– Trận tiếp theo, Lý Phần Đính giao đấu Tần Quan!
Âm thanh to lớn hấp dẫn mọi người ở đây.
Đây là lần đầu tiên Lý Phần Đính ra tay, lần này tranh đoạt quán quân Thần Tiêu Tinh Túc Bảng thì Lý Phần Đính tuyệt đối có được tư cách lớn nhất, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người. Ngay cả các trưởng lão cũng phải nhìn qua.
Lý Phần Đính là đệ tử ngoại môn được các trưởng lão mặc định là người có khả năng đoạt quán quân nhất. Thực lực của hắn không cần hoài nghi. Mà đối thủ của hắn là Tần Quan cũng không phải kẻ yếu.
Tần Quan cùng Đỗ Duy Ma đều là cao thủ khu vực đông bắc, là một trong những người mạnh nhất khu đông bắc. Thực lực sàn sàn với Đỗ Duy Ma. Là một trong mười đệ tử tranh đoạt top mười của Thần Tiêu Tinh Túc Bảng.
Quyết đấu như vậy phi thường đáng xem!
– Lý Phần Đính…, không biết thực lực của hắn mạnh tới mức nào!
Trong mắt Lâm Hi lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Ba ngày trước, đầu tiên Lý Phần Đính phát ra khiêu chiến với mọi người. Mà Lâm Hi cuối cùng cảm giác được đạo ý chí cường đại kia cũng không hề nghi ngờ thuộc về Lý Phần Đính.
Chỉ từ khí tức ngày đó, hiển nhiên Lý Phần Đính cường đại vượt qua Khổng Kinh Thế là truyền nhân đạo nho chính thống. Là thiên tài trong thiên tài chân chính, là đối thủ lớn nhất của Lâm Hi.
Ông!
Một đạo nhân ảnh chân đạp Giao Long, tung bay lên sân đấu trung ương. Mà khác với Giao Long do Khu Thần Kỳ tạo thành, đây là hung thú chính thức, chính là Thủy Thanh Giao Khí Tiên Kỳ.
– Giao Long thực lực không tệ, có thể miệng phun đan hỏa. Tần Quan đi qua một con sông lớn của một vương quốc phát hiện nó dưới đáy sông. Thủy Thanh Giao bị người ta bắt lấy khóa lại trông coi động phủ, về sau bị Tần Quan thu làm sủng vật!
Lý Lâm Thần ở bên cạnh giải thích.
Thủy Thanh Giao của Tần Quan lai lịch thế nào ít người biết nhưng Lý Lâm Thần hoàn toàn biết rõ.
– Nha.
Con mắt Lâm Hi sáng ngời, hắn nhìn qua thì phát hiện Thủy Thanh Giao dưới chân Tần Quan mặc chiến giáp thanh đồng cổ xưa thoạt nhìn rất uy vũ. Chỉ từ điểm này là biết Lý Lâm Thần nói Thủy Thanh Giao là hung thú trông coi động phủ là có khả năng.
– Lý sư huynh, cho mời!
Tần Quan nhìn qua hướng tây bắc chắp tay nói.
Tần Quan tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, giống như công tử thế gia. Gương mặt tuấn mỹ càng hấp dẫn nhiều mỹ nhân chú ý. Cộng theo Thủy Thanh Giao phong cách như vậy, trong Thần Tiêu Tông có nhiều nữ đệ tử mê hắn.
– Như ngươi mong muốn.
Âm thanh của Lý Phần Đính bình bình đạm đạm, không có gợn sóng đứng lên.
Oanh!
Lý Phần Đính giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt Tần Quan, nắm tay rung lên và đánh ra như thiên băng địa liệt, ngay sau đó chân khí mạnh mẽ phô thiên cái địa bao phủ chung quanh Tần Quan.
Hắc ám, tà ác, thô bạo, hủy diệt che phủ bầu trời, lập tức làm bầu trời biến thành bóng tối. Cổ khí tức này giống như hồng hoang mãnh thú không gì cản nổi.
– Lý sư huynh!
Tần Quan quá sợ hãi, hắn dùng lễ đối đãi không ngờ Lý Phần Đính vừa lên đã trực tiếp ra tay, hơn nữa không lưu tình chút nào. Thời khắc nguy cấp Tần Quan quát lên một tiếng.
Chân khí toàn thân cuồn cuộn đánh ra ngoài.
Ầm ầm!
Chân khí chạm nhau trong nháy mắt, toàn thân Tần Quan run lên giống như bị sấm sét đánh trúng bay ra ngoài mấy trăm trượng, còn chưa rơi xuống đất thì trong lỗ mũi có khói đen bay ra ngoài.
Ông!
Thần sắc Lý Phần Đính lạnh lùng, hắn đạp mạnh xuống đất một cái, trong nháy mắt xuất hiện cách Tần Quan không xa. Một chưởng đánh ra mang theo chân khí cuồn cuộn, hóa thành mây đen vô cùng bay khắp nơi. Trên thân thể của hắn mây đen ngưng tụ thành Tà Thần cổ xưa cao chừng mười trượng, đứng vững sau lưng Lý Phần Đính, một đạo ý chí thiên địa bao phủ sân thi đấu mấy vạn trượng.
– Tà Thần!
Sắc mặt Tần Quan kịch biến, sắc mặt trắng bệch, hắn lúc này cảm thấy khí tức tử vong đậm đặc.
– Liều!
Tần Quan cắn răng một cái, quát lớn lên:
– Quỷ Phủ Đại Pháp!
Một đạo sương mù màu xanh từ trong người của hắn bay ra ngoài. Hai tay Tần Quan đẩy ra tạo thành cây búa, một cây búa xanh nhàn nhạt từ trong bóng tối phá không bay ra. Búa lớn gỉ sét loang lổ, trên lưỡi búa dính đầy vết máu giống như chém giết không biết bao nhiêu sinh linh.
Bang bang!
Búa lớn vang lên âm thanh “Bang bang” trong hư không, lưỡi búa chấn động, đột nhiên có hư ảnh người to lớn tay cầm búa theo động tác của Tần Quan chém về phía Lý Phần Đính.
Ầm ầm!
Cả sân thi đấu do tiên khí tạo thành đều chấn động kịch liệt. Tà khí hắc ám dậy sóng giống như thủy triều bao phủ Tần Quan. Trong hư không đột nhiên có một tia sáng lóe lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang vọng, giống như sinh linh cường đại đang trải qua tra tấn thống khổ nào đó.
– Ah!
Chỉ trong nháy mắt, hắc khí Lý Phần Đính tụ tập bị phá ra một cái động. Tần Quan kêu thảm bay ra khỏi đài cao, bay ra khỏi sân thi đấu. Toàn thân của hắn có khói đen thiêu đốt. Y phục trên người của hắn rách tung tóe giống như trải qua chiến đấu dữ dội.
Nhiều máu tươi văng khắp nơi, chân khí trong người tan rã. Nhưng mà những dòng máu này không phải màu đen, mà nó biến thành màu đen.
– Không tốt!
Một tên trưởng lão đang đứng trên quyển trục thấy vậy kêu lên, bàn tay vung lên, lập tức phát ra một đạo tiên khí màu vàng bao phủ Tần Quan. Dùng thực lực trưởng lão Thần Tiêu Tông thì đương nhiên sẽ không cho Tần Quan biến thành hơi nước.
Nhưng mà Lý Phần Đính đánh vào trong người Tần Quan chính là chân khí tà đạo thượng cổ.
Chân khí tà đạo của Lý Phần Đính quá mức bá đạo, đánh vào người của Tần Quan thì từng tấc thân thể, xương cốt đều chảy máu, máu biến thành màu đen.
Chân khí tà đạo thượng cổ quá mức đáng sợ, Lý Phần Đính đánh chân khí vào người Tần Quan so với lưu huỳnh ăn mòn còn đau đớn gấp ngàn lần. Một chiêu đã đánh Tần Quan hấp hối.
Tần Quan có được truyền thừa đạo nho chính tông, “Thượng cổ Vũ Khí Tông”, loại đệ tử này nếu không có gì bất ngờ sẽ đột phá lên Tiên Đạo Cảnh, trở thành “Đệ tử chân truyền” là chuyện ván đã đóng thuyền.
Loại đệ tử này với tông môn mà nói thật sự là quá trọng yếu, tuyệt đối không thể tổn thất. Cho dù hắn không phải đối thủ của Lý Phần Đính thì tông phái cũng không tùy ý nhìn hắn chết đi.
– Nhanh!
Bàn tay vung lên, tiên khí rót vào trong người Tần Quan. Đồng thời có khác một trưởng lão khác vung tay áo lên, một viên tiên đan màu vàng bay vào trong miệng Tần Quan.
Chân khí của Lý Phần Đính có tính ăn mòn thật đáng sợ. Tình huống của Tần Quan hiện giờ chỉ có tiên đan mới cứu mạng được thôi.
– Mang hắn tới chỗ Đan Đỉnh trưởng lão đi, dùng khí tức Thánh Thụ nuôi dưỡng.
Một trưởng lão gọi đệ tử nội môn mang Tần Quan rời đi.
Tông phái cực kỳ coi trọng đệ tử có được truyền thừa, không dễ dàng để mất đi.
Không nói đến chư vị trưởng lão quan tâm Tần Quan, bên khác Lý Phần Đính một chiêu đánh Tần Quan trọng thương, đánh bay ra khỏi đấu trường thì xoay đầu lại nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bay về khán đài.
Cả quá trình gương mặt của hắn rất lạnh lùng, không có biểu lộ. Giống như hắn chưa làm ra chuyện gì quan trọng cả.
– Hắn ta làm sao mạnh như vậy!
“Tiểu La Hán” Đỗ Duy Ma ở ngọn núi phía đông bắc thay đổi sắc mặt. Không có người nào rõ ràng thực lực của Tần Quan hơn hắn.
Hắn và Tần Quan là như nhau, là người có được truyền thừa. Hơn nữa hai người luận bàn bình thường thì thực lực sàn sàn nhau. Tần Quan trúng chiêu đã bị đánh thành hấp hối suýt chết.
Nói một cách khác, nếu đổi lại là hắn thì kết quả không có gì khác nhau cả. Chuyện này làm nội tâm Đỗ Duy Ma sinh ra kiêng kỵ thật sâu!
Đều là người thừa kế truyền thừa thượng cổ, Đỗ Duy Ma thế nào cũng không nghĩ tới Lý Phần Đính mạnh tới mức này.
Răng rắc!
Đột nhiên lúc này có tiếng nổ mạnh truyền ra, chỉ thấy chỗ Tần Quan bị đánh bay, mặt sân thi đấu do tiên khí cấu thành đột nhiên xuất hiện vô số khe hở màu đen, giống như tấm gương bị nghiền nát sau đó tỏa ra hắc khí đáng sợ.
Tuy tiên khí có được năng lực tự chữa trị, đấu trường rất nhanh khôi phục. Nhưng Khổng Kinh Thế, Yến Kỷ Đạo nhìn qua khóe miệng co rút vài cái.
Đây chính là đấu trường do trưởng lão Tiên Đạo Cảnh bố trí đấy.
Bên ngoài đấu trường im ắng. Chỉ có rải rác một ít tiếng hoan hô.
Tuy Lý Phần Đính thắng nhưng hắn lạnh lùng và lãnh khốc lại làm cho rất nhiều đệ tử ngoại môn âm thầm kinh tâm. Bản năng sinh ra sợ hãi với hắn.
– Lâm Hi, người này thật mạnh!
Thượng Quan Dao Tuyết nhìn qua hướng tây bắc, trong ánh mắt hiện ra nét bất an.
Tên này quá nguy hiểm!
– Ân, đúng là rất mạnh!
Lâm Hi gật gật đầu, trên mặt không thay đổi gì.
– Lâm Hi…
Thượng Quan Dao Tuyết do dự một chút:
– Ngươi có thể đánh bại hắn sao?
– A!
Lâm Hi chắp tay sau lưng, cười cười:
– Không phải có thể đánh bại hay không, là phải đả bại hắn! Lần này tranh đoạt quán quân Thần Tiêu Tinh Túc Bảng ta sẽ không thua kẻ nào đâu. Cho dù là Lý Phần Đính!
Lâm Hi nói câu này như chém đinh chặt sắc, không mang theo chút do dự nào cả.
Lý Phần Đính quả thật không tệ, thực lực mạnh làm lòng người cả kinh. Nhưng cũng không có nghĩa hắn là vô địch.
Lâm Hi mở miệng nói chuyện ai cũng không dám nói thêm.
Thượng Quan Dao Tuyết nhìn qua Lâm Hi, ánh mắt sáng ngời, ý chí chiến đấu dâng trào, bờ môi trương trương, đột nhiên nghĩ tới cái gì lại cười duyên, dáng tươi cười càng lúc càng lớn, cuối cùng thay thế lo lắng trước mặt.
Đúng a!
Lâm Hi vĩnh viễn không thua kẻ nào, bất kể là Hộ Pháp trưởng lão hay là Lý Phần Đính hắn vẫn sẽ thắng, nàng còn lo cái gì?
Cười cười, Thượng Quan Dao Tuyết không nói thêm gì nữa.