– Hừ! Các ngươi xem Lâm Hi là chiến thần vô địch cả rồi. Nói cho cùng là tại các ngươi quá kém. Lát nữa ta sẽ đánh hắn tới mức mẹ hắn không nhận ra hắn cho xem!
Tiếng hừ lạnh vang lên, ở bên cạnh truyền ra âm thanh liều lĩnh bá đạo.
Nghe được âm thanh này, sắc mặt Khổng Kinh Thế cùng Yến Kỷ Đạo đều cảm thấy lạ, giống như chó bị giẫm phải đuôi nhưng không nói câu nào.
Trên đấu trường, Trương Sướng cũng bị bức ra chân hỏa.
Nhiều người nhìn như vậy, ngay cả tường chân khí của Lâm Hi cũng không phá được, mặt mũi ném đi quá nhiều.
– Ta cũng không tin không đánh được ngươi.
Đột nhiên Trương Sướng quát lên một tiếng, trong miệng phát ra từng tiếng ngâm dài:
– Chúc Long Đại Chân Khí!
Hét to trong tiếng, chân khí toàn thân của Trương Sướng cuồn cuộn sôi trào, tăng vọt một đoạn. sau lưng hắn chân khí tăng vọt, diễn biến ra một bóng đen, trong màn đen có cự long hai mắt to như đèn lồng, trong bóng tới tỏa ra hào quang kinh người.
Chúc Long trong truyền thuyết mắt trái là âm, mắt phải là dương, có được uy năng thao túng âm dương.
Trương Sướng hiển hóa hồng hoang dị chủng này, hiển nhiên là đã dùng toàn lực.
Lâm Hi nhìn thấy Trương Sướng dùng toàn bộ chân khí, ánh mắt chớp lên một cái, cũng không dám khinh thường, cải biến chiến thuật.
– Đã xong rồi. Có thể chấm dứt chiến đấu!
Năm ngón tay Lâm Hi hóa thành trảo, trong thân thể năm đoàn chân khí lao ra ngoài, lập tức bay xuống đất hóa thành năm đầu Long Sư, lân giáp rõ ràng, khí thế sừng sững.
– Đi ra ngoài đi!
Dưới chân Lâm Hi đạp mạnh, điện quang bắn ra thật nhanh, thân thể tính cả năm đầu Long Sư cực lớn có chân khí bao phủ cuồn cuộn, phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải đánh về phía Trương Sướng.
Ầm ầm!
Một kích này thiên băng địa liệt, chỉ nghe ầm, sau lưng Trương Sướng ngưng tụ Chúc Long hí dài một tiếng, lập tức sụp đổ. Mà Trương Sướng cũng kêu thảm lên, hắn như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài.
– Xong rồi! Ván này Lâm Hi chiến thắng!
Trên quyển trục to lớn, Tỷ Thí trưởng lão tay áo mở ra, một cổ tiên khí bay ra hứng lấy Trương Sướng, mang hắn lên khán đài.
Đệ tử tinh anh đều là tài phú vô cùng trân quý của tông phái. Tuy Trương Sướng không bằng Lâm Hi, nhưng mà từ thực lực biểu hiện đã so được với đệ tử nội môn lâu năm rồi, không phải bình thường. Chỉ đáng tiếc là hắn đụng phải Lâm Hi.
Nhưng bất kể như thế nào chiến bại chính là chiến bại.
Ván này Trương Sướng đã bị đào thải, vô duyên tham gia chung kết.
Ông!
Thân hình Lâm Hi nhoáng một cái, nháy mắt đã xuất hiện ở khán đài tây nam.
Oanh!
Thẳng đến lúc này đệ tử khu vực tây nam mới kịp phản ứng, bộc phát âm thanh hoan hô kinh thiên.
– Lâm Hi tốt lắm!
– Lợi hại ah! Khu vực tây nam chúng ta đã xuất hiện cao thủ biến thái rồi.
– Không biết lúc nào chúng ta mới được như vậy?
…
Hướng tây nam hoan hô như sấm. Quả thực giống như bọn họ chiến thắng vậy. Đồng thời các khu vực khác cũng có âm thanh hoan hô. Bất kể như thế nào biểu hiện của Lâm Hi đúng là quá đặc sắc, thắng được bội phục và tôn trọng của các đệ tử ngoại môn.
– Lâm Hi, làm rất đẹp. Trương Sướng này trước đó còn cho rằng mình sẽ tiến vào top mười đấy.
Lý Lâm Thần đi tới, mỉm cười nói:
– Nhưng mà vận khí của hắn không tốt gặp phải ngươi.
Lý Lâm Thần với chiến thắng của Lâm Hi không cảm thấy ngoài ý muốn, sớm đã đoán trước cả rồi. Nghĩ lại cũng phải, đệ tử có thể hối đoái một ngàn ba trăm vạn công huân không phải là kẻ yếu.
– Lý huynh quá khen.
Lâm Hi thản nhiên nói, cũng không bởi vì lời của Lý Lâm Thần mà tâm tình biến hóa.
– Trận tiếp theo, Sở Vân Vũ giao đấu Chu Cảnh!
Âm thanh Tỷ Thí trưởng lão vang lên, một giây sau hai đạo nhân ảnh từ hai khán đài ba ra, bay lên đấu trường.
Trong lòng hai người khẽ động, đều dừng lại nhìn nhau.
– Bắt đầu!
Âm thanh vừa dứt thì hai người đồng thời ra chiêu.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, cả Thần Tiêu Sơn đều chấn động một cái.
– Ah! —
Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh rú thảm một tiếng sau đó như điều dứt dây bay ra ngoài.
Một màn này quá mức đột nhiên, vừa mới bắt đầu đã chấm dứt. Thế cho nên nhiều người còn không biết chấm dứt như thế nào.
– Cái này… phát sinh cái gì? Làm sao lại chấm dứt!
– Ta đều không thấy rõ ràng. Rốt cuộc là ai thắng!
– Một chiêu miểu sát, là ai mạnh như vậy?
…
Mọi người nhao nhao líu lưỡi, không thể tin vào mắt của mình. Nhưng mà rất nhanh trong tai tất cả mọi người nghe được tiếng cười to cuồng vọng.
– Ha ha ha, thấy không? Thấy không? Ta thắng. Ta chính là mạnh nhất! Một chiêu miểu sát, ta đúng là lợi hại như vậy. Tất cả mọi người nhớ kỹ, ta chính là Sở Vân Vũ, lần này quán quân của Thần Tiêu Tinh Túc Bảng chính là ta! Khặc khặc!
Trên sân đấu trường một thân ảnh kiệt ngao bất tuần cất tiếng cười to, nhìn qua mọi người tuyên bố dõng dạc.
“– “
Mọi người.
Trận đấu đến bây giờ mọi người mới nhìn thấy đệ tử cực phẩm như thế này, ở trước mặt mọi người tự khoe khoang. Thậm chí phát ngôn bừa bãi muốn ngồi lên vị trí quán quân “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng”. Tính cách như vậy rõ ràng xem nhẹ toàn bộ người thi đấu khác.
– Gia hỏa giống con khỉ này là ai vậy, đúng là ngu còn tỏ ra nguy hiểm mà!
– Đây không phải bà bán dưa khen dưa ngọt, mèo khen mèo dài đuôi sao? Ngươi tốt xấu gì cũng phải khoa trương người ta một chút chứ!
– Sở Vân Vũ, ha ha, tên này đúng là có cá tính.
…
Nhiều ánh mắt như nhìn động vật quý hiếm xuất hiện, nhìn qua thanh niên trên sân thi đấu.
– Ai, thật sự là im lặng. Thực xấu hổ khi chúng ta cùng khu vực với hắn.
Trên khán đài đông nam, bọn người Yến Kỷ Đạo lộ ra vẻ xấu hổ, có cảm giác như mình bị mất mặt vậy.
Trên quyển trục trên cao, sắc mặt vài trưởng lão xem cuộc chiến cũng đặc sắc. Bọn họ biết rõ Sở Vân Vũ này có quan hệ tương đối gần với Hộ Pháp trưởng lão.
Có mấy trưởng lão dùng ánh mắt cổ quái nhìn qua Hộ Pháp trưởng lão.
– Cái đồ hỗn trướng, thật sự không thay đổi chút nào!
Hộ Pháp trưởng lão tức giận không chỗ phát tiết, thực hận không thể nhảy lên sân thi đấu tát tên kia một cái.
Tiểu tử này sau khi gia nhập Hộ Pháp điện vẫn không mất đi cái tính kiêu ngạo này!
– Lâm Hi! —
Ở trước mặt tất cả mọi người, bởi vì Sở Vân Vũ cuồng ngôn mà nghị luận nhao nhao. Trong đấu trường, đột nhiên Sở Vân Vũ hét to kinh thiên, ánh mắt của hắn lợi hại xuyên qua không gian nhìn khán dài tây nam, nhìn thẳng vào Lâm Hi.
Tiếng hét này là điểm tên của Lâm Hi.
Sân thi đấu đang náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại. Ngay cả Khổng Kinh Thế, Yến Kỷ Đạo, Tần Quan, kể cả liền Long Đan Ny đều nhìn qua hai người. Ngay cả đám trưởng lão cũng bị kinh động.
– Gì?
Ánh mắt Lâm Hi nháy một cái, ngẩng đầu lên nhìn qua thanh niên Sở Vân Vũ liều lĩnh không kiêng nể gì cả.
– Hắc hắc, ta — nhất định sẽ đánh bại ngươi!
Sở Vân Vũ chỉ vào Lâm Hi, sau đó bàn tay của hắn làm ra động tác cắt cổ.
Làm xong thủ thế này tất cả mọi người đều biến sắc. Ngay cả Lý Phần Đính ở khu vực tây bắc cũng đột nhiên mở mắt ra.
– Ân!
Trong mắt Lâm Hi bắn ra một tia nguy hiểm nhìn qua Sở Vân Vũ. Lập tức cười lạnh sau đó Lâm Hi duỗi một ngón tay:
– Một chiêu! Đánh bại ngươi ta chỉ cần một chiêu!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết!
Lâm Hi duỗi một ngón tay ra giống như hấp dẫn ánh mắt rất tự nhiên, hấp dẫn tất cả mọi người.
Ngay cả Đỗ Duy Ma, Khổng Kinh Thế, Long Đan Ny đều khiếp sợ nhìn qua Lâm Hi.
Tuy Sở Vân Vũ cuồng nhưng hắn có thực lực đó. Vừa mới một chiêu đánh bại “Chu Cảnh” đã nói rõ thực lực của hắn rồi. Loại người này nếu như không phải thực lực hơn người, bằng vào tính cách thích gây chuyện của hắn căn bản không sống được tới bây giờ.
Khổng Kinh Thế cùng Yến Kỷ Đạo cùng Sở Vân Vũ đều là cùng khu vực. Mặc dù không thích tính cách tự kỷ của Sở Vân Vũ, nhưng mà thực lực của hắn được bọn họ tán thành.
Hai người đều là người có được truyền thừa đạo nho chính thống, tuyệt đối có được được tư cách tham gia tranh đoạt top mười. Nhưng cho dù là hai người cũng không dám nói có thể nắm chắc đánh bại Sở Vân Vũ trong một chiêu.
– Thằng này mạnh như vậy sao?
Ánh mắt Yến Kỷ Đạo lộ ra thần sắc rung động.
– Không biết. Nhưng mà Lâm Hi này dám đắc tội cả Hộ Pháp trưởng lão thì phải có nội tình. Hơn nữa tính cách của hắn khác với Sở Vân Vũ, hẳn không phải là kẻ dễ dàng nói lời cuồng vọng như vậy. Huống chi ở trước mặt nhiều trưởng lão như thế càng không bình thường. Nếu thất bại thì sau khi tiến vào nội môn không trưởng lão nào dám nhận hắn.
Khổng Kinh Thế nói.
Nếu như thực lực Lâm Hi mạnh tới mức này, chỉ sợ cho dù hắn mang tuyệt học hoàng triều thượng cổ cũng không phải đối thủ của Lâm Hi.
Trên đấu trường, Sở Vân Vũ nghe được Lâm Hi nói vậy thì tức giận xanh mặt.
Sở Vân Vũ gần đây cảm giác mình đủ cuồng, không nghĩ tới Lâm Hi còn cuồng hơn hắn.
Một chiêu đánh bại hắn, thằng này cho mình là ai?
– Tức chết ta! Chờ coi, đến lúc đấu thì ta nhất định sẽ đánh ngươi thật ác.
Sở Vân Vũ xanh mặt, nổi giận đùng đùng bay ra ngoài, quay lại khán đài của mình.
– Lâm Hi, ngươi thực có nắm chắc đánh bại hắn trong một chiêu sao?
Thượng Quan Dao Tuyết đi tới, vẻ mặt lo sợ hỏi.
– A! Nếu như một chiêu không đánh bại hắn thì bại chính là ta!
Lâm Hi thản nhiên nói.
“– “
Thượng Quan Dao Tuyết.
– Yên tâm đi. Ta sẽ không đánh trận chiến không nắm chắc. Hơn nữa ngươi quên sao? Ta nói rồi, cho dù đối thủ là ai ta cũng phải đoạt quán quân Thần Tiêu Tinh Túc Bảng. Ta không có lý do để bại.
Lâm Hi đứng chắp tay, thản nhiên nói.
Thần thái của hắn bình thản, nhưng trong lời nói lộ ra tự tin cường đại, người chung quanh nghe được phải động dung.
Lâm Hi đúng là không có lý do bại.
Hắn đã đạt tới tận cùng của đệ tử ngoại môn. Trừ cao thủ nội môn thì trong ngoại môn không ai là đối thủ của hắn, cho dù là đệ tử có được truyền thừa đạo nho chính thống.
Đây tự tin của Lâm Hi.
Hắn tự tin nhưng còn chưa tới mức tự tin mù quáng!