Minh Thần Giá Đáo

Chương 272: Không quan tâm nữa sao?


Tôi nhìn tình thế trước mặt, mà cảm thấy vô cùng hói hận, tôi hối hận vì tự mình đến hội trường đó, sau đó tự mình sập một cái bẫy lớn, Triệu Huyền Lang mà không tin thì biết phải làm sao, tôi cũng không dám nghĩ, ngay cả Triệu Huyền Lang cũng không tin, thì trêи đời này còn ai tin tôi chứ?

Triệu Huyền Lang vẫn im lặng, thậm chí đến ngay cả một biểu cảm tức giạn cũng không có, trái tim tôi dần thấy nguội lạnh.

Hồi lâu anh ta mới nói: “Ông nghĩ sao mà tôi đem con quỷ nhỏ để đổi lấy một người đàn bà lăng loàn như thế này?”

Người đàn bà lăng loàn, mấy từ này khắc sâu vào tâm trí tôi, tôi không dám tin vào những lời nói này được phát ra từ miệng của Triệu Huyền Lang…

Diệp Ngụy ngẩn người, hồi lâu mới bật cười, ông ta ôm lấy tôi, rồi thì thầm bên tai tôi: “Cô thấy chưa, cô giữ cho người đàn ông đó làm gì, anh ta chưa bao giờ tin tưởng cô tuyệt đối, và cũng chỉ như những kẻ tầm thường khác, tin vào những điều mà chính mắt anh ta trông thấy.”

Tôi đâu đớn nhìn chằm chằm vào Triệu Huyền Lang, chỉ giữ im lặng vậy, nhưng biểu hiện của Triệu Huyền Lang làm tôi vô cùng thất vọng, anh ta như chẳng hề đếm xỉa đến sự việc đnang xảy ra, như chẳng hề liên quan đến anh ta vậy.

Tôi buồn bực, bởi tôi biết, dù tôi có nói gì anh ta cũng sẽ không tin tôi, tôi trong mắt anh ta, cũng chỉ là một người đàn bà tùy tiện thế mà thôi.

Tôi nói với Triệu Huyền Lang: “Triệu Huyền Lang, anh tốt nhất là đừng hối hận với những gì anh nói ngày hôm nay!”

Anh ta cười lạnh lùng: “Tôi vì sao lại phải hối hận chứ, vì cô sao?”

Thấy hai chúng tôi sắp cãi nhau, Tiểu Vũ mới giả vờ nói thêm vào: “Anh đã thấy bộ mặt thật của cô ta chưa, em đã nói rồi mà, anh vì cô ta mà làm rất nhiều điều, vậy mà cô ta lại nỡ làm điều này phản bội lại anh, chi bằng anh hãy toàn tâm toàn ý với em, em thích anh, ông nội cũng sẽ điều tra cái chết của nhà họ Triệu.”

Triệu Huyền Lang lạnh lùng nói: ” Anh mong em hãy im lặng, mục đích đến đây là gì, em quên rồi sao?”

Lúc này tôi mới nhận ra là triệu Huyền Lang đang giận, nếu không thế anh ta đã không giận á chém thớt, chém sang cả Tiểu Vũ như thế, biểu hiện như thế này còn đỡ sợ hơn lúc anh ta im lặng.

Tiểu Vũ mới sực nhớ ra điều gì, cô ta quay sang Diệp Ngụy hất hàm, đòi lại cái xác mà ông ta đem đi, nhưng Diệp Ngụy chẳng thèm đếm xỉa đến. Diệp Ngụy nói: “Tôi đã nói rồi, muốn lấy lại cái xác trong quan tài này, thì phải đem con quỷ nhỏ đến để đổi lại, cậu đã từ bỏ người thương, thì ít ra mẹ cậu thì cậu vẫn cần chứ, giờ lại còn giúp nhà họ Trương – những người hại chết mẹ cậu, rồi đưa xác mẹ cậu về để trưng bày hay sao?”

Triệu Huyền Lang nhíu mày lại khi nghe Diệp Ngụy nói, tren mặt anh ta làm ra một biểu hiện vô cùng khó coi, anh ta lạnh lùng sẵng giọng nói: “Ông nói với tôi gì đấy, là cái gì hại chết mẹ tôi?”

Diệp Ngụy xoa cằm nhếch mép, rồi nheo mắt nhìn sang Tiểu Vũ: “Cậu muốn hỏi gì, sao không hỏi thẳng người phụ nữ bên cạnh mình. Cô ta chắc chắn biết tường tận hơn đấy.”

Tiểu Vũ lắc đầu nói mình không biết gì cả. Triệu Huyền Lang cũng không hỏi thêm gì, tất cả mọi người đều không dồn sự chú ý sang tôi nữa, vì Triệu Huyền Lang không thèm đếm xỉa đến tôi, nên Tiểu Vũ cũng không thèm quan tâm đến sự hiện diện của tôi ở nơi này.

Tôi dần dần từng bước bò ra khỏi đó, nhưng không ngờ, vừa bò được một đoạn, thì có thứ gì đó trong người toi rơi ra, tôi nhận ra đó là viên ngọc đỏ mà Triệu Huyền đưa cho tôi lúc trước, và cũng không ngờ máu trêи người tôi lại nhỏ lên viên ngọc đó.

Tôi nhanh chóng cầm viên ngọc trong tay mình, nghe Trần Huyền nói đây là viên ngọc bội có sức mạnh thần kì, tôi đã từng thấy Điền Tư Thanh dùng nó để thay lớp da mới cho Triệu Tĩnh Niên giả, sau đó Trần Huyền lại dùng nó để xóa kí ức của tôi.

Tôi không biết nên làm gì với nó. Đúng lúc này, viên ngọc trong tay tôi phát sáng, tôi liếc nhìn về đám người Triệu Huyền Lang, nhưng họ không ai thèm để ý đến tôi, đều đang bận bịu đối phó với Cương Thi Vương.

Tôi mặc lại áo, cảm thấy từ khi viên ngọc phát sáng, cái thứ ngứa ngáy trong người đã hết dần. Ánh sáng đỏ trong tay tôi ngày một sáng, mà lúc này Triệu Huyền Lang và Cương Thi Vương đã bắt đầu đánh nhau. Tiểu Vũ thấy Cương Thi Vương có vẻ yếu thế hơn, nên đắc ý cười.

Cô ta lại chuyển sự chú ý sang tôi, lúc này cô ta đã chạy nhanh về phía tôi, trong tay cầm một con dao găm chĩa thẳng ngực tôi. Đôi mắt độc ác của cô ta đang nhằm vào tôi, nhưng tôi lại cứ đứng như vậy mà nhìn Triệu Huyền Lang. Anh ta cũng phát hiện ra điều đó, nên đôi mắt ánh lên sự hốt hoảng.

Tôi đang làm gì đây?

Tôi đang đợi chờ gì từ Triệu Huyền Lang chứ?

Đến lúc này tôi mới hiểu, tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ tầm thường, ngoan cố, và ngu ngốc, vì một câu trả lời nào đó, sẵn sàng bỏ cả tính mạng của mình đặt cược.

Nhưng câu trả lời mà tôi muốn không hề xảy ra, khi con dao găm đâm xuyên qua ngực tôi, tôi cũng nhớ lại, đó chính là vết thương khi tôi dùng con dao đâm vào ngực mình lúc trước để lấy máu đốt sáng bảy ngọn đèn để cứu Triệu Huyền Lang.

Con dao lúc này làm tôi cảm thấy đau đớn toàn thân, nhưng nỗi đau mà tôi có thể cảm nhận rõ rệt nhất, chính là lúc này, khi Triệu Huyền Lang quay lưng lại với tôi.

Tôi chua xót, nghĩ đến tình cảm bao lâu nay của chúng tôi, đã chỉ vì một hiểu lầm mà bị phá hỏng tất cả.

_________________________

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.