Minh Thần Giá Đáo

Chương 169: Sống lâu như vậy á?


Chương 169: Sống lâu như vậy á?

Tô im lặng nghe, lại thấy Lý Ôn đột nhiên khựng lại, tôi thắc mắc hỏi? “Sau đó thì sao? Ơ nhưng tôi thấy lạ lắm, tôi nhìn thấy cương thi rồi, không giống một ông lão bảy mươi, trông nó trẻ lắm mà!”

Hứa Nguyện khẽ ra hiệu cho tôi, ý bảo tôi cứ bình tĩnh để nghe tiếp.

Anh ta dừng lại khá lâu mới tiếp tục nói, “Là do ba tôi, ông ấy bị người ta lừa làm trận đồ phong thủy đó, lúc đó nhà tôi là một gia đình chuyên về phong thủy rất có tiếng trong vùng, ba tôi còn trẻ, lại nghe theo anh em, nên đã làm nên trận đồ đó, nhưng không tìm hiểu kĩ người họ bỏ vào trong quan tài là ai.

Sau đó cái xác trong quan tài bị quỷ nhập tràng, nó bò từ dưới đất lên, và tìm đến nhà họ Lý để trả thù, nó vốn dĩ không có ý thức, nên những thôn gần nó đã bị nó quét sạch. Ba tôi nghe tin đó, thì chạy đến đó để giải quyết, nhưng lúc đến đó đã không kịp trở tay, vì nó đã giết sạch liền mấy thôn.

Con cương thi đó đã dính máu, nên không còn dễ mà đối phó, không còn cách nào ông ấy phải sử dụng một thuật cấm kị, dùng máu của người thân của con cương thi làm mồi nhử, đó chính là con trai của con cương thi, không ngờ lúc đó cương thi đã điên cuồng và cắn chết con trai hắn, và anh ta cũng biến thành cương thi. Dùng máu của con trai để phong ấn được bố anh ta, nhưng đến anh ta thì lại cả một vấn đề.

Nhưng sau đó thì ba tôi vẫn miễn cưỡng phong ấn được con cương thi trẻ đó, nhưng nó có vẻ ghê gớm hơn rất nhiều, oán khí cũng nặng nề hơn nữa, không ngờ là bây giờ nó đã lại xuất hiện trở lại!”

Tôi nghe kể lại mà cứ thấy lùng bùng bên tai, câu chuyện kiểu gì mà sao tôi cứ thấy rối như mớ bòng bong, con trai ông lão bảy mươi kia dùng chính người cha mình để làm vật tế, sau đó chính anh ta cũng không thoát khỏi luật nhân quả, và chính bản thân anh ta cũng bị nhốt trong quan tài hai trăm năm? Ơ, gì cơ? Hai Trăm năm?

Tôi ngớ người nhìn Lý Ôn trước mặt, lắp ba lắp bắp, “Anh đùa gì lạ, vừa nãy anh nói ba anh hai trăm năm trước đã phong ấn con cương thì, nhưng anh, nhìn anh chỉ hai mươi mấy tuổi, nhiều nhất cũng không thể quá ba mươi, thì ba của anh, sao có thể là người của hai trăm năm trước, nếu như anh không nói dối, thì tuổi của anh…”

Tôi không tin vào chuyện vừa nghe, cứ nhìn khắp lượt gia đình họ, chẳng lẽ họ là… họ là quỷ hay sao? Bởi chỉ có quỷ mới có thể sống lâu thế, tuy nói là ‘sống’ cũng hơi kì.

Hứa Nguyện phì cười, không nói gì, nhưng tôi cứ thấy nụ cười của cô ta có phần kì dị, chẳng lẽ tôi thật sự đã bước chân vào ngôi nhà ma? Tôi căng thẳng vằn vò góc quần của mình, lúc này cậu bé đang chơi điện tử cũng chẳng muốn để yên. Nó bỏ điện thoại xuống, chạy đến búng vào trán tôi đánh tách, rồi cười nói, “Yên tâm đi, chúng tôi không phải là quỷ, chỉ có điều ba tôi thuộc cái loại sống lâu sống thọ, cũng chẳng có gì là lạ, bà thím đã nhìn thấy nhiều ma nhiều quỷ như thế, thì việc thấy người sống lâu mấy trăm năm thì cũng có gì lạ sao? Giờ khoa học không thể chứng minh được còn nhiều thứ hơn thế nữa kìa.”

Lời của Lý Ly có vẻ có lý, cho dù họ sống lâu thế nào thì cũng không liên quan đến tôi, giờ quan trọng chính là tìm cách đối phó với lũ Triệu Tĩnh Niên kia, ít ra thì ở bên này tôi cũng nắm phần thắng trong tay.

Tôi nói, “Nhưng tôi nghe bà tôi nói, quan tài đó là do sư môn của bà canh giữ, chẳng phải anh nói cỗ quan tài đó đã bị phong ấn hay sao? Sao có thể dễ dàng rơi vào tay kẻ khác, sau đó lại còn bị chuyển đến thôn ngũ phong?”

Lý Ôn nói, “Sau đó chắc có kẻ nào đã phát hiện ra, tưởng nó là bảo bối gì đó, ai dè là một con cương thi hại người, giờ thì nghe cô nói là nó đã xuất thế, thì chẳng chóng thì chày nó sẽ tìm đến đây nhanh thôi.”

Hứa Nguyện tiếp lời, “Đã bao nhiêu năm rồi, con cương thi đó còn nhớ mối thù đó không, nó làm gì còn nhớ để đến trả thù chúng ta nữa?”

Lý Ôn lắc đầu, “Chưa chắc, nó vốn có thể đầu thai, vì làm nhiều điều xấu xa, lại bị biến thành như vậy, thêm nữa là có thể đã tự luyện có ý thức riêng, thì việc nó tìm đến ta cũng là một sớm một chiều thôi.”

Tôi nghe họ nói, thì thấy việc này chẳng có liên quan gì đến chúng tôi, nhưng tại sao bà với Lý Mù cứ túm lấy tôi với Triệu Huyền Lang làm gì?

Hơn nữa tôi còn chưa biết cái xác dưới huyệt giống hệt Triệu Huyền Lang kia, tóm lại có phải anh ta hay không? Tại sao lại là tên của Triệu Tĩnh Niên? mộ của mẹ của Triệu Huyền Lang sao lại trống rỗng, mẹ của họ còn sống? Người họ Triệu tại sao lại bị hại chết, cả thôn Triệu Gia, cả động giấu xác kia là cớ làm sao?

Là Triệu Tĩnh Niên sao? Năm đó anh ta chỉ hai mươi tuổi, một người mới hai mươi tuổi đã có những kế hoạch thâm hiểm như vậy sao? còn hại chết em trai, hại chết cả gia đình? sao anh ta phải làm thế, năm đó chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó!

Hứa Nguyện ngồi cạnh tôi nhìn tôi rồi nói, “Cơ thể cô bị âm hồn ảnh hưởng quá nhiều, cô nên nghỉ ngơi, con quỷ nhỏ trong bụng cô đã được Lý Nhi trấn áp, nó sẽ không tấn công cô, nên cô cứ yên tâm.

Tấn công? Tấn công tôi? Tôi lấy làm lạ, nhưng họ lại chẳng giải thích gì nữa, chỉ bảo tôi đi nghỉ ngơi, trong nhà vô cùng an toàn, chúng sẽ không đến làm phiền. Nhưng giờ Triệu Huyền Lang và Trần Huyền đều đang gặp nguy hiểm, bảo tôi an tâm nghỉ ngơi thế nào được.

Hứa Nguyện chỉ cười, rồi lại vẽ vẽ gì đó lên trán tôi, tôi chìm vào trạng thái bồng bềnh, và ngủ lúc nào không biết, nhưng trong lòng tôi thì cảm thấy an tâm, vì nghĩ rằng họ sẽ không hại tôi, vì trông họ không phải là người xấu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.