Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1158: Pháp bảo phi hành đỉnh cấp


Diệp Mặc gật đầu, hắn cũng không hề phủ nhận, bởi vì hắn biết 'Vô
Ảnh' của mình từ màu xám trắng biến thành màu vàng kim, hiện tại
từ màu vàng kim biến thành mầu tro thì đích thực là 'Vô Ảnh tằm'
rồi.

Thế nhưng Diệp Mặc lại không biết lai lịch của 'Vô Ảnh tằm', quyển
sách ‘Vật’ cũng không có giới thiệu về 'Vô Ảnh tằm'. Khi hắn và
Mẫn Vô Kiếm tranh đấu, Mẫn Vô Kiếm đã nói một câu “Không vào linh
trùng không thành tiên, không phải đệ nhất 'Vô Ảnh tằm”. Diệp Mặc
không biết câu nói đó là có ý gì, nhưng Mẫn Vô Kiếm khẳng định là
biết về 'Vô Ảnh tằm', đáng tiếc là y đã bị chính 'Thôn hỏa trùng'
của mình ăn sạch rồi.

– Thật sự là 'Vô Ảnh tằm'.

Lục Vô Hổ liền hưng phấn, y liên tiếp vỗ vỗ tay, kích động khua khua
tay vài vòng, cuối cùng lại lắc đầu nói:

– Đáng tiếc, đáng tiếc, cái loại sinh vật quý hiếm trong truyền
thuyết này, không ngờ lại bị cậu chà đạp rồi, lão Lục ta thà rằng
để cậu đi chà đạp mấy cô nàng Thập mỹ Nam An cũng không nguyện
ý…….

Nói đến đây thì lão ta lại nhìn thấy sắc mặt Diệp Mặc trở nên rất
khó coi, liền chà xát hai tay cười hắc hắc:

– Nói chơi thôi, hề hề, nói chơi thôi.

Diệp Mặc không để ý tới lão, đồ đạc của mình có vài thứ đều là
thứ chỉ có trong truyền thuyết, còn không đều đã bị hắn cho đi rồi.
Nói đến đồ vật trong truyền thuyết thì, 'Nhất Đóa Tử Viêm' của Cửu
Kiền chẳng phải cũng là mồi lửa kỳ dị trong truyền thuyết sao? Còn
có cả 'Thôn hỏa trùng' mà hắn mới tiêu diệt kia cũng không phải
loại đồ thông thường.

Lục Vô Hổ chà sát hai tay nói:

– 'Vô Ảnh tằm' một khi đã nhận chủ, thì cả đời sẽ không thay đổi.
Cho nên lão đệ cứ yên tâm lão Lục ta sẽ không đánh chủ ý lên 'Vô Ảnh
thao tằm' của cậu, thế nhưng 'Vô Ảnh thao tằm' còn có một đặc tính,
cậu có thấy mỗi lần 'Vô Ảnh thao tằm' tấn cấp đều dùng tơ tằm của
mình kết thành kén tằm, cậu đã gặp qua việc này chưa?

Diệp Mặc giật mình. Loại kén tằm này hắn thật sự đã thấy. Mỗi
lần 'Vô Ảnh' ngủ say, đều dùng tơ tằm của chính nó tạo một cái
kén vây xung quanh. Cuối cùng hình thành những vòng kén dày bằng tơ
tằm màu trắng, lẽ nào cái này chính là kén tơ tằm.

Nghĩ tới đây Diệp Mặc liền lấy ra từ trong nhẫn một cái kén tơ tằm
màu trắng rồi nói:

– Lão ca có phải là nói đến cái này không?

– Đúng, đúng, là nó…

Lục Vô Hổ nhoáng một cái đã đoạt lấy cái kén tơ tằm màu trắng
trong tay Diệp Mặc, liên tục nói “đúng”.

Diệp Mặc lần thứ hai nhìn thấy cái loại tâm tình vô cùng hưng phấn
này của Lục Vô Hổ. Lần đầu tiên chính là khi lão ta nhìn thấy mình
lấy ra lá của 'Khổ trúc', lần này lại là kén tơ tằm.

– Đồ tốt, đồ tốt, chí bảo luyện khí, chí bảo a a…..

Lục Vô Hổ kinh hãi than vãn lên, nhìn chằm chằm vào kén tơ tằm trong
tay không ngừng lẩm bẩm.

Diệp Mặc nhàn nhạt nói:

– Lục lão ca, tôi đương nhiên biết kén tơ tằm này là luyện khí chí
bảo, thế nhưng Lục lão ca xem đủ rồi chứ. Có thể trả lại cho tôi
được chưa?

Lục Vô Hổ có chút xấu hổ nhìn Diệp Mặc, kén tơ tằm trong tay cũng
không trả lại cho Diệp Mặc. Môt lát sau thấy Diệp Mặc vẫn không nói
thêm lời nào, lão liền có chút ngại ngùng lên tiếng:

– Hay ta giúp lão đệ luyện chế một món đồ, lại giúp cậu ra tay ba
lần nữa, lại nợ thêm cậu một….

– Dừng.

Diệp Mặc khoát tay:

– Lão ca lần trước nợ tôi một ân tình còn chưa có trả hết. Hiện
tại lại muốn nợ thêm một cái nữa sao?

Lục Vô Hổ càng xấu hổ hơn, thế nhưng kén tơ tằm trong tay cũng vẫn
không muốn buông ra.

Bỗng nhiên lão hình như hắn lại nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng đưa
tay lấy ra ba hộp ngọc, toàn bộ đặt trước mặt Diệp Mặc rồi nói:

– Lão đệ tự xem đi, xem có cái nào vừa mắt không?

Diệp Mặc thấy mấy thứ này liền hít vào một hơi lạnh, hắn vẫn cho
là đồ tốt của mình đã rất nhiều rồi. Hiện tại nhìn thấy Lục Vô
Hổ tùy ý đã lấy ra ba món, hơn nữa còn bảo hắn nhìn xem có gì vừa
mắt không nữa.

Trước mặt hắn hiện giờ không những là tài liệu cấp tám Huyền Băng
Tủy, linh thảo cấp tám, Huyễn Thần hoa, thậm chí còn có cả một
viên 'Viêm Liên Bồng Tâm'.

'Viêm Liên Bồng Tâm' thì Diệp Mặc đương nhiên biết, khi xưa Khổng Diệp
trưởng lão đã đưa cho hắn một viên, hắn thật không ngờ là Lục Vô Hổ
cũng có một viên. May mà khi hắn đến Đan Thành, đã cho 'Vụ Liên Tâm
Hỏa vào trong thế giới trang vàng giấu đi rồi, bằng không lần trước
khẳng định đã bị lão già này phát hiện.

Diệp Mặc biết 'Viêm Liên Bồng Tâm' là tài liệu đỉnh cấp, là bảo
bối vô cùng tốt, tuy rằng không phải là tài liệu luyện khí tốt,
nhưng đối với bản thân hắn thì lại có tác dụng rất lớn, loại đồ
này không ngờ Lục Vô Hổ cũng lấy ra được. Đây chính là tài liệu
dùng để tấn cấp cho 'Vụ Liên Tâm Hỏa đấy. Lão già Lục Vô Hổ này
biết mình có 'Vụ Liên Tâm Hỏa’, vậy mà lần trước lại không có lấy
ra ình, người này cũng quá keo kiệt rồi, đến tận lúc này mới bức
lão lấy ra được.

Đây còn là do Lục Vô Hổ tùy ý lấy ra, có thể thấy được lão ta cất
dấu cũng không ít những thứ tốt. Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy hối
hận, lúc trước cấp cho Lục Vô Hổ lá của 'Khổ trúc', không ngờ lại
chỉ có thế nhờ lão ra tay giùm vài lần là hết.

'Vô Ảnh thao tằm' này rốt cuộc là loại gì? Kết ra một cái kén tơ
tằm lại có thể khiến Lục Vô Hổ coi trọng như vậy? Bỗng nhiên Diệp
Mặc phát hiện rằng trong lòng lại dấy lên ý muốn học luyện khí,
vạn nhất cái kén tơ tằm này là đồ cực kỳ tốt, hắn chẳng phải là
tự mình bị thiệt sao.

Nhưng chuyện học luyện khí thì cứ để sau đã, trước mắt là nên chọn
mấy thứ đồ kia đã, Diệp Mặc thật không muốn buông tha cái nào cả,
cả ba thứ đó hắn đều muốn hết.

Thế nhưng không đợi hắn nói, Lục Vô Hổ liền mở miệng:

– Diệp lão lệ, cậu phải biết là kén tơ tằm của 'Vô Ảnh thao tằm'
lần đầu tiên tấn cấp kết ra có giá trị thấp nhất đó, ta chỉ có
thể trao đổi một một mà thôi.

Diệp Mặc nhất thời trợn tròn mắt, hắn biết cái đếch gì chứ, hắn
căn bản là 'Vô Ảnh thao tằm' còn không biết, vậy thì làm sao biết
cái kén nó kết ra dùng làm gì. Diệp Mặc hiểu rằng chỉ khi nào
hắn biết giá trị của thứ này, thì mới có thể đổi ra càng nhiều
thứ tốt, cho nên mới mong Lục Vô Hổ nói cho hắn biết.

Hiện tại Lục Vô Hổ lại nói như vậy, đây chẳng phải là nói hắn chỉ
có thể chọn một món trong ba món kia thôi ư? Diệp Mặc lại có cảm
giác không đúng, nếu kén tơ tằm kia chỉ có thể trao đổi một món, thì
Lục Vô Hổ khẳng định sẽ không lấy ra nhiều thứ như vậy để ình xem,
lão chỉ cần lấy ra 'Viêm Liên Bồng Tâm' thì đã đủ rồi, 'Viêm Liên
Bồng Tâm' thì mình nhất định sẽ cần.

Nếu lão lấy ra 'Viêm Liên Bồng Tâm', sau lại lấy ra thêm mấy thứ khác,
thì chắc chắn là do trong lòng lão ta đang khẩn trương, vì thế mới
lấy ra mấy món đồ có tổng giá trị xấp xỉ với kén tơ tằm, câu nói
phía sau không chừng là dùng để thử mình. Nghĩ vậy Diệp Mặc liền
cười nhạt:

– Lục lão ca đừng trêu đùa tôi, tôi dẫu gì cũng là một Đan Vương
thất phẩm, giá trị của kén 'Vô Ảnh thao tằm' tôi sao có thể không
biết.

Nói xong Diệp Mặc cũng không đợi Lục Vô Hổ mở miệng, vội vàng nói
tiếp:

– Mấy thứ này tôi đều phải thu hết.

Sau đó nhanh chóng đưa tay ôm về cả baa chiếc hộp ngọc trước mặt.

Lục Vô Hổ thấy Diệp Mặc lấy toàn bộ ba chiếc hộp ngọc, cũng không
tức giận. Chỉ nói một câu:

– Được rồi, nhưng mà cậu phải đồng ý lần tiếp theo 'Vô Ảnh thao
tằm' kết tơ thì phải cấp cho ta đấy. Chí ít thì cũng phải cấp thêm
ba lần nữa.

Diệp Mặc vội vã nói:

– Việc này không có vấn đề, lão ca đã có đề nghị, thì tôi cũng
muốn có một đề nghị, chính là lão ca có cuốn sổ tay về luyện khí
nào không, có thể cấp cho tôi một quyển để tôi thử mày mò một chút?

– Cậu còn muốn luyện khí?

Lục Vô Hổ dùng vẻ mặt cực kỳ khó tin nhìn Diệp Mặc:

– Cậu là Đan Vương, còn là một Đại sư trận pháp, giờ lại còn muốn
luyện khí nữa?

Diệp Mặc giơ tay gãi đầu nói với vẻ ngại ngùng:

– Đây không phải là sợ mỗi lần đều cầu đến lão ca, khiến lão ca
có chút phiền phức sao?

– Tốt, tốt, vậy câu bái ta làm thầy là được rồi.

Lục Vô Hổ lập tức chà xát hai tay, hưng phấn hẳn lên.

Diệp Mặc bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Vô Hổ rồi nói:

– Lục lão ca, Nam An Châu có bao nhiêu Tông sư luyện khí cửu phẩm?

– Có khoảng bẩy tám người.

Lục Vô Hổ không hiểu ý của Diệp Mặc, vô thức trả lời.

– Vậy Đan Vương thất phẩm trở lên thì có bao nhiêu người?

Diệp Mặc lại hỏi tiếp.

– Đại khái có khoảng sáu bảy, hay là năm sáu người gì đấy. Hẳn
là chỉ có bốn năm người.

Lục Vô Hổ bỗng nhiên cảm giác được Diệp Mặc không có ý gì tốt.

– Vậy lão ca để một Đan Vương thất phẩm như tôi bái Tông sư luyện
khí như lão ca làm thấy sao? Vậy mấy lão Đan Vương của Đan Thành
biết được sẽ thấy thế nào?

Diệp Mặc chậm rãi nói.

Lục Vô Hổ cười hắc hắc:

– Nói đùa thôi, nói đùa thôi mà, hà hà, đây là một quyển luyện khí
đại cương.

Không đợi Diệp Mặc nói tiếp Lục Vô Hổ đã đưa cho hắn một cái ngọc
giản.

Diệp Mặc thấy Lục Vô Hổ có ý muốn tiễn khách, nhưng vẫn từ tốn
nói:

– Lục lão ca, lần trước nhờ lão ca giúp tôi luyện khí, tôi vẫn chưa
có thời gian tìm lão, ngày hôm nay tôi có ý tới đây tìm lão, là
muốn lão giúp tôi luyện chế một kiện pháp bảo. Đương nhiên vượt qua
được chân khí thì tôi càng thích.

Lục Vô Hổ tức giận:

– Ta biết rồi, cậu nói đi, muốn luyện chế cái gì?

Diệp Mặc lần này không nói mấy lời thừa nữa:

– Tôi muốn luyện chế một kiện pháp bảo phi hành cực phẩm, có thể
từ Nam An Châu phi hành đến Bắc Vọng Châu…

– Cái gì?

Không đợi Diệp Mặc nói xong, Lục Vô Hổ liền cắt ngang lời hắn:

– Cậu đang nằm mơ à? Cho dù là có loại pháp bảo phi hành này, một
mình câu có thể phi hành từ Nam An Châu đến Bắc Vọng Châu sao? Mấy
lão yêu quái của Vô Tâm Hải không biết đã ăn tươi nuốt sống cậu bao
nhiêu lần rồi. Không chỉ nói cậu, cho dù là lão ca muốn đi từ Nam An
Châu đến Bắc Vọng Châu mà không thông qua Truyền Tống Trận thì cũng
phải tốn rất nhiều khí lực.

Diệp Mặc không để ý tới lời Lục Vô Hổ nói, lại hỏi lại lần nữa:

– Lão ca nói điểm chính đi, không nên quanh co.

Lục Vô Hổ cười hắc hắc:

– Coi như là ta có thể luyện chế, nhưng cậu có loại tài liệu cao
cấp đó sao? Luyện chế pháp bảo phi hành có thể từ Nam An Châu đến
Bắc Vọng Châu, không chỉ cần tài liệu cực phẩm, mà còn cần dùng tài
liệu phi hành riêng, không nói cậu, cho dù là tôi cũng không cách nào
có đủ.

Diệp Mặc không đợi Lục Vô Hổ nói tiếp, liền lấy ra mấy loại tài
liệu đặt trước mặt Lục Vô Hổ rồi hỏi:

– Lão ca xem mấy thứ đồ này đã được chưa.

Lục Vô Hổ nhìn mấy thứ đồ Diệp Mặc lấy ra, thiếu chút nữa là hai
con mắt đã lọt cả ra ngoài:

– Lông vũ ‘Cửu Vũ Kim Bằng’ của ‘Thanh Như Hiểu Thiên’ , tài liệu
cấp mười, ‘Hoàng tinh thạch’ tài liệu luyện khí cấp chín, bán cực
phẩm Tinh Thần Sa cũng là tài liệu cấp chín….

Lão trơn trừng con mắt lên nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc:

– Cậu kiếm được nhiều thứ tốt như vậy ở chỗ nào thể? Chẳng những
có ‘Hoàng tinh thạch’, còn có cả lông vũ tài liệu cấp mười ‘Cửu
vũ kim bằng’ nữa? Hơn nữa hai thứ này đều là tài liệu thích hợp
nhất để luyện chế pháp bảo phi hành, cậu có phải là đã sớm muốn
luyện chế pháp bảo phi hành không? Cho nên mới đi khắp nơi để thu
thập những loại tài liệu này?

– Không sai, Lục lão ca, lão ca nói đi, có thể luyện chế hay không?

Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, những thứ mà hắn có đều đã lấy ra
rồi.

Lục Vô Hổ gật đầu:

– Mấy thứ này của cậu đương nhiên có thể luyện chế pháp bảo phi
hành đỉnh cấp, thế nhưng thiếu một món chính, ta vừa lúc có một gốc
vạn niên ‘Dương Mộc Tâm’ tài liệu đỉnh cấp, cũng quyết định sẽ tặng
cậu. Hơn nữa lá cây của 'Khổ trúc' ta cũng sẽ gia cố vào một chút,
thế nhưng cho dù đây là pháp bảo phi hành đỉnh cấp, nhưng mà tu vi
của cậu thật sự là…

Câu kế tiếp Lục Vô Hổ không nói ra, thế nhưng Diệp Mặc đã hiểu rõ,
ý của lão chính là tu vi của hắn quá thấp. Diệp Mặc thật ra cũng
không có để ý vấn đề tu vi, hắn để ý chính là việc lá của 'Khổ
trúc' có thể gia cố vào pháp bảo phi hành.

Tuy rằng hắn rất muốn lấy ra một chiếc lá của 'Khổ trúc' nữa ra
để đưa cho Lục Vô Hổ, thế nhưng Diệp Mặc cũng biết loại chuyện này
chỉ có kẻ não phẳng mới làm thôi. Hắn chỉ có thể thầm hạ quyết
tâm, chờ tu vi của mình đủ cao rồi, thì mới cấp cho lão già này
thêm, chí ít thì ngày hôm nay hắn vẫn rất có thiện cảm với Lục Vô
Hổ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.