Minh Thần Giá Đáo

Chương 273: Xóa kí ức


Lúc này viên ngọc trong tay tôi phát sáng, một luồng khí mạnh đánh bật Tiểu Vũ ra ngoài làm cô ta ngã liếng xiếng ra đất, lúc này Triệu Huyền Lang chạy rất nhanh về phía chúng tôi, nhưng anh ta chạy lại là để đỡ lấy Tiểu Vũ.

Tôi chua xót phát ra một tràng cười kì dị, lúc đầu chỉ nhỏ thôi, nhưng dần lại lớn dần, ai cũng quay ra nhìn tôi. Tôi không biết vì sao mình cười, có thể là do tôi đau lòng quá, hay tôi cười chính bản thân thân mình, mà cũng có thể là đang cười Triệu Huyền Lang.

Đúng lúc này, Diệp Ngụy cũng tiếp cận đến gần Triệu Huyền Lang, ông ta ra một đòn, nhưng vì để che chắn cho Tiểu Vũ, nên Triệu Huyền Lang đã lĩnh trọn cú đánh đó.

Trong lòng tôi lại càng thêm đau đớn, trái tim trong lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, viên ngọc bội trong bay tôi nhân cơ hội tôi không chú ý đến, nó hút từng giọt máu của tôi, nhưng đổi lại, nó lại truyền sức mạnh của nó cho tôi, chậm rãi, âm thầm, mà không bị ai phát hiện.

Thấy Triệu Huyền Lang bị thương, tôi không kìm được lòng nên chạy tới, nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt chán ghét, tôi chỉ còn biết cười với anh ta.

Rồi tôi dùng hết sức mình đẩy Diệp Ngụy ra xa, không biết có phải do Viên ngọc bội đỏ đã truyền sức mạnh cho tôi hay không, chỉ biết Diệp Ngụy bị tôi lôi cái xoạch một cái ngon lành, và cũng đúng lúc này, tôi phát hiện cái xác trong quan tài đã ngồi hẳn dậy, và đương nhiên là không bị Diệp Ngụy điều khiển.

Bởi không những cô ta ngồi dậy, mà còn dùng tay kéo Triệu Huyền Lang và Tiểu Vũ ra xa. Tôi ôm chặt Diệp Ngụy để đẩy ông ta ra xa, rồi nói: “Ông giết anh ta, thì không ai biết con quỷ nhỏ ở đâu cả.”

Diệp Ngụy quả nhiên nghe lời tôi không làm gì nữa, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, Tống Nghiêm lúc này đã nhảy khỏi quan tài, túm lấy Triệu Huyền Lang và Tiểu Vũ chạy thoát, trước khi rời đi, Triệu Huyền Lang mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.

Chỉ đáng tiếc là tôi không nhìn thấy, vì không muốn nhìn anh ta.

Diệp Ngụy thấy không thể đuổi theo, thì bực mình đấm mạnh vào cỗ quan tài bằng pha lê, làm cho dung dịch ngâm xác lênh láng ra sàn. Mùi hăng nồng xộc thẳng lên mũi tôi.

Những mảnh vỡ cứa vào chân tay tôi, làm mãu tôi chảy xuống từng dòng.

Tôi điềm tĩnh nói: “Thật quá là rõ ràng thưa ngài, kế hoạch của ngài đã đổ bể.”

Diệp Ngụy thấy tôi nói vậy, thì quay người lại nhìn tôi, tóc ông ta ướt nhẹp nước, đôi mắt hồ ly quắc mắt với tôi, trong ánh mắt có bao gồm cả một tia sát ý.

Ông ta nhe răng để lộ hai chiếc răng nanh sắc lẹm, hai bàn tay móng vuốt nhọn dài đầy sát khí, chỉ chớp mắt đã vồ lấy tôi, tôi chẳng có lấy một giây để tránh, cứ thế bị đẩy ngã xuống nền nhà, những mảnh sắc nhọn đâm vào lưng vào hông tôi đau điếng, tôi phát ra những tiếng đau đớn.

Ông ta đè lên người tôi, gằn giọng nói: “Hắn ta đã đối xử với cô như thế, vậy mà vẫn thả cho hắn đi? Người đàn bà như cô, thật hết thuốc chữa! Ngu xuẩn!”

Trong tay tôi nắm chặt viên ngọc bội, nên cũng thấy an tâm phần nào, tôi cố biện hộ: “Không, ông nhầm rồi, tôi đã cố ý thả hắn đi, là để sau này tôi sẽ tìm cơ hội làm cho hắn càng thêm đau đớn, tôi phải trả thù!”

Tôi vừa nói vừa đưa viên ngọc bội đến gần hơn tới phía sau gáy của ông ta, nếu chỉ cần dựa vào sức tôi thì làm sao có thể chạy thoát, nên phải dùng viên ngọc này để thử xem có hiệu quả không.

Diệp Ngụy không hiểu lời tôi nói, nhưng tôi lại hiểu ông ta, ông ta thích những gì biến thái, vậy phải để cho ông ta cảm thấy tôi cũng có những suy nghĩ biến thái đó, vậy tôi mới có cơ hội thoát được.

Ông ta khựng lại một chút, có vẻ đã trấn tĩnh lại, tôi thở phào một cái. Nhưng không ngờ chỉ sau một giây ông ta lại đột ngột cúi đầu rồi hét vào mặt tôi: “Cô lừa tôi, trong mắt cô, không hề có sự phẫn uất nào, cô không hề hiểu được cảm giác bị phản bội, cô đúng là đồ đần độn!”

Nói đoạn thì nhe răng cắn xuống cổ tôi, tôi tuyệt vọng, chỉ kịp đập viên ngọc bội lên đầu ông ta, một quả cầu tròn màu đỏ được tạo ra, bao trùm lấy cơ thể tôi và ông ta.

Tôi lặp lại những câu nói mà Trần Huyền đã nói trước đó với tôi, khi anh ta dùng viên ngọc bội để xóa đi khí ức của tôi, tôi cuống cuồng nói: “Quên đi, quên hết đi thân phận của ông, quên đi mục đích ông giết người, quên đi việc ông giết người, ông là một tờ giấy trắng, không nhớ bất kì thứ gì.”

Lời tôi còn chưa sứt thì Diệp Ngụy đã đổ ập lên người tôi, tôi hít thở từng đợt khó nhọc, viên ngọc trong tay đã tắt ngấm, trở thành một viên ngọc bình thường như những viên ngọc bình thường khác.

Khắp người tôi đau đớn, máu của tôi chảy lênh láng khắp nơi, cảm giác sự sống của tôi cũng chẳng còn mấy hơi thở, tôi tiecs nuối vì không biết Triệu Huyền Lang đang ở đâu, anh ta có hạnh phúc khi biết mẹ mình đang còn sống?…

Giowf Triệu Huyền Lang đã tìm thấy mẹ, anh ta có thể biết được chân tướng sự việc năm xưa, tôi nằm đây và cố đợi, đợi sự xuất hiện của Triệu Huyền Lang, nhưng tôi cảm thấy mình đợi, đợi mãi, cho đến khi tôi lịm dần đi, tôi cảm thấy người tôi nhẹ bẫng, có phải hồn tôi sắp ra khỏi thân xác tôi, cũng phải thôi, cái mạng tôi cũng chỉ đến thế.

Nhưng đúng lúc này, tôi nghe có ai đó đang lay gọi mình, rất lâu sau tôi mới hé được mắt, tôi tưởng tượng trước mắt mình là Triệu Huyền Lang, tôi sung sướиɠ biết bao, nhưng khi nhìn rõ hơn, tôi như bị rơi xuống vực sâu cảm xúc, vì người trước mắt không ai khác chính là Cương Thi Vương.

Tôi nheo mắt thất vọng, thều thào: “Sao lại là ông? Ông chưa chết à?”

Cương Thi Vương gãi đầu gãi tai, đôi mắt ông ta mở to tròn như hai hột nhãn, vẻ ặt ngây thơ nhìn tôi rồi phụng phịu: “Sao Ngụy phải chết chứ?”

Gì vậy? Nghe gì kì cục thế? Tôi thấy choáng váng đầu óc, cố gắng nhổm người dậy, phát hiện mình đang nằm trêи sô pha, bên trêи người đang đắp một chiếc áo khoác.

Tôi cố gắng gượng, nhìn chằm chằm vào Diệp Ngụy, ông ta vốn còn trẻ, người cao ráo, nhưng bây giờ lại ngồi xổm nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp ra cái vẻ ngây ngô như trẻ con.

Tôi rùng mình, không thể nào, làm gì có cái kiểu như thế này được. Ông ta rõ ràng là một Cương Thi Vương tàn nhẫn, sao có thể dùng cách trẻ con này mà thử tôi: “Đừng đùa nữa, ông là một cương thi, lại dùng trò mèo này để tôi có thật lòng không à?”

Diệp Ngụy ngơ ngác nhìn tôi: “Ngụy là cương thi sao? Cương thi là gì?”

Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra đây, tôi ôm lấy đầu, đây không phải Diệp Ngụy, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay tôi đã chết thật rồi, và cương Thi Vương cũng thế?

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã nhìn thấy viên ngọc màu đỏ, và sực nhớ ra, có thể viên ngọc này đã xóa kí ức của Cương Thi Vương, và biến ông ta thành một người có suy nghĩ của con nít!..

__________________________

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.