Chương 29.
Mơ đến đây thì tôi giật mình tỉnh giấc, quay sang bên cạnh thấy Dương vẫn nằm im. Hai mắt tôi mở to thao láo nhìn lên trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng mẹ con bà Hồng đã bị bắt, nhưng trong lòng tôi vẫn bồn chồn không yên. Có lẽ tôi bị ám ảnh bởi giấc mơ vừa rồi, nên có cố thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi bàn tay to lớn ấm áp của ai kia, choàng qua người tôi kéo tôi vào lòng anh ta. Giọng nói của Dương trong lúc ngái ngủ còn khàn khàn:
– Ngủ đi. Nghĩ ít thôi.
Tôi hơi ngẩng đầu lên quan sát toàn bộ gương mặt Dương lúc này. Ngắm nhìn kiểu gì cũng thấy anh ta đẹp trai. Sợ nhìn lâu quá lại bị mê hoặc, nên tôi khẽ nói:
– Tôi không ngủ được. Anh nói chuyện với tôi một lúc được không?
Mặc dù mối quan hệ của hai vợ chồng tôi, không giống những cặp vợ chồng bình thường cho lắm. Nhưng mỗi khi tôi gặp chuyện, người giúp đỡ tôi vượt qua tất cả chỉ có duy nhất một mình Dương. Ở bên anh ta tôi luôn có cảm giác bình yên, như một đám mây xanh lẳng lặng trôi trên bầu trời, chẳng cần phải quan tâm đến bão giông.
Dương hỏi tôi:
– Cô muốn nói gì?
– Bắt đầu từ chuyện của ông Nguyên trước đi. Mấy lần trước tôi có hỏi mà anh không nói. Sao anh lại ép được ông Nguyên chuyển nhượng cổ phần sang tên tôi?
– Cô đúng là dai như đỉa. Có một chuyện mà hỏi đi hỏi lại cả trăm lần.
Vòng tay Dương vẫn ôm chặt lấy tôi, để tôi dựa đầu vào lồng ngực anh ta. Giữa chúng tôi bây giờ chỉ cách nhau một lớp quần áo mỏng. Thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được từng nhịp đập trái tim Dương. Vì muốn che giấu sự bối rối trong lòng, tôi tảng lờ nói bừa một câu:
– Kệ tôi. Anh cứ trả lời đi.
Bấy giờ Dương mới chầm chậm nói:
– Tôi nghe ngóng được tin ông Nguyên đang gặp khó khăn trong việc đầu tư vào mấy lô đất ngoài ngoại thành, tôi tiện tay làm một cuộc giao dịch nhỏ với ông ta.
Một cuộc giao dịch nhỏ của Dương, khiến ông Nguyên bay mất 15% cổ phần công ty Hồng Thiện. Tôi thắc mắc không biết giao dịch thế nào anh ta mới gọi là lớn.
Tôi hỏi:
– Nghĩa là anh giúp ông Minh giải quyết vụ đất đai, đổi lại ông ta phải chuyển nhượng cổ phần cho tôi.
– Ừ.
– Tại sao anh phải làm thế?
– Vì tôi ngứa mắt với tốc độ thu mua cổ phần của cô, suốt nửa năm trời mới được 3%. Vậy mà cũng đòi bằng giỏi ngành quản trị kinh doanh ở nước ngoài. Cô mua bằng à?
Tôi bĩu môi đáp lời anh ta:
– Có anh mới mua bằng ý. Điểm của tôi là điểm thật 100% nhé.
– Ừ. Điểm thật.
Thời gian gần đây mối quan hệ giữa tôi và Dương ít nhiều cũng đã trở nên thân thiết hơn một chút. Tôi không biết có phải do người yêu anh ta ra nước ngoài học nâng cao nghiệp vụ năm tháng, nên Dương mới đối xử với tôi như thế không? Nhưng tôi thì trót yêu anh ta thêm một lần nữa rồi…Mà không. Gần 9 năm qua, tôi chưa từng ngừng yêu Dương. Chỉ là tôi luôn cố giấu cảm xúc ấy xuống tận sâu đáy lòng mình.
Thời điểm tôi về Việt Nam, lần đầu tiên gặp lại Dương tôi đã biết cả cuộc đời này sẽ không có người đàn ông nào thay thế được vị trí của anh ta trong trái tim tôi. Quá khứ bố tôi đã làm rất nhiều việc sai trái với Dương. Tôi không biết tương lai, ông Trời có thương xót cho chúng tôi thêm một cơ hội không nhưng đêm nay tôi rất muốn nói cho anh ta nghe về chuyện của đứa bé. Tôi thừa nhận mình đang cố trông chờ và hy vọng vào một điều gì đó, mà ngay cả bản thân tôi cũng không chắc chắn.
Tôi dè dặt hỏi:
– 9 năm qua anh rất hận tôi đúng không?
– Ừ.
Mặc dù trong lòng tôi đã đoán được câu trả lời của Dương, nhưng nghe trực tiếp từ miệng anh ta nói ra tôi vẫn cảm thấy đau đớn, xót xa. Nỗi đau ấy xuyên qua cơ thể tôi, ăn mòn tâm can làm tôi day dứt khôn nguôi. Miệng tôi chỉ biết bật ra hai từ “xin lỗi”, chứ không nói được gì hơn.
Phòng ngủ của tôi bỗng rơi vào trạng thái im ắng lạ thường. Cho đến một lúc lâu sau tôi mới tự hít vào một hơi thật sâu, lấy hết can đảm cất lời:
– Đứa bé 9 năm trước…tôi…không phải do tôi…muốn phá bỏ nó…
– Gì?
– Tôi nói, đứa bé con tôi và anh không phải do tôi muốn phá bỏ nó.
Vừa nói khỏi mồm, ánh mắt Dương nhìn tôi như có muôn vàn điều muốn nói, nhưng tôi chờ mãi anh ta vẫn chẳng thốt ra một câu một chữ gì. Nhìn Dương như vậy, tôi đành tự mình nói hết mọi chuyện đã chôn vùi bấy lâu:
– Tôi không ác đến nỗi tự phá bỏ đi đứa con của mình đâu…Thật đấy…Sau khi chia tay anh tôi mới phát hiện mình bị mang thai ngoài dạ con. Đứa bé không thể giữ lại, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm bỏ nó đi. Cho đến một hôm tôi bị ngất giữa đường, người ta đưa tôi vào viện cấp cứu thì đã quá muộn. Tôi bị vỡ vòi trứng. Bác sĩ buộc phải phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra.
Nói đến đây tự nhiên cổ họng tôi nghẹn đắng, sống mũi cay sực lên. Chuyện đã qua gần chục năm rồi. Thế mà bây giờ nhắc lại, tim tôi vẫn như bị hàng trăm hàng nghìn chiếc kim đâm xuyên thấu. Tôi nức nở:
– Xin lỗi…Tôi xin lỗi vì đã không giữ được con…
– Sao bây giờ cô mới nói?
– Thời điểm đó tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Nói ra cũng không thay đổi được gì. Sau này gặp lại anh, tôi sợ anh không tin nên vẫn quyết định không nói.
Khó khăn lắm tôi mới nói xong câu này. Cảm giác vòng tay Dương xiết chặt người tôi hơn. Biết anh ta đang cố gồng mình tiếp nhận sự thật. Tôi khẽ gọi:
– Dương…
– Cô tưởng mình hiểu tôi lắm sao?
– Cái gì?
– Cô đúng là điên thật rồi.
Nghe Dương bảo mình bị điên, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc mà thút thít:
– Anh bảo tôi điên sao? Ừ…Tôi điên nên mới không quên được anh…Tôi điên nên mới nghe theo lời bố chia tay anh…Sau khi phẫu thuật lấy đứa bé ra ngoài, tôi nằm trong bệnh viện suốt ba ngày trời mà không tài nào chợp mắt nổi. Bởi vì mỗi khi tôi chợp mắt, hình ảnh con lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Nó không ngừng khóc lóc, cầu xin tôi cứu nó nhưng tôi lại chẳng làm được gì. Tôi chỉ biết nghĩ tới anh. Tôi ước nếu anh có ở đó thì hai mẹ con tôi sẽ không phải chịu khổ như này…Tôi điên thật đấy. Anh vừa lòng chưa?
Dưới ánh đèn màu vàng mờ nhạt trong phòng ngủ, tôi nhìn rõ vẻ mặt cứng ngắc của Dương. Đôi vai anh ta không ngừng run lên. Người đàn ông lúc nào cũng gan lì với cuộc đời. Khí chất lạnh lùng chẳng sợ đối mặt với kẻ mạnh. Ấy vậy mà hôm nay lại vì vài câu nói của tôi, mà run lên không ngừng.
Sau đó Dương bật cười chua chát:
– Tôi còn điên hơn cô.
Khi nói ra chuyện đứa bé, tôi không biết Dương có hoàn toàn tin tưởng mình không nhưng ít nhất trong lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Mí mắt tôi nặng trĩu, mơ màng nghe Dương nói thêm vài câu cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu đồ ăn sáng như bình thường. Thế nhưng lúc lên phòng gọi Dương xuống ăn, tôi không thấy anh ta đâu. Lúc này mới để ý chiếc ferrari đen tuyền của Dương không có trong gara. Chứng tỏ anh ta đã rời khỏi nhà rồi. Tôi không có tâm trạng ăn sáng một mình, nên cũng để bụng đói đi làm luôn. Vừa đến công ty, cái Hoài chìa luôn cho tôi một chai sữa bắp rồi cười toe toét:
– Chị uống sữa đi, em có tin vui muốn thông báo với chị đây.
Một đêm ngủ chẳng được mấy tiếng, người tôi ê ẩm mệt mỏi vốn không có tâm trạng tán ngẫu với cái Hoài, nhưng thấy nó nhiệt tình quá tôi không nỡ làm mất hứng mới miễn cưỡng hỏi:
– Tin gì vậy?
– Anh Đức sắp về. Chi nhánh công ty mình trong miền Nam phát triển ổn định rồi, không cần anh Đức ở trong đó nữa.
Chuyện là đợt trước chi nhánh công ty trong miền Nam có gặp chút vấn đề, Dương cử anh Đức vào đó chấn chỉnh lại công việc. Bây giờ mọi chuyện đã ổn định nên anh ấy được quay về. Đối với tôi anh Đức chẳng khác gì anh trai, nghe tin anh ấy về tôi cũng khá hào hứng:
– Em biết bao giờ anh Đức về không?
– Hình như là ngày mai hoặc ngày kia thôi. À. Em còn nghe nói lần này anh Đức về, sẽ được thăng chức lên làm phó giám đốc.
– Em nghe ai nói vậy?
– Ơ. Em nghe mấy chị phòng nhân sự nói. Anh Dương có quyết định rồi, giờ chỉ chờ anh Đức về thôi. Chị là có số hưởng nhất đấy. Công ty mình có anh Dương với anh Đức nổi bật nhất thì anh Dương là chồng chị, còn anh Đức là anh trai mưa của chị. Cơ cấu chống lưng to như thế, đố đứa nào dám bắt nạt?
Cái Hoài nói đến đây bỗng chị Trang bảo nó đi lấy phản hồi của khách hàng về sản phẩm robot lau nhà tự động. Chờ bóng lưng cái Hoài khuất dần sau cánh cửa phòng kinh doanh, tôi bắt đầu quay vào bàn làm việc một cách nghiêm túc.
Cả ngày hôm đó Dương không đến công ty. Tôi không biết anh ta đi đâu mà đến hơn 11 giờ đêm mới về nhà. Người anh ta nồng nặc mùi rượu, nhưng không hề có mùi nước hoa của phụ nữ. Đang trong giấc ngủ, tôi nghe tiếng mở cửa nên giật mình tỉnh giấc. Còn chưa kịp nói gì Dương đã phủ lên môi tôi một nụ hôn nóng bỏng. Đây là lần thứ hai anh ta hôn tôi sau hơn 8 năm xa cách. Mùi vị thơm nồng của rượu Whisky hoà với cảm xúc mãnh liệt của Dương làm tôi say đắm, quên cả việc phản kháng.
Sau nụ hôn ngông cuồng, Dương ngang ngược đưa tay cởi từng cúc áo trên người tôi. Tôi giật mình giữ tay anh ta lại:
– Anh say rồi, để tôi xuống nhà pha nước cho anh.
Tôi cố thoát khỏi vòng tay vững chắc của Dương bước xuống giường, nhưng còn chưa kịp đi chiếc áo trên người đã bị anh giật đứt hết cúc. Dương chỉ cần dùng một chút sức lực nhỏ nhoi, đã có thể khiến tôi quay trở lại giường:
– Tôi không uống nước.
– Không uống nước thì bỏ tôi ra. Anh nằm đè lên người tôi như vậy nặng lắm.
– Không bỏ. Cả đời không bỏ.
Dứt lời Dương tiếp tục cúi xuống hôn tôi, tiếp theo chuyện gì xảy ra thì chắc mọi người cũng biết. Lần này Dương đi vào tôi rất nhẹ nhàng, anh ta không mạnh bạo chiếm giữ tôi như những lần trước. Lúc tôi rướn người vì không chịu được, Dương còn biết dừng lại cho tôi thích nghi dần. Căn phòng ngủ bỗng chốc tràn ngập hương vị hạnh phúc. Cảm giác hạnh phúc tôi mơ ước gần chục năm nay. Thần trí của tôi chìm sâu trong bể tình do Dương tạo ra. Tôi ích kỉ nghĩ nếu Trâm cứ đi học nâng cao nghiệp vụ bên nước ngoài không về, thì có lẽ tôi và Dương thực sự còn cơ hội.
Một đêm dài qua đi, hôm sau Dương đưa tôi đến tận trụ sở công an giao nộp toàn bộ bằng chứng phạm tội của bà Hồng. Xong khi giao nộp xong, công an thông báo cho chúng tôi biết họ đã bắt được ông Nguyên và cô nhân tình trẻ tuổi kia. Giờ đang trong quá trình lấy lời khai và hoàn thành hồ sơ khởi tố. Dương thuê riêng cho tôi một luật sư giỏi, quyết theo vụ này tới cùng. Nghe đâu ông ấy còn là cố vấn pháp luật của tập đoàn Trường Phong.
Rời khỏi đồn công an, Dương chở tôi về công ty. Còn anh ta phải ra ngoài gặp đối tác. Tôi cắm cúi làm việc đến 3 giờ chiều, nghe tiếng ai nói quen quen:
– Doanh số phòng kinh doanh dạo này khá lắm nhé, chắc em tăng ca cả chủ nhật đúng không?
Ngẩng đầu lên tôi gặp ngay ánh mắt sáng như sao của anh Đức. Tôi mỉm cười đáp lời:
– Anh nói thế mấy chị kia nghe được lại bảo em cướp công. Doanh số tăng nhờ sự nỗ lực của cả phòng, chứ đâu phải riêng mình em?
– Vậy tối nay anh mời cả phòng đi ăn lẩu nhé.
Câu cuối cùng anh Đức nói rất to, mọi người trong phòng đều nghe rõ. Cái Hoài ngồi bên cạnh tôi là “”xôm” nhất. Nó cười toe toét:
– Anh mời cả phòng kinh doanh đi liên hoan để ăn mừng anh lên chức chứ gì? Em nghe mọi người nói, anh sắp lên làm phó giám đốc đúng không?
– Không phải đâu. Mọi người nói đùa đấy. Anh còn lâu mới lên được chức phó giám đốc.
– Thôi nhé. Anh đừng giấu bọn em nữa. Anh vào chi nhánh trong Nam có hơn 3 tháng trời mà doanh số đã từ âm chuyển lên dương. Công lao lớn như vậy, không được lên chức phó giám đốc thì hơi phí.
– Được rồi. Thế anh mời cả phòng kinh doanh đi ăn liên hoan anh thăng chức. Tối nay 7 giờ nhé. Ăn lẩu hay ăn đồ nướng đây?
– Ăn lẩu anh ơi.
Tính tôi trước giờ không thích những nơi ồn ào đông đúc, nhưng hôm nay liên hoan mừng anh Đức lên chức tôi không thể không đi. Làm việc đến tầm 6 giờ, toàn bộ nhân viên phòng kinh doanh bắt đầu tụ tập dưới cổng công ty rồi di chuyển đến nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Cầu Giấy. Chúng tôi gọi điện đặt bàn từ trước, tới nơi chỉ việc ngồi vào ăn. Mọi người đang ăn uống vui vẻ bỗng Dương từ đâu đi tới. Chị Trang là người lên tiếng hỏi anh ta đầu tiên:
– Ôi sếp. Sếp đến muộn thế? Em còn tưởng sếp không đến cơ.
Dương nhìn khắp bàn ăn một lượt, xong hờ hững nói:
– Xin lỗi mọi người. Đường tắc quá.
Dứt lời anh ta tự ý ngồi xuống chiếc ghế trống ngay bên cạnh tôi. Tôi sợ mọi người nhìn vào lại bàn tán xôn xao, mới cố tình kéo ghế sang một bên. Tính Dương ít nói. Hầu như không bắt chuyện trước với ai, đợi người ta hỏi thì anh ta mới trả lời. Thế nhưng vì Dương là sếp, ai cũng muốn mời anh ta một ly. Không thể từ chối Dương đành uống hết ly này đến ly khác. Tôi để ý thấy tửu lượng của anh ta rất tốt. Uống xong một vòng, mặt vẫn chẳng biến sắc chút nào. Chỉ là hễ có ai mời rượu tôi, Dương lại liếc mắt nhìn cảnh cáo. Cứ thế, cho đến khi tàn cuộc tôi vẫn chẳng phải uống ly rượu nào. Toàn tìm cách từ chối khéo.
Đợi mọi người về hết, tôi lững thững đi bộ ra cửa. Tuy nhiên vừa bước chân khỏi phòng ăn, đã gặp ngay anh Đức. Hôm nay anh ấy cũng uống khá nhiều rượu. Vì là nhân vật chính của bữa tiệc nhưng có lẽ tửu lượng của anh Đức không được tốt như Dương. Mặt anh ấy đỏ bừng, bước chân cũng không được vững chãi như bình thường. Tôi hỏi:
– Anh chưa về à? Em gọi xe cho anh về nhé. Chứ anh say như này không lái xe được đâu.
– Thế còn em? Sao giờ vẫn ở đây. Sếp về từ nãy rồi mà. Hai người là vợ chồng tại sao không về cùng nhau?
– Anh Dương còn có chuyện, em bảo anh ấy về trước. Giờ em cũng về luôn đây.
– Linh…Anh nghe cái Giang kể hết mọi chuyện rồi. Nếu cuộc hôn nhân của em không hạnh phúc, thì em hãy làm những gì em cho là đúng. Anh luôn ủng hộ em. Anh nhìn em lớn lên, cũng coi như là anh trai của em. Anh không hy vọng em phải sống với một người, mà người ta đã hết yêu em.
Tôi nghe anh Đức nói xong còn chưa kịp trả lời, đằng sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Dương:
– Ai bảo cậu tôi hết yêu cô ấy? Say rồi thì đừng nói lung tung