Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 28


Chương 28.

Mẹ con bà Hồng không ngờ Dương lại xuất hiện đúng lúc này. Vậy là kế hoạch hoàn hảo của ai kia, còn chưa kịp bắt đầu đã phải tan thành mây khói. Đôi mắt bà Hồng ánh lên vẻ căm phẫn tột cùng, còn Thanh thì cuống cuồng chạy đến chỗ Dương sốt sắng nói:

– Anh Dương…Sao tự dưng anh lại xông vào đỡ cho nó? Anh có đau không? Trán đỏ hết lên rồi kìa. Anh ngồi xuống ghế đi, để em vào bếp lấy đá ra chườm cho anh.

Nói xong Thanh đưa tay định sờ lên trán Dương, nhưng bị anh ta hất mạnh ra. Sau đó Dương còn cố tình phủi hai tay vào nhau, như kiểu mình vừa động vào thứ gì bẩn thỉu lắm:

– Nếu cô còn muốn sống yên ổn, thì đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào người tôi.

Đối diện với thái độ bài xích công khai của Dương, mặt Thanh trong phút chốc ngắn tũn lại. Đôi mắt ầng ậc nước của cô ta ngước nhìn Dương đầy vẻ ấm ức:

– Tại con ranh kia đánh mẹ em, nên em mới ném cốc về phía nó…Chứ không phải em gây sự trước đâu. Nó còn khốn nạn đến nỗi lắp máy quay trộm trong nhà em. Em sẽ kiện nó tội xâm phạm quyền riêng tư, cho nó ngồi tù rũ xương.

Thanh tốn nước bọt nói một thôi một hồi, mà thái độ của Dương vẫn thờ ơ như cũ. Khoé môi anh ta chỉ khẽ nhếch lên:

– Máy quay trong nhà cô là do tôi lắp đấy. Cô giỏi thì kiện đi.

Ngữ khí mạnh mẽ, dứt khoát trong lời nói của Dương khiến Thanh bất giác lùi về phía sau. Miệng cô ta lắp bắp mãi mới được từ:

– Anh…anh…

Bà Hồng sau khi biết người lắp máy quay lén là Dương thì nổi khùng lên, nghiến ken két nói:

– Chúng mày giỏi…Giỏi lắm…

Đến giờ phút này thì tôi chẳng còn gì phải giấu diếm bà Hồng nữa. Đằng nào những ngày tháng tự do của bà ta cũng sắp kết thúc rồi. Trước khi bà ta vào tù, tôi cũng nên nói rõ mọi chuyện chứ nhỉ. Nụ cười nhạt trên môi tôi khẽ cong lên, sau đó tôi bình thản nói:

– Bà tính toán trăm phương ngàn kế hãm hại tôi, chẳng lẽ tôi không biết đường phản kháng lại hay sao? Thời gian vừa qua tôi cố tình không động đến bà, để bà mất cảnh giác tôi mới dễ dàng thu thập bằng chứng. Chứ không phải vì tôi sợ bà. Bà vẫn nghĩ tôi là đứa trẻ 19 – 20 tuổi ngu dại, mặc bà tính kế à?

– Mày…Chúng mày lắp camera trong nhà tao từ bao giờ?

– Chuyện đó bà không cần quan tâm. Tôi có tin vui hơn muốn nói cho bà biết. Bà dỏng tai nghe cho kĩ nhé, gã luật sư bà cấu kết làm giả di chúc đã đi tự thú rồi. Chính miệng lão ta khai nhận với công an toàn bộ quá trình phạm tội của các người. Từ việc bà bảo con gái đi dụ dỗ lão ta đến việc bà cho lão ta 3 tỷ tiền mặt, không sót việc nào.

Tôi nói đến đâu cơ mặt bà Hồng cứng ngắt đến đấy. Hai mắt bà ta không ngừng giật giật:

– Rốt cuộc chúng mày đã làm gì ông Minh, để ông ấy phải đi tự thú? Lũ chúng mày đúng là ác quỷ. Cứ phải dồn người ta vào chân tường mới hả lòng hả dạ.

Thực ra Dương ép ông Minh đi tự thú bằng cách nào tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết sau cuộc nói chuyện điện thoại với bà Hồng trưa nay, Dương đột nhiên gọi tôi vào phòng anh ta nói hôm qua ông Minh đã đi tự thú. Giờ tôi có thể tự tay kết thúc mọi chuyện được rồi. Vậy nên tôi mới quyết định về nhà chọc tức bà Hồng một phen, rồi đợi công an đến “lôi cổ” bà ta đi. Tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh bà Hồng bị bắt. Có như vậy nỗi oán hận trong lòng tôi bao năm nay mới được xoa dịu. Bà Hồng tức đến nỗi hai má đỏ phừng phừng, không còn lí lẽ cãi lại bọn tôi nữa thì bắt đầu giở thói nói cùn:

– Chúng mày đừng vội vui mừng. Tao không thua cuộc dễ dàng như thế đâu. Dù có mất tất cả, tao vẫn sẽ đấu với chúng mày đến cùng. Cùng lắm là ôm nhau chết chung.

Nói xong bà ta nhanh tay cầm con dao gọt hoa quả trên bàn, lao về phía tôi và Dương với tốc độ rất nhanh. Lưỡi dao sáng loá trong tay bà Hồng, không ngừng đưa qua đưa lại. Ngay cả Thanh cũng bị dọa sợ, mà hét toáng lên:

– Mẹ làm gì vậy? Bỏ dao xuống đi.

Bà Hồng bảo Thanh:

– Con đừng ngăn cản mẹ. Đứng sang một bên đi. Đừng nhúng tay vào chuyện này. Vì hai đứa nó mà mẹ con ta mất hết tất cả. Hôm nay mẹ phải trả thù. Chúng mày đi chết hết đi…

Đối mặt với hành động điên cuồng của bà Hồng, Dương một lần nữa đứng chắn ngay trước mặt tôi. Tôi không muốn Dương dính dáng vào chuyện này nên cố tình kéo anh ta sang một bên, nhưng kéo thế nào Dương cũng không nhúc nhích. Vì thế mà cảm giác sợ hãi trong lòng tôi vơi đi không ít. Thế nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là ngăn cản bà Hồng. Tôi cố kéo dài thời gian. Coi như cho bà ta thêm cơ hội cuối cùng. Nếu bà ta biết hối cải, không để sự việc đi quá xa thì còn có thể cứu vãn.

Tôi nói:

– Bà có giết chúng tôi, cũng không thay đổi được điều gì. Tôi nhắc lại lần nữa, tất cả những việc làm sai trái của bà, tôi đều có đủ bằng chứng. Việc bà thuê người muốn lấy mạng tôi, cả việc bà chọc tức bố tôi để ông ấy vỡ mạch máu não trút hơi thở cuối cùng trong căm phẫn là do chính mồm bà thừa nhận. Pháp luật luôn khoan hồng với những người biết hối cải. Bà mau dừng lại đi.

– Mày đừng hòng mang pháp luật ra dọa tao. Loại người cạn tàu ráo máng như bố mày, đáng phải chết. Tao sống với ông ta bao nhiêu năm trời, lúc nào cũng cố gắng lấy lòng ông ta nhưng đến tận lúc ông ta chết vẫn không để lại cho tao một đồng, một cắc nào.

– Bà chửi bố tôi là người cạn tàu ráo máng, nhưng bà lại lừa ông ấy hơn hai mươi năm. Bà nghĩ bà đáng thương lắm sao? Không. Bà là người phụ nữ giả dối, chứ không hề đáng thương chút nào.

– Câm mồm đi. Mày biết gì mà nói? Tao nguyền rủa ông ta suốt đời suốt kiếp không được siêu thoát.

Đến tận lúc này bà Hồng vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ, chửi tôi chán rồi lại quay sang Dương quát tháo:

– Còn mày nữa…Con gái tao yêu mày nhiều như thế, mà mày đối xử với nó không bằng con vật. Tại mày mà tao mới ra nông nỗi này. Nếu mày không ép ông Nguyên sang tên cổ phần cho con ranh kia, thì tao đã không bị lão ta lừa hết tài sản. Tao có thâm thù đại hận gì với mày, mà mày nhất quyết dồn tao vào đường cùng?

Tất nhiên với tính cách của Dương, anh ta sẽ không đối đáp đàng hoàng với loại người như bà Hồng:

– Bà nói đủ chưa?

– Tao không những nói mà còn muốn lấy mạng mày nữa cơ.

Dứt lời, bà ta cầm dao đâm thẳng về phía trước. Khi lưỡi dao gần chạm đến Dương, anh ta lạnh lùng giơ chân đạp vào tay bà Hồng một phát rất mạnh. Con dao văng xuống đất, phát ra âm thanh chói tai. Cả người bà ta theo quán tính bị ngã về phía sau. Động tác của Dương nhanh như chớp, chỉ một chiêu đã thoát khỏi nguy hiểm. Thanh đứng bên này còn chưa kịp chạy sang đỡ mẹ dậy, công an đã từ ngoài cửa ập vào khống chế bà Hồng.

Bà ta giãy dụa, gào thét không ngừng:

– Sao các người lại bắt tôi? Phải bắt hai đứa khốn kiếp kia kìa. Chúng nó đến nhà tôi quậy phá, muốn giết tôi nên tôi mới tự vệ thôi.

Một anh công an còn khá trẻ, giữ chặt tay bà Hồng lạnh lùng nói:

– Bà có tội hay không, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Còn bây giờ nếu bà không chịu hợp tác, sẽ thêm một tội chống người thi hành công vụ. Tội này không nhẹ đâu.

– Không. Tôi không có tội. Bỏ tôi ra…Các người muốn bắt tôi thì phải có lệnh bắt giữ. Nếu không, tôi không đi đâu hết. Thả tôi ra…Các người điên rồi…Tôi sẽ kiện các người tội lạm dụng chức quyền, tự ý xông vào nhà cưỡng bức tôi.

Bà Hồng có la hét khản cổ vẫn bị công an dẫn đi. Đợi mấy người bọn họ đi khuất, tôi đảo ánh mắt nhìn khắp phòng khách một lượt. Sau đó lại gần kệ tivi, sờ tay xuống phía dưới hí hoáy tháo chiếc camera siêu nhỏ ra rồi quay sang hỏi Dương:

– Anh báo công an à?

– Ừ.

Thời điểm tôi quyết định về nhà đấu trận cuối cùng với mẹ con bà Hồng. Tôi đã muốn thông báo với Dương một tiếng nhưng cả buổi chiều nay, anh ta không có mặt ở công ty. Tôi không còn cách nào đành tự bắt taxi về. Ai ngờ đâu đến cuối cùng vẫn là Dương ra tay giúp tôi đẩy mẹ con bà Hồng vào tù. Tôi hỏi:

– Tại sao anh biết tôi về nhà mà báo công an?

– Tôi đoán bừa.

Dương trả lời một cách rất qua loa đại khái. Tất nhiên tôi không tin vào hai chữ “đoán bừa” của anh ta. Thế nhưng tôi biết một khi Dương đã không muốn nói, thì có hỏi thế nào anh ta cũng chẳng thèm trả lời. Vì vậy tôi không tốn công hỏi Dương thêm nữa. Chỉ lẳng lặng lên tầng thắp hương cho bố, mẹ. Sau bao năm tháng nhẫn nhịn chịu đựng cuối cùng cũng đến ngày tôi tận mắt chứng kiến cảnh bà Hồng bị bắt.

Tôi đứng trong phòng thờ một lúc, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần. Tôi không cần quay lại nhìn cũng biết người sắp bước vào là ai. Vừa nãy tôi không bảo Dương lên thắp hương cho bố mẹ tôi. Vì tôi sợ anh ta vẫn còn ghi hận chuyện cũ trong lòng. Ai ngờ Dương tự lên thắp hương, thái độ của anh ta vô cùng chân thành không có một chút giả dối. Chúng tôi không ai nói với ai câu gì, chỉ lặng yên một chỗ. Lúc sau tôi thấy không khí trong phòng hơi ngột ngạt, mới dè dặt hỏi Dương:

– Mẹ con bà Hồng sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật đúng không?

Dương khẽ gật đầu:

– Pháp luật công bằng. Cô yên tâm.

Mặc dù bà Hồng và Thanh đã bị bắt, nhưng tôi vẫn chưa yên lòng nên mới hỏi Dương một câu lãng xẹt như thế. Tưởng đâu anh ta lại nổi cáu nói tôi hỏi vớ vẩn, chứ đâu nghĩ anh ta trả lời tôi rất đàng hoàng.

Hôm ấy tôi và Dương ở lại dọn dẹp phòng khách đến gần 7 giờ tối mới về. Đi qua quán gà hầm thuốc bắc, ngửi mùi thơm ngào ngạt tôi rủ Dương vào ăn cùng. Hơn 20 năm là trẻ mồ côi nên Dương không hề chê mấy quán ven đường mất vệ sinh. Tôi gọi hai bát gà hầm thuốc bắc, cùng Dương ngồi ăn ngon lành.

Ăn xong Dương chở tôi về nhà. Dạo gần đây tôi ngủ rất ngon nhưng không hiểu sao tối hôm đó tự nhiên lại gặp ác mộng. Trong giấc mơ tôi thấy bà Hồng và Thanh đầu tóc rũ rượi, mặt mũi trắng bệch. Hai người đó không ngừng tấn công về phía tôi. Bà Hồng giật ngược tóc tôi ra đằng sau để Thanh tát lia lịa vào mặt tôi mấy chục cái. Cô ta tát nhiều đến nỗi máu tràn ngập cả khoang miệng tôi. Một vị tanh nồng, xộc lên não làm tôi đau đớn khôn cùng. Điều kì lạ là trong giấc mơ ấy tôi không hề có sức phản kháng hai mẹ con bọn họ, chỉ biết đứng im chịu trận. Tới khi tôi không chịu được nữa mà ngất xỉu đi…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.