phi, đã giết chết vài
tu sĩ Hư Thần của Vô cực tông. Nếu như biết được, nói không chừng y sẽ tức mà
chết mất.

Y thậm chí có chút hối hận đã gọi Mẫn Vô Kiếm đến, không ngờ đốt mất Thôn Hỏa
Trùng rồi. Đồng thời trong lòng y cũng có chút căm tức Mẫn Vô Kiếm, có loại
linh trùng như Thôn Hỏa Trùng, không ngờ lại giấu đi không báo, hơn nữa lại
còn não phẳng lấy ra giữa ban ngày ban mặt.

Dương Phí Thành lại trách nhầm Mẫn Vô Kiếm rồi, thời gian Mẫn Vô Kiếm biết
được Thôn Hỏa Trùng cũng không dài, căn bản không biết loại côn trùng này lại
huy hoàng như vậy, cũng không biết Thôn Hỏa Trùng lại gây chú ý như vậy.

Ban đầu sau khi y lấy được hồ lô đựng Thôn Hỏa Trùng và ngọc giản giới thiệu
các loại linh trùng, nhất thời không ngừng vui sướng. Ngọc Giản đã bị thiêu
cháy tại chỗ, sau đó chuyên tâm chăn nuôi Thôn Hỏa Trùng, thậm chí đến kiếm
đạo vốn có của mình cũng không thạo.

Trên thực tế y cũng không để ý, vì y mấy lần dùng Thôn Hỏa Trùng đối phó với
người khác rồi, căn bản là không ai có thể địch lại được. Không ai biết rằng
tu sĩ Hư Thần tầng thứ bảy như y, lại dùng Thôn Hỏa Trùng giết chết một tu ĩ
Ngưng Thể tầng thứ nhất. Cho nên trong lòng Mẫn Vô Kiếm, uy lực của Thôn Hỏa
Trùng căn bản là vô địch.

Mặc dù ngọc giản mà y lấy được lúc đó còn giới thiệu qua “Vô Ảnh Tằm”, Thôn
Hỏa Trùng một khi gặp “Vô Ảnh Tằm”, lập tức liền thất kinh. Nhưng trên đó cũng
nói “Vô Ảnh Tằm” không thuộc linh trùng, hơn nữa bình thường cũng không xuất
hiện ở Tu Chân giới. Y không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, vừa mới dùng được
vài lần thì lại xuất hiện “Vô Ảnh Tằm” mà Tu Chân giới không thể có được.

“Vô Ảnh Tằm” của Diệp Mặc mặc dù bí mật, nhưng vẫn có hai người nhìn thấy, chỉ
có điều bọn họ không dám khẳng định mà thôi. Hơn nữa Lục Vô Hổ lại đứng đằng
sau Diệp Mặc, thì lại càng không có ai dám đứng ra hỏi.

Một cuộc tỉ thí chọn hôn phu chẳng những xuất hiện một tu sĩ Hư Thần tầng thứ
nhất biến thái như Diệp Mặc, mà còn xuất hiện kiếm kĩ “Huyết Sắc Tuyết Hoa”
khủng bố, bây giờ đến Thôn Hỏa Trùng và Thiên Hỏa cũng xuất hiện. Điều này quả
thực nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, nhưng khi Diệp Mặc thiêu chết
Thôn Hỏa Trùng của Mẫn Vô Kiếm, đốt trụi tất cả Thôn Hỏa Trùng, dường như tất
cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù rất nhiều người cũng đang đoán cái thứ Diệp Mặc sau đó phóng ra, lại
bay vào trong hồ lô đen kia là cái gì, nhưng cũng chỉ có thể để trong lòng mà
thôi.

Vì sự xuất hiện của Diệp Mặc, những đệ tử thiên tài phía sau mà các môn phái
gọi đến ai ai cũng bị môn phái giữ lại, không cho phép ra ngoài chiến đấu với
Diệp Mặc, vì hắn quá biến thái. Trừ phi tu sĩ Ngưng Thể mới có thể giết hắn
được, đáng tiếc tu sĩ Ngưng Thể sáu mươi tuổi, thật sự rất hiếm.

Tông chủ Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân Tông cũng sắc mặt âm trầm nói:

– Phi Vũ mấy người đến cũng không cho phép chiến đấu với Diệp Mặc. Bọn họ bây
giờ vẫn chưa phải là đối thủ của Diệp Mặc, người này đã không thể dùng những
tu sĩ cùng cấp đi giết được rồi.

Mặc dù hai tu sĩ vừa mới đến của Lôi Vân tông có chút không chịu thua, nhưng
môn chủ cũng nói rồi, đành phải núp trong môn phái mà không thể ra ngoài được.

Văn Thái Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc, đến khi Nam Cung Nghi Huy nói cô
thật sự có chút không nhẫn nhịn được, lúc này mới thản nhiên nói:

– Vị hôn phu của tôi phải đứng thứ nhất, nhưng bây giờ anh vẫn chưa thắng
được người đứng đầu là Diệp thành chủ, tôi không có cách nào động lòng với anh
được.

Nam Cung Nghi Huy lập tức ngây người, lúc trước gã đến đây không thấy Văn Thái
Y xua đuổi gã, sao bây giờ lại muốn mình chiến thắng Diệp thành chủ?

Nếu nói gã căn bản không coi Diệp Mặc ra cái gì, nhưng Diệp Mặc lại liên tiếp
giết chết Thiết Bách Phỉ và Mẫn Vô Kiếm, Nam Cung Nghi Huy liền biết được Diệp
Mặc cũng không kém cạnh gì gã.

Thấy Nam Cung Nghi Huy sửng sốt, Văn Thái Y hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng
không nói gì thêm.

Nam Cung Nghi Huy thấy vậy vội vàng nói:

– Văn Thái Y sư muội, nhưng tên Diệp thành chủ không nói muốn em…

Dường như cảm thấy câu nói của mình không ổn, gã vội vàng đổi lại nói:

– Tên Diệp thành chủ đó còn nói chỉ cần là vì em mà đến, thì cũng đừng khiêu
chiến hắn nhé.

Văn Thái Y sắc mặt lạnh lùng nói:

– Hắn không nói là khiêu chiến tôi, nhưng tôi lại thích hắn mất rồi. Vì hắn
là người lợi hại duy nhất, nếu như anh có thể đánh bại hắn, tôi lập tức sẽ yêu
mến anh. Nhưng anh đến khiêu chiến cũng không dám, chỉ nói với tôi những lời
này, chẳng lẽ lại không ngại mất mặt? Văn Thái Y tôi chỉ thích người đứng đầu,
từ trước tới giờ chỉ cần đứng đầu. Anh sợ đánh không lại hắn, tôi cũng không
thể ép anh đi được.

Nói xong cũng chẳng thèm để ý đến Nam Cung Nghi Huy.

Nam cung Nghi Huy ngây ngẩn cả người, gã không ngờ mình có thể đánh bại được
tất cả những người khiêu chiến thích Văn Thái Y, còn phải đi khiêu chiến Diệp
thành chủ người chỉ vì Lạc Tố Tố.

Thấy bộ dạng của Văn Thái Y, nếu như mình không đi khiêu chiến, vậy căn bản
chính là không có bất kì cơ hội nào rồi.

Nghĩ tới đây, Nam Cung Nghi Huy gật đầu nói:

– Được rồi, anh sẽ đi khiêu chiến Diệp thành chủ, anh nhất định sẽ là người
đứng đầu mà em thích.

Khóe miệng Văn Thái Y thản nhiên lộ ra một nụ cười, nhỏ giọng nói:

– Vậy thì anh cẩn thận chút, cầu vồng màu tím của hắn rất lợi hại đấy.

– Anh biết rồi.

Nam Cung Nghi Huy bị lời nói của Văn Thái Y làm cho trong lòng dường như được
tưới một lớp mật ong vậy.

Diệp Mặc vừa định quay trở về chỗ ngồi của mình, liền nhìn thấy Nam Cung Nghi
Huy nhanh chóng tiến đến cản hắn lại

Nhưng không đợi Nam Cung Nghi Huy nói, một vị trưởng lão của Nam Cung sơn
trang đã quát lớn:

– Nghi Huy, con lại đây một lát rồi nói.

Nam Cung Nghi Huy khóe miệng nhếch cười nói với Diệp Mặc:

– Diệp thành chủ, anh đợi tôi chút, tôi lập tức sẽ qua đánh với anh một trận.
Anh yên tâm, tôi không phải là vì Lạc Tố Tố mà đến, tôi là vì Văn Thái Y thôi.

Diệp Mặc cười nhạt, hắn dĩ nhiên nhìn thấy tính cách của Nam Cung Nghi Huy
chính là thẳng như đường chỉ, gã bước ra đánh nhau với mình, rõ ràng là bị Văn
Thái Y khích bác

Quả nhiên Nam Cung Nghi Huy trở về chưa được bao lâu, vị trưởng lão kia đã nói
với Diệp Mặc:

– Nghi Huy trên người có thương tích, hôm nay không thể đấu tiếp được, xin
Diệp thành chủ thông cảm.

Diệp Mặc ôm quyền nói:

– Nam Cung Nghi Huy tu vi Hư Thần tầng thứ bảy, đã thắng liên tiếp mười mấy
cuộc, cho dù là tỷ thí, Diệp Mỗ cũng không phải đối thủ.

Nói xong Diệp Mặc không đợi đối phương gật đầu, lập tức quay về chỗ ngồi của
mình. Còn Nam Cung sơn trang trấn an Nam Cung Nghi Huy như nào, cũng không có
liên quan gì đến hắn.

Vị Nam Cung trưởng lão kia rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Mặc, nếu
không Nam Cung Nghi Huy ra đấu, không phải sợ Diệp Mặc, mà là không muốn bị cô
Văn Thái Y kia lợi dụng mà thôi.

Ngạn Quan thấy không có ai đứng ra khiêu chiến với Diệp Mặc nữa, không đợi vị
trưởng lão chủ trì kia nói chuyện, y liền đứng ra nói:

– Cuộc tỷ thí chọn hôn phu ngày hôm nay, các môn phái đều có thiên tài xuất
hiện. Mặc dù trong trận đấu có chút tổn thương, nhưng cái này cũng khó có thể
tránh được. May là bây giờ cũng đã kết thúc tốt đẹp, Diệp thành chủ như ý
nguyện dẫn đệ tử nòng cốt Tố Tố của Huyền Băng phái chúng tôi về…

Lạc Tố Tố nghe đến đây, lập tức đứng dậy khom lưng hành lễ nói với Ngạn Quan:

– Tố Tố cám ơn môn chủ, cám ơn sư phụ.

Ngạn Quan gật đầu cười, Phồn Y Trúc sắc mặt âm trầm không nói gì.

Đợi Tố Tố ngồi xuống, Ngạn Quan lúc này mới tiếp tục nói:

– Văn tiên tử của Vô Cực tông…

Không đợi Ngạn Quan nói xong, vị trưởng lão của Nam Cung sơn trang vừa nãy nói
chuyện với Diệp Mặc liền đứng dậy nói:

– Cám ơn Ngạn môn chủ, môn phái tôi sẽ đem sính lễ đến cầu hôn với bên Vô Cực
tông…

Ngạn Quan thở dài một cái, y tu luyện đến Biến Kiếp rồi, đừng nhìn vẻ bề ngoài
rất trẻ tuổi, thực ra sớm đã thành một lão già tinh ranh rồi. Sau khi vị
trưởng lão này của Nam Cung sơn trang nói xong, đến chào hỏi cũng không chào
hỏi Vô Cực tông, rõ ràng không có chút ý tứ kết thân với bọn họ. May là vị
trưởng lão này đứng ra nói giúp y một câu, nếu không y thật không biết nói sao
về chuyện của Nam Cung Nghi Huy và Văn Thái Y. Vì từ biểu hiện của Văn Thái Y
cũng có thể nhìn ra, cô căn bản không có hứng thú gì với Nam Cung Nghi Huy.
Hơn nữa Vô Cực tông cũng không có biểu hiện gì là hứng thú với Nam Cung sơn
trang, có thể nói đây là chuyện hai bên không có hứng với nhau, ngoại trừ Nam
Cung Nghi Huy.

– Vậy được, cuộc tỷ thí chọn hôn phu ngày hôm nay đến đây kết thúc. Huyền
Băng phái cám ơn các chưởng môn và trưởng lão của các môn phái đã đến, nếu như
các vị môn chủ và trưởng lão rãnh rỗi, có thể ở lại Huyền Băng phái chơi,
Huyền Băng phái chúng tôi nhất định tận tình đón tiếp.

Một tràng vỗ tay truyền đến, mọi người đều biết Ngạn Quan hoàn toàn là khách
khí nói mà thôi, y ước gì người khác sớm đi luôn ấy chứ.

Những người tham gia cũng biết, lần này Huyền Băng phái và Vô Cực tông mời mọi
người đến mục đích chủ yếu không phải vì chuyện tỷ thí chọn hôn phu nhỏ này,
mà là vì thành lập liên minh môn phái ở Nam An châu mà mời đến.

Bây giờ Ngạn Quan sau khi kết thúc cuộc tỷ thí này, không ngờ lại không nhắc
đến chuyện này, rõ ràng bây giờ cũng cảm thấy chuyện này có chút không ổn, nên
dứt khoát giả bộ quên đi.

Dương Phí Thành cùng mấy trưởng lão của Vô Cực tông lúc này nửa câu cũng không
nói, Huyền Băng phái cũng không ủng hộ liên minh Nam An châu, liên minh Nam An
châu này rõ ràng là không thành lập được rồi.

Tất cả đều là tên Diệp Mặc kia, lúc này Phí Dương Thành nghĩ rằng nếu như giết
được tên Diệp Mặc kia, cho dù Diệp Mặc có Lục Vô Hổ chống đỡ, Vô Cực tông y có
dốc hết toàn bộ lực lượng trong tong môn, chưa chắc đã giết được Diệp Mặc.

Vô Cực tông có năm tu sĩ Hóa Chân, nếu như liên kết với Lôi Vân tông, vây Lục
Vô Hổ lại trước, thì giết Diệp Mặc có gì khó? Nếu như trở mặt rồi, nhất định
sẽ triệt để một chút. Y cũng không tin Đan thành vì mất đi một người như Diệp
Mặc, mà lại muốn tử chiến với hai môn phái chín sao như Vô Cực tông và Lôi Vân
tông.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.