Minh Thần Giá Đáo

Chương 153: Anh không cố ý làm em đau


Chương 153: Anh không cố ý làm em đau

Tôi nhìn anh cảnh sát, rồi nhe răng cười, “Anh là cảnh sát, sao tin mấy chuyện thần thánh làm chi? Đừng đùa tôi, chẳng vui gì cả đâu.”

Người cảnh sát nói, “Cô đừng có phủ nhận lời tôi, án mạng ở ngoại ô thành phố là cô báo án phải không? Cô đắc tội với Triệu Tĩnh Niên, không nhờ cảnh sát chúng tôi bảo vệ, e là không ổn, mong cô hợp tác, vì những vụ án mạng kia vô cùng kì quặc.”

Tôi nghe anh ta nói thế thì lấy làm lạ, chẳng phải Triệu Tĩnh Niên đã bị nhốt cùng con cương thi kia hay sao? Mà giờ tôi nghe người cảnh sát này nói về Triệu Tĩnh Niên, cứ như hắn ta không hề hấn gì, và đang chỉ chờ đến để làm hại tôi đến nơi.

Mà thực ra Triệu Tĩnh Niên cũng không bao giờ không muốn giết chúng tôi cả. Có vẻ như sau khi có được con cương thi kia, Triệu Tĩnh Niên đã trở lại, và vẫn sống thoải mái trêи cõi đời này

Vậy thì có lẽ bà tôi và Lý mù cũng không sao? Vậy tôi với Triệu Huyền Lang sẽ gặp nguy hiểm? Việc Triệu Tĩnh Niên muốn tìm ra chúng tôi cũng chỉ cần một cái búng tay đơn giản.

Tôi bắt đầu thấy lo lắng dần. Người cảnh sát thấy được tâm trạng của tôi thì có vẻ vô cùng đắc ý.

Tôi hồi lâu mới nói, “Các anh rốt cuộc là muốn thế nào? Nhưng để tôi nói cho mà nghe, những người chết kia, đều do ma quỷ ra tay, không dễ để tìm ra chứng cứ buộc tội được bọn chúng.”

Cảnh sát cười nói, “Cái này thì chỉ cần cô hợp tác…”

Tôi bước từ trong sở cảnh sát ra, vươn vai cho đỡ mỏi. Rồi nhấc máy gọi cho Trần Huyền, bảo anh ta tìm cho tôi một căn nhà khác. Trần Huyền tru tréo trong điện thoại. “Chẳng phải là cô đã tìm thấy căn nhà ưng ý hay sao?”

Tôi kể lại sự việc cho anh ta, rồi làu bàu, “Anh nghĩ là tôi còn ở lại căn nhà đó được sao?”

Gọi xong cho Trần Huyền tôi quay trở về căn nhà vừa thuê để tìm Triệu Huyền Lang, vì tôi phải đến sở cảnh sát, nên Triệu Huyền Lang không thể đi theo được. Anh ta đang yếu, nên không đến những nơi có dương khí nặng như sở cảnh sát được.

Tôi đợi xe buýt, thì đột nhiên cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Tôi lấy làm lạ, quay người lại đến mấy lần để kiểm tra, mà không phát hiện ra gì cả.

Tôi lúc đầu nghĩ là cảnh sát theo dõi, nhưng ở sở cảnh sát tôi đã đồng ý sẽ hợp tác với họ. Với cả nghĩ là cảnh sát muốn tìm thấy tôi thì chỉ cần nghiệp vụ của họ muốn là tìm thấy ngay tắp lự, cần gì theo dõi cho mệt người.

Tôi lại nghĩ không biết có phải là Triệu Tĩnh Niên cho người theo dõi tôi?

Trêи đường về tôi cố tình chuyển xe nhiều lần, cho đến khi không còn cảm giác bị theo dõi mới thôi.

Đúng lúc tôi bước xuống khỏi xe buýt để đi về khu nhà tôi thuê ở, thì đột nhiên cảm giác đó lại xuất hiện, và một ai đó bỗng nhiên kéo áo tôi từ phía sau, làm tôi giật mình quay lại.

Trước mặt tôi là đứa bé ở tiệm mì lúc trước, nó cười cợt kéo áo tôi rồi nói, “Thím ơi, chúng ta lại gặp nhau nè.”

Ặc, hồi sáng còn gọi tôi là chị, giờ lại quay ngoắt ra gọi người ta là thím, nghe có ứa gan không cơ chứ.

Nhưng đứa trẻ này không hề đơn giản, lúc trước nó báo tôi nhà xảy ra chuyện, khi về thì tôi thấy Triệu Huyền Lang gặp nguy hiểm. Sao nó có thể biết tường tận mọi việc như vậy chứ? Nó đang theo dõi chúng tôi? Hay nó là người của Triệu Tĩnh Niên?

Thế là tôi nhíu mày nhìn nó, cảnh giác nói, “Em rốt cuộc là ai? Túm áo chị thế này là muốn gì đây?”

Cậu bé nghe thấy tôi nói thế, thì thả tay khỏi áo tôi, phủi hai tay rồi nói, “Bà thím à, không cần lo lắng thế, là tôi muốn đến để giúp mà.”

Nói đoạn thì chớp mắt bày một bộ mặt dễ thương ra, tôi đang định hỏi thêm, thì cậu bé đã rút một tờ giấy từ trong người ra rồi dán luôn lên bụng tôi, tôi ngớ người ra, xung quanh bao nhiêu người qua lại, mà trước bụng lại dán một lá bùa màu vàng nổi bật thế này, người ta không nghĩ tôi bị điên thì hơi phí.

Nghĩ vậy thì tôi định đưa tay ra giật lá bùa vứt đi, thì chưa kịp sờ vào lá bùa đã biến mất. Đồng thời một cảm giác nóng ran ở bụng bắt đầu xảy ra. Tôi ôm bụng quắc mắt hỏi, “Ê nhóc, định làm gì chị? Muốn trêu ghẹo gì?”

Cậu ta thấy dáng vẻ tức cười của tôi thì cười hihi. “Tôi có tên nha thím, người ta là Lý Ly, tên thường gọi là Ly Nhi, hay Ly đẹp trai. Yên tâm đi, vừa nãy là bùa bình an, để tránh bà thím bị cương thi tìm đến tận cửa.

Nói đoạn thì cười khẩy, kiểu như đang làm trò vậy.

Cương thi? Cậu bé này còn biết cả chuyện đó, cậu ta là ai? Lý ly? Cứ như nghe thấy cái họ này ở đâu quen lắm. Tôi còn đang ngẩn tò te, thì cậu bé nhét vào tay tôi một tấm thẻ, rồi nói, “Thím à, thấy thím cứ ngốc nghếch thế nào í nhở, nếu có chuyện gì thì tới tìm tôi, nếu tôi không ở nhà thì có bố mẹ tôi, họ cũng có thể giúp được.”

Nói xong thì vẫy tay với tôi, rồi chạy đi, hòa mình vào dòng người trước mặt tôi. Cậu bé này không phải người thường, nhưng cũng không phải ác quỷ, nhưng sao nó biết nhiều thế?

Cương thi, tại sao lại tìm tôi?

Tôi bất giác sờ vào bụng, đột nhiên nghĩ đến tàn dư của đám khói đen xì nhập vào mình lúc ở dưới giếng, lúc đó cũng có quá nửa là chui vào người tôi cơ mà.

Chẳng lẽ là vì điều này? Trêи người tôi rốt cuộc là giấu những bí mật thế nào? Không ổn, tôi phải mau chóng trở về căn nhà vừa thuê để tìm Triệu Huyền Lang, hỏi anh ta nên làm thế nào.

Về đến cửa tôi thấy hai cảnh sát đang đứng ở đó, một người nhìn thấy tôi thì trố mắt ra nhìn rồi nói. “Sao cô đã ở ngoài này rồi? Chẳng phải cô vẫn ở trong nhà hay sao?”

Tôi lấy làm lạ nhìn anh ta, nói, “Tôi lúc nào chui vào nhà vậy? Tôi vừa từ sở cảnh sát về đến đây thôi mà.”

Anh cảnh sát trẻ đó còn muốn nói gì đó, thì người còn lại đã ngăn anh ta, rồi sau đó hai người họ thì thà thì thào với nhau. Tôi thấy kì lạ, nhưng cứ mở cửa bước vào. Trong phòng tối mịt, một mùi nước hoa thoang thoảng của phụ nữ nhẹ bay đến cánh mũi của tôi, trêи sô pha có một bóng người đang ngồi, tôi đưa tay sờ vào công tắc, chưa kịp bật lên, thì một bóng đen đột nhiên áp sát người tôi, rồi bóp cổ tôi, và nâng lên khỏi mặt đất.

Tôi nhận ra đó là Triệu Huyền Lang, tôi vùng vẫy, “Triệu Huyền Lang, anh bóp cổ em làm cái gì? Anh…”

Triệu Huyền Lang giọng khàn đục, pha chút giọng điệu không chắc chắn lắm nói, “Là Tần Diêu sao?”

Tôi nói, “Là em, anh tự dưng bóp cổ em làm gì, thả em xuống.”

Nghe thế bàn tay của Triệu Huyền Lang mới buông lỏng, rồi từ từ đặt tôi xuống hai chân chạm đất. Đèn trong phòng bật sáng, tôi nhìn thấy Triệu Huyền Lang lúc này mặt trắng không còn giọt máu, đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu, nhìn rất đáng sợ.

Tôi vừa cúi người họ sặc sụa, vừa trách, “Anh bóp cổ em làm gì vậy? Mặt anh sao thành ra thế kia?”

Đột nhiên Triệu Huyền Lang kéo tôi vào lòng rồi ôm chặt lấy tôi, “Anh xin lỗi. Anh không cố ý làm em bị đau.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.