Ông ta cười như điên dại với tôi: ” Cô tưởng tôi sẽ sợ những gì cô nói ra để uy hϊế͙p͙ tôi à? Yên tâm đi, tôi sẽ làm nhanh thôi.”
Nói đoạn bặm môi, giật mẩu xương trêи lưng tôi ra, sau đó đặt mẩu ɖâʍ cốt thế chỗ vào đó. Trong phút chốc, toàn thân tôi tê cóng, cảm giác đau đớn cộng thêm một sứ mạnh kì lạ nào đó, bao trùm lên cơ thể tôi. Rồi cái cảm giác đau đớn dần trở nên tê bì, tôi cảm giác chỗ mẫu xương được thay vào, đng giật liên hồi, nó như đng mau chóng hòa vào cơ thể tôi, để được một phần trong cơ thể tôi. Tôi chưa bao giờ mong Triệu Huyền Lang đến nhanh nhất có thể như lúc này.
Diệp Ngụy đã thả tôi ra, tôi quằn quại dưới sàn nhà vì kietj sức, nhưng vẫn cố đưa tay ra sau sờ lên chỗ bị nhét mẩu xương, thì thật kì lạ, là vết thương đã khép miệng, chỉ còn sờ thấy một vết sẹo nhỏ trêи đó. Tôi chết chắc rồi. Tôi phải làm gì đây? Sau này tôi phải dối mặt như thế nào với Triệu Huyền Lang chứ? Trêи cơ thể tôi có ɖâʍ cốt, tôi sẽ bị ép đi luyện cái thứ thuật ɖâʍ tà kia, tôi không muốn làm điều kinh tởm đó. Tôi ôm mặt, nước mắt cứ thế chảy ra, giọt nước mặt rơi xuống đất, rồi đột nhiên mọc lên một bông hoa màu đen.
Diệp Ngụy đứng dậy, nhìn tôi rồi nói: “Nhanh thôi. Cô sẽ phải quỳ xuống để cầu xin tôi, cho cô làm Lư đỉnh, và anh chàng của cô đến, sẽ được chứng kiến một cảnh vô cùng tuyệt vời, đó là con ghẹ của hắn sẽ phục tùng và đang mặc sức cho tôi sử dụng. Hắn chắc chắn sẽ phát điên, Nhưng có ích gì? Vì cả mẹ và người thương của hắn, đều nằm trong tay của tôi cả.”
Ông ta nói xong, hì cười như điên, dường như cảm thấy vô cùng hả hê, vì lúc trước tôi đã đem gia đình Lý Ôn ra để hù dọa ông ta. Tôi hậm hực nói: “Ông thật đúng là kẻ điên, ông tưởng điều gì cũng phải theo như ông đã nghĩ sao? Đồ điên!”
Tên cương thi vương cáu tiết, hắn túm lấy tôi rồi ném mạnh vào tường, tôi cảm giác sau cú ném đó, toàn thân ê ẩm, lục phủ ngũ tạng cũng lộn tùng phèo, một lường máu nóng trong bụng như trực trào ra, nhưng tôi lại cố nuốt ngược vào trong. Thấy tôi cố chấp, Cương Thi Vương cười ha hả rồi nói: “Sự cố chấp của cô, làm tôi tháy hứng thú, thật cứng làm Lư đỉnh cho tôi, một thứ có thể quy tụ được âm khí, nuôi dưỡng và phục vụ cho tôi.”
Tôi không thèm nhìn ông ta, trước ngực mình cảm thấy đau đớn, vì có thứ gì đó đang di chuyển. Diệp Ngụy thấy tôi không còn nói được gì nữa, thì rất sung sướиɠ, ông ta quay sang ấn đầu Tống Nghiêm xuống nước, rồi lại nói tiếp: “Chỉ cần con quỷ đầu xanh đó đến đây, thì tôi sẽ dùng cái xác này để hút âm khí của hắn, sau đó sẽ thông qua lư đỉnh để tích tụ âm khí, mà kể cả con quỷ nhỏ cũng có thể làm theo cách đó, đến lúc đo, tất cả âm khí đó tôi có thể hút cạn, thì mấy người họ Lý thì tuổi gì chứ.”
Tôi dùng hết sức bình sinh để mắng ông ta một câu “Đò biến thái” , nhưng vì không còn sức lực, nên chỉ thều thào mấy từ, đến đầu cũng không ngước lên nổi. Nhưng đúng lúc này, khi đầu tôi chỉ nghiêng lên một cách khó nhọc, thì tôi đã nhìn thấy cái xác ngâm trong quan tài kia mở to mắt, tôi cố định thần nhìn lại thì lại thấy cái xác đó vẫn đang nhắm mắt như bình thường, chẳng lẽ tôi đã nhìn nhầm hay sao?
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, cơ thể tôi nóng ran lên, như có thứ gì đó trong người sắp bị bùng nổ. Diệp Ngụy ngồi trêи một chiếc sô pha, trêи tay ông ta cầm một chiếc dồng hồ cát nhỏ, rồi nhìn tôi chằm chằm như đang đợi chwof thứ gì đó hay ho lắm săp đến.
Cơ thể tôi như có trăm ngàn côn trùng đang gặm nhấm xương cốt, tôi ngứa ngáy, nên đưa tay gãi khắp người, nhưng nào có ăn thua. Đầu óc tôi bắt đầu mụ mị, tôi không còn kiểm soát được bản thân, tôi bắt lấy bắp chân ông ta, rồi tôi bắt đầu cọ người vào chân ông ta. Cương Thi Vương cười ha hả, ông ta đưa ngón tay kéo cằm tôi lên, rồi nhẹ ngàng nói: “Cuối cùng cũng phát huy hiệu quả, tôi đã nói rồi, dù cô có cứng đầu đến đâu, thì cũng không thể thắng nổi cái thứ đó đang sôi sục trong cơ thể cô. Chẳng phải bây giờ ngớ ngẩn, tìm kiếm sự ân ái với bất kì người nào có thể thỏa mãn như này sao?”
Tôi nghe thấy ông ta nói vậy, thì lấy hết ý thức còn sót lại, cắn mạnh vào lưỡi mình một cái, cũng vì đau đớn nên tôi bừng tỉnh, và kiềm chế được cơn cuồng nhiệt trong người, tôi phát hiện mình đang trở nên mất kiểm soát, và có hành động ngớ ngẩn mất ý thức với tên cương thi vương. Tôi gào lên: “Tôi cho dù có chết cũng không để ông được toại nguyện, nay ông đối xử với tôi như thế nào, chết thành ma tôi sẽ biến thành quỷ dữ, và sẽ không để ông yên thân.”
Nói vậy là tôi đã có ý định tự sát, tôi bò dậy định đập đầu vào thành tường ở ngay đó, nhưng tôi vừa chạy được mấy bước, Cương Thi Vương đã nhanh chóng túm lấy cổ tay tôi và kéo giật lại, ông ta nhanh chóng đè tôi lên ghế và lần mò kéo áo quần tôi xuống để lộ thân thể trắng nõn của tôi. Cơ thể của tôi nóng ran, khi chạm vào cơ thể lạnh lẽo của ông ta thì cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng tôi vẫn cố giãy giụa thoát ra,.
Đúng lúc này một loạt bước chân từ đâu chyaj lại, mắt tôi lờ mờ nhân ra những người đang chạy đến, trong đó có Triệu Huyền Lang và Tiểu Vũ. Vì tôi và Cương Thi Vương đang trong tư thế khó giải thích này, nên chắc chắn ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm. Triệu Huyền Lang mặt trắng bệch, nhìn tôi chằm chằm, bên cạnh, Tiểu Vũ chỉ trỏ và nói: “Anh thấy chưa, người đàn bà mà anh ngày đêm thương nhớ, giờ lại đi làm chuyện đáng xấu hổ với một người đàn ông khác ngay trước mắt anh thế này, còn không chịu tin lời em.”
Tôi nhìn sang Triệu Huyền Lang, lúc này giọng tôi lạc đi, tôi nói: “Triệu Huyền Lang, cứu em, em bị ép buộc.”
Triệu Huyền Lang vẫn không nói gì, anh ta im lặng đến đáng sợ, chẳng lẽ anh ta không tin tôi? Diệp Ngụy nhếch mép cười, ông ta thấy Triệu Huyền Lang không nói gì, thì càng vui vẻ: “Tôi nói gì nhỉ, chỉ cho cậu hai mươi phút, nhưng thời gian thì lại quá đến một tiếng đồng hồ rồi, chẳng phải sẽ cho cậu một món quà to to sao. Mùi vị của người đàn bà này cũng ngon đấy, chẳng trách cậu ngay đến cả tiểu thư nhà họ Trương xinh đẹp ngời ngời, cũng không thèm để ý tới.”
Tôi với Diệp Ngụy chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết giải thích thế nào, sự im lặng của Triệu Huyền Lang, làm tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, tôi biết Diệp Ngụy cố tình nói vậy để kϊƈɦ động Triệu Huyền Lang.
_________________________