Chương 170: Tình cờ gặp Điền Tư Thanh
Tôi mơ mơ màng màng, không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trêи một chiếc giường lớn êm ái, chăn đắp gọn gàng, trong phòng có cả điều hòa ấm, người ấm áp dễ chịu.
Trước khi hôn mê, tôi nhớ Hứa Nguyện vẽ lên trán tôi mấy chữ, sua đó thì tôi chìm vào giấc ngủ, tôi thò tay sờ vào túi, thì thấy đồ đạc của mình vẫn còn, chẳng mất đi thứ gì.
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tôi từ trong phòng ngủ đi ra, bước ra phòng khách, tôi ngó nghiêng mọi chốn, thì chẳng thấy ai ở nhà, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời có vẻ như đang tầm bốn năm giờ chiều.
Tôi đi quanh nhà một lúc, tìm mãi không thấy ai, tôi gọi mấy tiếng cũng không thấy ai đáp lại, tôi lấy làm lạ, ngồi trêи sô pha nghĩ xem nhà họ đã đi đâu mất, sao lại chẳng thấy ai ở nhà, hay họ đã đi cứu Triệu Huyền Lang?
Tôi thấy bất an vô cùng, ngồi được mười mấy phút, thì tôi thấy không thể ngồi đó mãi, cảm thấy lồng ngực khó thở, làm tôi cứ cảm thấy khó chịu, không biết có phải Triệu Huyền Lang gặp chuyện không hay rồi không?
Càng lo lắng, tôi càng muốn ra ngoài để xem, ít ra không rời khỏi đây, đi loanh quanh xem xét hàng xóm xung quanh cũng đỡ, có khi cần đi hỏi han, xem cái gia đình này có phải là mấy kẻ lừa đảo hay gì đó hay không.
Tôi đi thang máy xuống dưới nhà, bên ngoài rất ít người qua lại, ai cũng lạnh lùng, tôi đi mấy vòng, nhưng phát hiện nơi này cứ như một mê cung, dù đi thế nào cũng trở về vị trí ban đầu.
Tôi bắt đầu cảm thấy lạ, vừa hay nhìn thấy trong khu nhà có một siêu thị, tôi quyết định đi hỏi người trong siêu thị cách rời khỏi đây. Đúng lúc tôi bước vào đến cửa thì thấy một bóng phụ nữ xách một túi đồ to bước ra, thật may là tôi nhìn thấy cô ta trước nên kịp né một bên.
Người đó không phải ai khác mà chính là Điền Tư Thanh, nhưng điều mà tôi ngạc nhiên nhất lúc này, chính là thân hình thon thả của cô ta, lần trước tôi nhớ khi gặp cô ta thì bụng cô ta đã rất to, và có vẻ như lần đó là đi khám thai, nhưng sao bây giờ cô ta lại chẳng có gì? Cái thai đã đi đâu mất rồi?
Tôi ngạc nhiên vạn phần, chắc chắn là có âm mưu gì đó, đứa bé của cô ta đã bị mất? Hay nó là giả? Hoặc có lý do nào khác, mí mắt tôi giật liên hồi, trong lòng thấy bất an, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng tôi không hiểu vì sao Điền Tư Thanh lại xuất hiện ở nơi này? Không phải vừa hay lại sống ở khu này đấy chứ? Vì hiếu kì, tôi quyết định sẽ theo gót cô ta, muốn xem cô ta đi đâu, và đứa bé của cô ta ở đâu mất rồi!
Cô ta xách một túi đồ to đi trước mặt, cô ta đi bình thản, không nhanh cũng không chậm, tôi cũng cố ý đi cách xa cô ta để tránh bị phát hiện, cô ta đi chừng năm sáu phút thì rẽ vào một căn nhà.
Tôi lén chạy theo sau, đợi cô ta đi vào thang máy mới chạy đến xem cô ta đi lên tầng nào, tôi thấy thang máy của cô ta dừng ở tầng mười tám, nên cũng chui vào một thang máy cạnh đó và bấm tầng mười tám.
Tim trong lồng ngực tôi như đánh lô tô vậy.Tôi mong chờ sẽ được thấy sự thật của Điền Tư Thanh, nhưng lại sợ bí mật đó liên quan đến Triệu Huyền Lang, Triệu Huyền Lang đáng thương, anh ta yêu nhầm một người đàn bà, dẫn đến cái chết của mình, kèm theo đó là cả gia tộc và thôn Triệu Gia, nên Triệu Huyền Lang luôn cảm thấy có lỗi, anh ta muốn tìm hiểu nguyên nhân để sớm tìm được công lý cho những người đã khuất.
Tiếng chuông mở cửa của thang máy tinh một tiếng, tim tôi cũng như muốn bắn ra ngoài, tôi không biết nếu mình đi ra lúc này có gặp Điền Tư Thanh hay không? Nếu gặp đúng cô ta thì tôi sẽ phải xử lý thế nào, nhưng đến đây rồi mà vẫn không bước ra thì tôi lại chỉ như con rùa rụt cổ, cuối cùng tôi cũng quyết định bước ra ngoài. Tầng này có bốn hộ gia đình, tôi không biết Điền Tư Thanh đang ở căn nào, chỉ biết ghé tai vào nghe ngóng, mà ở đây nhà nào nhà nấy cách âm khá tốt, tôi nghe mãi chẳng nghe ra cái gì.
Đúng lúc tôi đang nghĩ tiếc rẻ vì công cốc, thì cạch một tiếng, cánh cửa mở ra một khe hở, một cánh ta to bự thò ra túm lấy tôi lôi tuột vào trong và đóng sầm cửa lại.
Tôi định hét lên, nhưng miệng tôi đang bị bịt chặt, người này có mùi rượu nồng nặc, hắn ta là ai, tại sao lại đánh lén tôi.
Đằng sau lưng tôi vang lên giọng nói khàn đục của đàn ông, “Ha ha, kẻ trộm à? Tôi đã thấy cô lượn vòng ngoài kia, lại là đàn bà à?”
Hắn ta mở đèn lên, trước mặt tôi lúc này là một người đàn ông béo ú, nhìn rất gớm guốc, hắn ta đẩy tôi lên sô pha, trêи bàn lúc này bày la liệt vỏ bia đã uống hết, chắc hẳn hắn ta đang say rượu.
Tôi làm cứng, Ai là kẻ trộm, anh thấy tôi trộm cái gì nào? mau thả tôi ra, nếu không tôi hét lên là anh bắt cóc tôi.
Người đàn ông loạng choạng nheo mắt nhìn tôi, cười hi hi nói, “Thả cô đi cũng được thôi, chiều tôi một đêm, tôi sẽ không bảo với người ta cô là kẻ trộm, con bé kia lừa tôi rồi bỏ đi với người khác, không ngờ là lại có một cô em khác dẫn xác đến.
Hắn ta cười hi hi rồi xông đến túm lấy tôi, tôi sợ hãi hai tay quơ quàng tìm vỏ bia định đập lên đầu hắn, nhưng tôi chưa kịp làm điều đó, hắn đã nhanh tay túm lấy cổ tay tôi rồi cười khả ố: “Cô em, định dùng cái này để uống với anh, hay muốn đập nó lên đầu anh?”