Minh Thần Giá Đáo

Chương 152: Kinh động đến cảnh sát


Chương 152: kinh động đến cảnh sát

Nhà tôi sẽ xảy ra chuyện? Cậu bé này rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải nhắc nhở tôi như vậy? Khi tôi đang định ngẩng lên hỏi thì đã không thấy cậu ta đâu nữa, trong lòng tôi thấy lo lắng, chẳng lẽ Triệu Huyền Lang xảy ra chuyện gì? Chắc là vậy rồi, không cần biết là sao, giờ phải trở về cái đã!

Tôi chạy ra trả tiền mì rồi cắm đầu cắm cổ về nhà, về đến nơi, đang tìm chìa khóa trong túi, thì đột nhiên một bóng đen nhào vào tôi.

Tôi theo phản xạ ngồi thụp xuống tránh, lúc ngẩng lên thì phát hiện qua khe cửa, là hình ảnh Triệu Huyền Lang đang quỳ, đầu gục xuống và người bê bết máu.

Tôi hốt hoảng lôi chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở, thì bóng đen lúc nãy đã vồ lại gần tôi, lúc này tôi có cơ hội nhìn kĩ hơn, đó là một thây ma thối rữa, thật khổ thân tôi, số đen đủi thật sự luôn, thân hình mặt mũi con ma làm tôi thấy lợm cổ họng, lớp thịt thối rữa của nó cứ lòng thòng chảy xuống, trêи mặt còn được một con mắt được gọi là nguyên vẹn một chút, chứ phần còn lại nát bấy, mùi hôi thối xộc vào mũi tôi, tuy nó cách tôi còn đến hai bước chân.

Thấy nó đang cố vồ tới, nên tôi chạy thẳng vào trong nhà, đến bên Triệu Huyền Lang. Đằng sau thì nghe thấy thây ma đó vừa lết vừa hét lên giọng khàn đục. “Tao phải ăn thịt chúng mày…”

Ối giời ôi, ăn thịt chúng tôi sao?

Tôi hỏi Triệu Huyền Lang, cái thứ đó là gì, nhưng Triệu Huyền Lang không nói gì chỉ im lặng. Tôi lấy làm lạ, nhưng thây ma đã đuổi kịp tôi, tôi nhanh tay lấy bình đựng máu chó đen đã thủ sẵn trong người ra, mở nắp và vẩy lên thây ma, nó bị dính máu chó nên đau đớn, và quằn quại trêи đất.

Tôi chạy đến bên Triệu Huyền Lang, lúc này anh ta đang gục đầu xuống, nhìn đôi tay của mình và im lặng, tôi thấy hơi sợ nên lay người Triệu Huyền Lang hỏi, “Anh sao thế? Bị thương ở đâu?”

Triệu Huyền Lang nói giọng như nấc lên, “Giờ đến một con quỷ nhỏ anh cũng không thể làm gì nó, sức mạnh của anh đã chẳng còn.”

Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn, rồi hỏi, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ xem nào, Trần Huyền chẳng phải nói rằng, chỉ cần anh hút quỷ khí của lũ quỷ là sẽ trở lại bình thường hay sao? Anh là quỷ đầu xanh có sức mạnh vô biên, không con quỷ nào có thể không khuất phục dưới chân anh, đừng nghĩ linh tinh.”

Triệu Huyền Lang lắc đầu quầy quậy, rồi từ từ đứng dậy, buồn bã nói, “Em quên rồi à, chỉ cần hai ta làm chuyện đó, thì anh sẽ giải lời nguyền quỷ đầu xanh, nhưng đó cũng đồng nghĩa với việc anh mất đi sức mạnh vốn có, giờ anh không thể bảo vệ được em, anh…anh…”

Tôi hiểu ngay, lúc nãy vì sao Triệu Huyền Lang bảo tôi ra ngoài, rồi tự mình đối phó với quỷ. Vì anh ta sợ rằng nếu không xử lý được, thì sẽ làm hại cả tôi, cũng may mà tôi về kịp, chứ không thì hậu quả còn khó lường.

Tôi ôm lấy Triệu Huyền Lang, tôi biết Triệu Huyền Lang là người vô cùng kiêu hãnh, vốn có sức mạnh vô biên, thì nay lại trở nên như vậy, yếu ớt đến đáng thương, nếu là tôi, thì tôi cũng không chịu nổi cú sốc này.

Tôi nói, “không sao, còn có em ở đây, em sẽ không để anh phải làm sao hết, em mạnh mẽ lắm, không cần anh phải lo lắng bảo vệ cho em, em sẽ tự lo được cho mình, và cũng sẽ bảo vệ anh, anh tin ở em chứ?”

Tôi quyết đoán nhìn vào mắt của Triệu Huyền Lang, anh ta từ trước đến nay luôn là người bảo vệ tôi, cứu tôi những lúc tôi gặp nguy nan. Giờ đã đến lúc tôi phải tự đứng lên trêи đôi chân của mình, để mình không còn là gánh nặng của Triệu Huyền Lang.

Triệu Huyền Lang xúc động, đưa tay ra vuốt nhẹ tóc tôi, rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi, thì thầm, “Vậy thì tốt quá, sau này nhờ hết cả vào cô, thưa cô Tần Diêu, mong được cô bảo vệ”

Tôi cay sống mũi, ôm chặt lấy Triệu Huyền Lang không muốn rời, tôi là người không gia đình người thân, Triệu Huyền Lang chính là người thân duy nhất còn lại trêи cõi đời này, người tôi yêu, tôi sẽ không bao giờ buông tay!

Tôi với Triệu Huyền Lang xử lý cái thây ma xong, thì tôi hỏi anh ta chuyện gì vừa xảy ra. Triệu Huyền Lang nói trong căn phòng đóng kín kia có một cái xác khô, trong xác đó không còn linh hồn nữa. Nhưng khi Triệu Huyền Lang vừa quay đi, thì linh hồn đó đã nhảy xổ ra và vồ lấy Triệu Huyền Lang.

Hóa ra trong căn phòng đó có một cái xác, tôi kiếm một con dao phá khóa, cũng không ngờ là dùng dao cũng cạy ra được, tuy là tốn không ít thời gian. Bên trong căn phòng xộc ra một mùi hôi thối đến quay cuồng đầu óc, nhưng lạ là từ lúc tới xem nhà tôi không hề ngửi thấy mùi gì.

Trong căn phòng này có một chiếc giường và một tủ quần áo, trêи giường là thây ma đang thối rữa, y hệt con ma tôi nhìn thấy trước đó. Tôi bịt mũi, đóng cửa phòng, rồi gọi cảnh sát.

Một căn phòng bình thường sao lại có xác chết ở đây? Thật chẳng đơn giản chút nào, mà bà chủ nhà có biết không? Hay là bà ta cố ý, hoặc là không biết gì?

Cảnh sát rất nhanh đã tới nơi, họ đem cái xác đi, và cũng mời tôi theo. Người cảnh sát điều tra đang ngồi hỏi han tôi, là mấy người khi trước đã thấy tôi cùng với nhiều vụ trước. Anh ta nheo mắt nhìn tôi, rồi hỏi, “Sao chỗ nào có xác người là cũng thấy có cô xuất hiện?”

Tôi cười chống đối rồi nói, “Tôi nói với anh tôi là thần chết, anh tin không?”

Người cảnh sát đưa đến trước mặt tôi một tập tài liệu, anh ta lấy một tấm ảnh rồi đưa ra trước mặt tôi, rồi hỏi, “Người trong ảnh cô quen không?”

Tôi ngó vào tấm ảnh, mà ngạc nhiên nhận ra, kẻ này không ai khác chính là tên đeo kính đen ở khu nhà chung cư cũ tôi thuê. Tên hắn là Hoa Diệc!

Tôi nghi hoặc nhìn anh cảnh sát, “Tôi biết hắn, nhưng sao vậy?”

Anh ta nói, “Kẻ này là tội phạm bị truy nã, trước đây ở khu nhà cũ mà cô thuê ở bị hỏa hoạn. Có người đã nhìn thấy hắn ra vào ở đó.”

Tôi gật đầu, trước đó thì hắn nói sẽ đến tìm tôi, nhưng sau đó bao nhiêu việc xảy ra, nên tôi cũng bẵng đi mà quên mất hắn.

Anh cảnh sát, quay qua mấy người đồng nghiệp ra hiệu cho họ ra ngoài, xong đâu đấy thì ghé vào tai tôi hỏi. “Có phải cô nhìn thấy ma?”

Tôi giật thót, nhìn chằm chằm vào người cảnh sát trước mặt, anh ta nói, “Cô không cần phải ngạc nhiên, nói thật là chúng tôi đã điều tra cô lâu lắm rồi, phát hiện cô có liên quan tới nhiều vụ án mạng, và cũng nghi ngờ cô là thủ phạm, sau đó lại phát hiện cô có liên quan đến Triệu Tĩnh Niên, nhưng chỉ là không hiểu vì sao, một cô gái quê như cô lại có thể quen anh ta?

Tại sao á? Đương nhiên là do liên quan đến Triệu Huyền Lang rồi, chứ một con bé quê mùa như tôi, sao có thể quen một người giàu có như Triệu Tĩnh Niên được. Có nói anh cảnh sát cũng chưa chắc đã hiểu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.