Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 30


Chương 30.

Nói xong câu đó, Dương ngẩng đầu lên nhìn anh Đức bằng ánh mắt vô cùng kiên định:

– Cậu về được rồi đấy.

Anh Đức khá ngạc nhiên với sự xuất hiện của Dương, nên cũng hơi lúng túng:

– Lúc nãy sếp đã lấy xe về rồi, sao giờ còn quay lại đây?

– Tôi quay lại đón vợ mình cũng phải báo với cậu à?

– Không. Em chỉ muốn hỏi cho rõ thôi.

– Giờ thì rõ rồi đấy. Cậu về đi.

Anh Đức gật đầu, loạng choạng bước đến gần Dương nói:

– Nếu sếp đã không còn tình cảm với Linh, em hy vọng sếp có thể buông tay cô ấy.

– Không liên quan đến cậu.

Dứt lời, Dương kéo tay tôi lướt qua người anh Đức, để anh ấy một mình đứng ngoài hành lang rộng lớn nhìn theo bóng lưng bọn tôi. Ngồi trên xe ô tô, tôi sợ anh Đức say đi đứng không cẩn thận, xảy ra chuyện gì tôi lại hối hận cả đời, nên cứ ngọ nguậy không yên.

Dương ngồi bên ghế lái, mặt lạnh tanh như vừa mất sổ gạo:

– Cô ngồi cạnh tôi mà vẫn còn tâm trí lo cho người tình à?

– Anh điên vừa thôi. Anh Đức không phải người tình của tôi. Chúng tôi từng là hàng xóm của nhau gần 20 năm trời. Năm tôi học lớp 10, gia đình anh Đức đột nhiên chuyển nhà. Mãi tới khi nộp hồ sơ vào công ty anh, tôi mới vô tình gặp lại anh ấy.

– Không liên quan đến tôi.

Tôi biết “lão xấu tính” này lại bắt đầu giở thói trẻ con ngang ngược, nên cũng không nhiều lời đôi co. Chỉ cố nói thêm một câu:

– Nếu tôi đúng là người tình của anh Đức, thì tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi.

– Ai cho cô ly hôn?

– Anh không kí đơn thì tôi đơn phương ly hôn, xã hội bây giờ phát triển lắm…

Dương không nói không rằng cứ để mặc tôi lảm nhảm một mình, suốt cả quãng đường về.

Thời gian sau đó chầm chậm trôi qua. Hồ sơ tố cáo tội ác của mẹ con bà Hồng đã đầy đủ bằng chứng. Công an còn điều tra lật ngược lại vụ án bà Hồng thuê người triệt hạ tôi, nhằm nuốt trọn 10% cổ phần công ty Hồng Thiện. Bà ta thừa nhận đã cho tên tài xế hôm đó 400 triệu, để hắn theo dõi tôi hàng ngày, đợi khi nào có cơ hội mới ra tay sát hại.

Ngày bà Hồng và Thanh phải đứng trước “vành móng ngựa” để chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật. Chỉ mới hơn 1 tháng điều tra, mà dung nhan bà Hồng đã đi xuống thậm tệ. Đầu tóc rối tung rối mù, mắt thâm quầng như con gấu trúc. Hai má bà ta hóp sâu vào, môi khô khốc nẻ toác. Nhìn sang Thanh tôi thấy cô ta cũng chật vật, chẳng khác mẹ mình là bao. Đây chính là quả báo của hai người họ, nó đến muộn chứ không phải không đến. Tôi ngồi bên dưới nghe chủ toạ phiên toà đọc bản án, bà Hồng 18 năm tù giam, Thanh 7 năm tù giam. Ông Nguyên và ông Minh cũng lần lượt phải lãnh bản án đúng với tội trạng của mình.

Phiên toà xét xử kết thúc. Công an giải bà Hồng và Thanh đi thi hành án. Ra đến cửa, bà Hồng thấy tôi thì không ngừng kêu gào:

– Linh…Mày không thể đối xử tệ bạc với mẹ con tao như này…Mày mau làm đơn xin giảm án cho chúng tao đi.

– Tài sản của bố mày để lại tao không cần gì nữa…Tao biết mình sai rồi…Tao xin mày tha cho tao đi…Linh ơi…Linh ơi…

Dù bà Hồng có gào khản cổ, tôi cũng không hé răng đáp lại nửa lời mà chậm rãi đeo túi xách lên người, lướt qua bà ta một cách vô tình. Đây là quả báo bà Hồng và Thanh đáng phải nhận sau những việc làm độc ác, sai trái của mình.

Tôi lững thững đi bộ trên vỉa hè một đoạn dài. Sau đó ngước mắt nhìn lên trời, không biết bố mẹ tôi ở nơi đó có nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay không? Con gái đã đòi lại công bằng cho hai người rồi. Hai người yên tâm nhắm mắt nhé.

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ mông lung, thì đằng sau lưng bỗng có tiếng gọi rất quen thuộc:

– Chị Linh…Chị Linh…

Tôi dừng bước, ngoái đầu lại nhìn thấy Bảo đang vội vã chạy về phía mình. Khuôn mặt cậu ta lấm tấm mồ hôi. Chắc là do vừa chạy một đoạn khá dài:

– Cậu muốn nói gì?

– Em xin lỗi chị nhiều lắm.

Tôi nhìn khuôn mặt ngập tràn cảm xúc đau thương của Bảo, không nhịn được mà hỏi lại một câu:

– Sao cậu phải xin lỗi tôi?

– Em không dám xin chị tha thứ cho mẹ và chị gái em, nhưng em vẫn muốn thay mặt hai người đó xin lỗi chị một cách tử tế.

– Không cần đâu. Mẹ và chị gái cậu, đã phải chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật rồi. Giờ tôi có tha lỗi cho hai người họ hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Bảo nhìn tôi một hồi lâu, ánh mắt cậu ta như có vô vàn điều muốn nói với tôi nhưng đến cuối cùng chỉ ngập ngừng nói hai câu đơn giản:

– 35% cổ phần công ty Hồng Thiện bố để lại cho em, em không dám nhận đâu. Chị cho em chuyển nhượng sang tên chị nhé.

Tôi lắc đầu từ chối:

– Bố để lại cổ phần cho cậu, cậu chuyển sang tên tôi làm gì? Tôi có bất động sản và 28% cổ phần là đủ rồi.

– Nhưng em chưa có nhiều kinh nghiệm. Em sợ công ty Hồng Thiện, sẽ bị phá huỷ trong tay em.

– Cậu chưa có kinh nghiệm thì có thể thuê người điều hành công ty. Nó là tâm huyết cả đời bố. Nếu cậu cố gắng hết sức mà vẫn không thể vực nó dậy thì cũng không ai trách cứ được cậu. Tôi nắm trong tay 28% cổ phần, là cổ đông lớn thứ hai sau cậu. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cậu hết mình.

Nói tới đây, khuôn mặt Bảo mới chịu giãn ra một chút:

– Em cảm ơn chị.

Dù sao đi nữa Bảo cũng là em trai cùng cha khác mẹ với tôi. Tôi có ghét bà Hồng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ghét lây sang Bảo. Vì từ trước đến giờ, cậu ta chưa từng làm hại tôi. Tôi sẽ không tự ý lôi người vô tội vào ân oán hận thù riêng của mình. Đợi Bảo rời đi, tôi bắt xe quay về công ty làm việc. Còn chưa kịp mở máy tính lên, đã thấy con Giang gọi điện tới. Nó biết hôm nay tôi đến toà án dự phiên tòa xét xử mẹ con bà Hồng, nên mới canh điện thoại gọi đúng lúc này.

Tính con Giang nóng nảy, câu trước câu sau đã vào thẳng vấn đề:

– Tình hình thế nào rồi? Mày về chưa?

– Tao vừa về.

– Bà Hồng và con Thanh phải bóc mấy quyển lịch? Nói tao nghe xem nào.

– Bà Hồng tổng cộng các tội trạng phải ngồi tù 18 năm. Con Thanh 7 năm.

Giang nghe xong, bật cười khanh khách:

– Phải thế chứ. Pháp luật vẫn là công bằng nhất. Mụ Hồng tội chồng chất tội, nên 18 năm là đúng rồi. Năm nay mụ ta 49 tuổi thêm 18 năm nữa, ra ngoài cũng 67 tuổi. Không biết đến lúc ấy mụ ta có biết ăn năn hối cải không? À. 35% cổ phần công ty của bố mày thì sao?

– Theo di chúc bố tao để lại cho thằng Bảo, nhưng công ty bây giờ lắm vấn đề quá không biết có vực dậy được không?

– Tao nhờ bố tao giúp mày một tay nhé. Dù sao công ty Hồng Thiện cũng là tâm huyết cả đời của bố mẹ mày, dùng cách gì đi nữa cũng phải cố cứu lấy nó.

– Ừ. Tao cảm ơn.

Không để tôi nói hết câu, Giang đã gắt um lên:

– Con dở người, ơn huệ gì ở đây?

Nói xong nó cúp máy luôn, tôi chỉ còn nghe được mấy tiếng tút dài đằng đẵng ở đầu dây bên kia.

Tôi lắc đầu bất lực với con bạn thân xong cất điện thoại vào túi xách. Rồi tập trung làm báo cáo khảo sát ý kiến khách hàng về sản phẩm mới ra mắt thị trường. Chính là chiếc camera siêu nhỏ, Dương lắp dưới kệ tivi nhà tôi. Nhờ nó mà tôi mới có bằng chứng, vạch mặt tội ác của bà Hồng. Làm xong bản báo cáo khảo sát ý kiến khách hàng, tôi ngẩng đầu lên đã hơn 3 giờ chiều. Vừa đảo ánh mắt nhìn ra cửa, đã gặp ngay khuôn mặt quen thuộc của Trâm đang xách túi lớn, túi nhỏ bước vào phòng kinh doanh.

Bao lâu rồi tôi không gặp cô ta nhỉ? Tròn 5 tháng. Khi mối quan hệ giữa tôi và Dương có tiến triển hơn một chút. Trong đầu tôi tự vẽ ra viễn cảnh chúng tôi có thể quay về bên nhau, thì Trâm lại đột ngột xuất hiện như một cơn bão giữa trời quang, quét đi bao nhiêu mộng tưởng đẹp đẽ trong tôi.

Cái Hoài nhìn tôi đờ đẫn như người mất hồn, nó lắc đầu ngao ngán xong mới hỏi:

– Chị Linh. Chị sao đấy?

– Chị không sao. Đang nghĩ linh tinh vài chuyện thôi.

– Bà Trâm đi học nâng cao nghiệp vụ về rồi à? Sao hôm nay lại lần tới đây? Hay định giở trò gì?

– Chị không biết.

– Nhìn cái mặt hớn hở của con mụ ấy em đã ghét rồi. Cứ như kiểu mình là bà chủ của công ty này không bằng. Đúng là đồ “trưởng giả học làm sang”. Sao bà ta không ở lại bên Anh luôn đi, còn về làm gì?

Cái Hoài nói tới đây thì đúng lúc Trâm bước vào. Chị Trang đang ngồi làm việc, bỗng đứng bật dậy đi về phía cô ta cười cười nói nói:

– Em vừa đến à? Mới ra nước ngoài 5 tháng, mà suýt chút nữa chị không nhận ra em luôn. Mỗi lần gặp em chị lại thấy em đẹp hơn là sao nhỉ?

Trâm khẽ nở nụ cười tươi tắn, đáp lại lời chị Trang:

– Chị cứ trêu em mãi thôi. Em mua quà cho chị này, đây là mẫu ví cầm tay mới ra của Gucci đấy. Chị xem có ưng không?

Nói rồi Trâm đưa cho chị Trang một túi giấy. Chị Trang được tặng quà, mặt mũi vui hẳn lên:

– Sao em mua cho chị đồ đắt thế? Chị không dám nhận đâu.

– Gần nửa năm rồi chị em mình mới gặp nhau. Em mua tặng chị mỗi cái ví cầm tay là còn ít đấy. Thôi. Chị nhận đi cho em vui.

– Vậy chị cảm ơn em nhé. Lần này em đi học nâng cao nghiệp vụ về, được thăng lên chức gì đấy?

– Em vẫn làm trưởng phòng kinh doanh, chứ có thăng chức gì đâu?

– Chị biết hết rồi nhé. Nghe đứa em họ chị bảo, em sắp lên thay vị trí của bố em đúng không?

Bấy giờ Trâm mới gật đầu thừa nhận:

– Vâng ạ. Cuối năm nay bố em xin nghỉ hưu, nên ban giám đốc mới có quyết định cho em ra nước ngoài học nâng cao nghiệp vụ 5 tháng, rồi về đảm nhiệm vị trí của bố em luôn.

– Chị biết ngay mà. Em vừa có tâm vừa có tầm như thế, lên chức là chuyện sớm muộn thôi. Chị chúc mừng cô gái của chị nhé. Chúc em thành công vang dội trên cương vị mới.

– Em cảm ơn chị. Khi nào em chính thức có quyết định bổ nhiệm lên vị trí phó giám đốc, sẽ mời cả phòng mình đi ăn mừng với em một bữa nhé.

Chị Trang vui vẻ bảo Trâm:

– Oki luôn. Cả phòng kinh doanh của chị, chờ tin mừng từ em.

– Lúc ấy em nhất định sẽ mời các chị một bữa thật to. Còn bây giờ em xin phép vào phòng anh Dương một chút. Lát chị nhớ chia quà cho mọi người hộ em nhé, em mua nhiều đồ lắm đấy ạ.

– Ừ. Em cứ vào đi. Từ giờ đến tối sếp không bận gì nữa đâu.

– Vâng. Em vào bàn bạc với anh Dương về chuyện đám cưới.

Vừa nói Trâm vừa cố tình giơ tay trái của mình ra, để chị Trang dễ dàng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương thiết kế cầu kì đeo trên ngón tay áp út của cô ta:

– À. Chị biết rồi nhé. Nhẫn kia là sếp chị tặng đúng không?

Trâm lắc đầu, giả vờ bẽn lẽn:

– Không phải đâu. Nhẫn này em mua đeo chơi thôi. Chị đừng hiểu nhầm.

Chị Trang cầm tay Trâm lên, quan sát kĩ càng chiếc nhẫn của cô ta rồi bắt đầu gật gù bình phẩm:

– Em đừng hòng giấu được chị. Đây là mẫu nhẫn cưới giới hạn của thương hiệu Harry Winston, một trong những thương hiệu chuyên về nhẫn cưới sang trọng và đẳng cấp nhất đúng không?

Bị chị Trang đoán đúng thương hiệu nhẫn, Trâm không những không ngại ngùng còn hồ hởi nói:

– Đúng là không gì có thể qua được mắt chị.

– Tháng trước chị thấy có một bưu kiện từ Mỹ gửi về cho sếp, chị đã nghi nghi rồi. Không ngờ trong đó lại là nhẫn cưới của em và sếp. Thế hai người định bao giờ tổ chức đám cưới?

– Chắc là sang tháng 10 chị ạ. Anh Dương giục em mấy lần rồi, em không trì hoãn thêm được nữa. Nhưng đầu năm bọn em mới sang London nghỉ tuần trăng mật, chứ tầm tháng 10 bên đấy rét lắm.

– Ôi thích thế. Em với sếp đi hưởng tuần trăng mật tận bên London á?

– Vâng ạ. Ở London nhiều cảnh đẹp lắm, ngắm mãi mà không biết chán. Anh Dương bảo sang đó chụp ảnh cưới, nhưng đi lại nhiều cũng mệt nên em bảo chỉ sang nghỉ tuần trăng mật thôi.

– Chị chúc mừng em lần nữa nhé. Em với sếp bọn chị đúng là trai tài gái sắc, lấy nhau về sau đẻ con ra thể nào cũng thông minh tài giỏi hơn người.

Tôi biết cuộc nói chuyện này là Trâm cố tình nói to cho tôi nghe thấy. Nhưng tôi vẫn ngồi yên, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói. Đợi bóng dáng Trâm khuất dần sau cánh cửa phòng kinh doanh, tôi mới dám buông bỏ cảnh giác trong lòng.

Cái Hoài nhìn theo bóng lưng Trâm bĩu môi coi thường:

– Đúng là đồ hồ li tinh, không có liêm sỉ. Biết người ta lấy vợ rồi mà cứ sấn vào. Em đoán chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta là hàng giả, cô ta tự dựng chuyện chọc tức chị thôi. Chị đừng nghĩ ngợi nhiều.

– Ừ. Chị biết rồi. Thôi làm đi.

Nói xong tôi cũng quay người vào làm việc, được một lúc thì chị Trang bảo tôi mang tài liệu cho các phòng ban khác. Tôi vừa bước chân ra ngoài hành lang bắt gặp ngay cảnh tượng Trâm đang khoác tay Dương kéo đi. Mặt Dương thờ ơ lạnh lùng, không bộc lộ một chút cảm xúc chỉ đẩy tay Trâm ra khỏi người anh ta, nhưng Trâm lại cố tình quàng vào. Xong quay sang phía tôi nở nụ cười đắc thắng.

Tôi nhìn chồng và nhân tình lướt qua mặt mà chẳng biết phải nói gì. Có lẽ thời gian vừa qua Trâm không có ở nhà, nên Dương mới bố thí cho tôi chút tình cảm thương hại.

Tối hôm đó tôi biết Dương sẽ không về nhà ăn cơm, nhưng vẫn cố nấu mấy món anh ta thích. Nấu xong tôi tự dọn ra bàn ngồi ăn một mình, cảm giác nhai cơm mà chẳng khác gì nhai cỏ. Một cơn buồn nôn từ dạ dày tôi kéo lên, làm tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Không biết mấy hôm nay tôi làm sao mà ăn uống rất hay buồn nôn, có khi nào bệnh dạ dày của tôi lại tái phát rồi không? Sang tuần tôi phải đến bệnh viện kiểm tra lại.

Sau khi nôn xong, tôi cũng không ăn thêm được miếng nào mà lên phòng đi ngủ. Đợi đến gần 11 giờ, cửa phòng tôi mới khẽ mở ra. Bóng dáng cao lớn của Dương nhẹ nhàng bước vào. Tôi không cần động não suy nghĩ cũng đoán được anh ta vừa đi đâu về. Thực sự lúc này, tôi cũng không biết phải đối diện với Dương như nào, nên cứ nằm yên một chỗ nhắm mắt giả vờ ngủ.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, Dương đã lái xe rời khỏi nhà từ lúc nào. Tôi tự nở nụ cười khinh chính bản thân mình. Người yêu anh ta về nước rồi, tôi còn mong chờ điều gì nữa đây? Bây giờ tôi còn không chịu tỉnh ngộ, thì đến bao giờ mới tỉnh?

Tôi không nấu đồ ăn sáng mà lững thững đi bộ ra bến xe bus, bắt xe đi làm. Đến công ty, đầu óc tôi như trên mây trên gió chẳng tập trung vào việc gì. Tới khoảng 10 giờ, tôi cứ thấy miệng mình đắng ngắt. Liếc sang cái Hoài, đang lén lút ngồi ăn ô mai làm tôi tự nhiên thèm, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

– Em còn ô mai không?

– Chị ăn à?

– Ừ. Tự nhiên hôm nay chị lại thèm chua.

Mới nói đến đây, cái Hoài đã quay ngoắt sang nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ:

– Chị Linh. Không phải chị có…có rồi đấy chứ?

– Có gì?

– Ơ cái bà già này. Có thai chứ còn có gì? Bình thường chị có ăn đồ chua bao giờ đâu? Hôm nay tự nhiên lại thèm? Tháng này chị đến ngày chưa?

Lúc ấy tôi mới giật nảy mình, nhẩm nhẩm tính toán trong đầu. Kinh nguyệt tháng này của tôi đã chậm 15 ngày. Dạo gần đây xảy ra quá nhiều việc, tôi không để ý đến chuyện đó. Còn đổ tại mình nghĩ ngợi nhiều nên mới bị chậm kinh.

9 năm trước, khi biết tin mình mang thai tôi vô cùng sợ hãi. Bởi vì thời điểm đó chính là lúc bố ép buộc tôi phải chia tay với Dương. Còn mẹ thì đang vật vã trong những cơn đau đớn quằn quại. Nếu tôi nói chuyện mình mang thai, chắc chắn bố sẽ bắt tôi đi phá bỏ đứa bé ngay và luôn. Tính ông ấy cứng rắn thế nào, tôi là người hiểu rất rõ. Vậy nên mới âm thầm quyết định không tiết lộ cho bất cứ ai biết ngoài con Giang. Rồi mọi chuyện vỡ lở, tôi phải vào bệnh viện cấp cứu thì bố mẹ mới biết. Khi tôi phẫu thuật lấy đứa bé ra ngoài được một thời gian. Hôm ấy trời mưa rất to, Dương một thân ướt như chuột lột tìm đến tận nhà tôi hỏi tại sao tôi lại bỏ con? Tôi rất muốn chạy ra nói với anh ta rằng tôi không bỏ con, là con bỏ tôi. Thế nhưng còn chưa kịp nói gì, tôi đã bị bố nhốt vào trong phòng. Ông ấy tịch thu luôn điện thoại của tôi, cứ để Dương đứng dưới cổng nhà tôi cả một đêm dài.

Cho đến ngày được bố thả ra, tôi tìm đến chỗ nhà trọ Dương thuê nhưng cô chủ nhà bảo anh ta đã chuyển đi. Không ngờ lần sau chúng tôi gặp lại nhau, đã là chuyện của 8 năm sau.

Tối hôm đó Dương phải đi gặp đối tác, tôi tự về nhà bằng xe bus. Qua tiệm thuốc tây, tôi ngập ngừng mãi mới dám bước vào mua mấy chiếc que thử thai. Về nhà việc đầu tiên tôi làm là chạy tót vào nhà vệ sinh khoá trái cửa lại. Tay run run mở hộp lấy chiếc que thử thai ra ngoài bắt đầu thử. Rất nhanh sau đó đã có kết quả, đầu tiên là một vạch đỏ chói xuất hiện trước mắt tôi. Khi tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vạch thứ hai mờ nhạt đã ẩn ẩn hiện hiện ngay cạnh vạch đầu tiên. Tôi không phải đứa trẻ mới mười tám tuổi, mà không biết hai vạch này có ý nghĩa gì.

Lúc trước bác sĩ từng nói, sau này khả năng có thai của tôi rất thấp nên tôi chủ quan. Có lần quan hệ với Dương xong, tôi quên uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nghĩ một lần thì không sao đâu. Ai dè tôi có thai thật rồi. Giá như đứa bé này xuất hiện trước lúc Trâm đi học nâng cao nghiệp vụ về, thì mọi chuyện đã khác. Cảm xúc hỗn độn trào dâng trong lòng tôi. Nhìn chiếc que thử thai trên tay, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì kiếp này tôi vẫn được làm mẹ. Sau này ra đường nhìn những đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu sẽ không còn phải ao ước nữa, nhưng sau đó tôi lại lo…Lo con sinh ra không có bố.

Rồi người đời lại gọi nó là đứa trẻ mồ côi. Họ tự cho mình cái quyền sỉ vả, coi thường nó. Một đứa trẻ sinh ra đã không có bố ở bên cạnh, phải chịu bao nhiêu thiệt thòi chứ?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.