Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 27


Chương 27.

Càng nghe tôi càng không thể hiểu nổi, nỗi hận thù của bà Hồng đối với tôi lớn tới mức nào, mà trong đầu bà ta suốt ngày chỉ tính toán mưu kế hãm hại tôi. Nếu hôm nay tôi không được nghe đoạn ghi âm này, thì trong một ngày không xa có lẽ tôi đã rơi vào một cạm bẫy thâm hiểm do chính bà ta dựng lên.

Đoạn ghi âm dài hơn 5 phút kết thúc, tôi lướt xuống dưới nghe thêm một đoạn nữa. Đoạn này không chỉ có mình bà Hồng và Thanh nói chuyện với nhau mà còn thêm sự góp mặt của Bảo. Nhưng hầu như tôi chỉ nghe thấy tiếng bà Hồng oang oang chửi cậu ta:

– Mày đúng là cái loại ăn cây táo rào cây sung. Sao tao lại có đứa con trai bất tài vô dụng như mày thế không biết?

– Con bất tài vô dụng, nhưng không làm gì trái với lương tâm đạo đức. Chị Linh, chị Thanh và con đều là con của bố. Phần tài sản bố chia cho con, con không dùng đến thì sang tên cho chị Linh cũng là chuyện bình thường.

– Thế sao mày không cho chị ruột mày? Lại cho con nghiệt chủng kia? Tao nói cho mày biết nhé. Nếu mày dám cho con Linh 1 mét vuông đất, tao cũng sẽ từ mặt mày. Mày không biết trước giờ tao với nó là kẻ thù không đội trời chung à? Sao mày cứ thích chọc tức tao thế?

– Con quyết định rồi, mẹ đừng cản nữa.

Tôi nghe tiếng “chát” trong đoạn ghi âm. Có lẽ là bà Hồng nổi điên đánh Bảo. Vì cậu ta không chịu nghe lời. Rõ ràng Thanh và Bảo là cùng một mẹ sinh ra, nhưng tính cách của hai người đó khác nhau hoàn toàn. Tôi với Thanh như nước với lửa, nhưng tôi với Bảo lại rất bình thường. Chẳng qua vì mối quan hệ giữa tôi và mẹ cậu ta không tốt, nên ít nói chuyện hay tiếp xúc với nhau.

Sau khi Bảo bị đánh tôi không còn nghe thấy cậu ta nói gì nữa, chỉ có tiếng bước chân rời đi. Lát sau mới nghe được giọng con Thanh tiếp tục nói chuyện với bà Hồng:

– Nhỡ thằng Bảo cho con Linh hết đất đai thật thì sao hả mẹ?

– Sao giăng gì ở đây? Mẹ còn sống một ngày không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Thằng Bảo nó hiền mới đi thương hại con ranh kia. Chứ mẹ thì cứ đợi đấy nhé.

– Trong bản di chúc thật ông Thiện không để lại cho mẹ con mình bất cứ tài sản gì. Chỉ cho thằng Bảo 30% cổ phần, còn toàn bộ bất động sản với 5% cổ phần còn lại cho hết con Linh. Mẹ không thấy chuyện này có gì bất thường à? Hay ông ta phát hiện ra điều gì rồi?

Bà Hồng nói:

– Con đoán đúng đấy. Mấy hôm trước mẹ dọn lại tủ quần áo của ông ta, thấy trong túi áo vest ông ta hay mặc có hai bản kết quả xét nghiệm ADN. Mở ra xem tờ kết quả của con bị ông ta vò nát. Chỉ có tờ kết quả của thằng Bảo vẫn gấp gọn gàng.

– Vậy là ông Thiện đã biết con không phải con gái ruột của ông ấy, nên mới không chia tài sản cho mẹ con mình đúng không?

– Ừ. Đúng là lão già vô ơn. Nếu ông ta biết điều, chia đều tài sản cho bốn người mẹ đã không bảo con đi dụ dỗ ông Minh làm di chúc giả.

– Nhưng con vẫn không hiểu, sao ông Thiện biết con không phải con gái ruột ông ta mà không nói gì?

– Con nhớ đợt đấy mẹ đi du lịch nước ngoài với hội bạn không? Mẹ đánh rơi điện thoại, ông Thiện không có cách nào gọi được cho mẹ. Chắc ông ta đợi mẹ về rồi mới nói. Lão già xảo quyệt, gian trá. Cũng may lúc mẹ về ông ta bị đột quỵ không nói được nên mẹ con mình mới thoát một kiếp nạn.

Thanh hỏi thêm:

– À. Hôm ấy mẹ đã nói gì với ông Thiện, để ông ta tức đến nỗi vỡ mạch máu não mà chết?

– Con nhắc lại chuyện đấy làm gì? Ông ta vô tình thì mẹ vô nghĩa. Mẹ nói sự thật những lần ông ta đi công tác mẹ đối xử với con Linh như rẻ rách, mặc sức chửi bới sai khiến. Biết nó bị dị ứng nặng với đậu nành, mẹ xay thành bột bí mật bỏ vào thức ăn để nó phải đi cấp cứu. Rồi tiện mồm nói luôn cho ông ta biết mối quan hệ giữa mẹ và chú Nguyên. Ông ta nghe xong tức quá nên mới bị vỡ mạch máu não.

Tới đoạn này tôi không thể tiếp tục ngồi im nghe mẹ con bà Hồng nói chuyện nữa. Khi biết cái chế.t của bố liên quan đến bà Hồng, cả người tôi tức run lên bần bật. Lồng ngực như bị hòn đá nặng đè lên, đau đến nỗi không thở được. Hô hấp muốn dừng lại ngay tức thì. Hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nước mắt thi nhau chảy dài trên hai gò má.

Dương ngồi bên ghế lái cũng nhận ra điểm khác thường của tôi. Anh ta xoay vô lăng tạt xe vào ven đường rồi dừng hẳn lại. Cơ thể tôi lúc bấy giờ vẫn còn đang run. Dương tự tháo dây an toàn của tôi xong lặng lẽ kéo đầu tôi dựa vào lồng ngực anh ta khẽ nói:

– Bình tĩnh.

Khi ấy, lòng tôi như có một đốm lửa nhỏ đang nhen nhóm sưởi ấm từng tế bào chuẩn bị đông cứng lại. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, thấm đẫm cả mảng áo sơ mi trắng của Dương.

Tôi thút thít nói:

– Tại sao…bà ta có thể làm thế? Tại sao chứ?

– Được rồi. Không khóc nữa. Mắt cô sắp sưng như quả cà chua rồi đấy.

– Kệ tôi. Anh không hiểu được cảm giác trong lòng tôi lúc này đâu.

– Ừ. Tôi không hiểu. Thế bây giờ đã về nhà chưa?

– Về thôi.

Đợi tôi nói xong Dương nổ máy khởi động xe lái về nhà. Bây giờ suy nghĩ trong đầu tôi vô cùng hỗn độn. Bao nhiêu uất ức tôi phải gánh chịu bấy lâu nay, phần lớn đều do bà Hồng gây ra. Không những thế bà ta còn là người gián tiếp gây nên cái chết của bố tôi, biến tôi thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Tôi mệt mỏi dựa đầu vào thành ghế. Hai mắt nhìn vô định ra bên ngoài. Dương từ trong bếp đi ra, đưa cho tôi một cốc nước xong anh ta từ tốn nói:

– Uống đi rồi suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì?

Tôi nhận lấy cốc nước mát trong tay Dương, cúi đầu uống một ngụm. Vị nước thanh mát trong khoang miệng chảy xuống cổ họng, làm tâm tình tôi bình tĩnh hơn một chút. Tôi chậm rãi bảo:

– Tôi muốn kết thúc mọi chuyện. Anh cho tôi mấy đoạn ghi âm tôi vừa nghe nhé.

– Ừ.

Tôi rất hận bà Hồng nhưng bây giờ tôi chưa thể vội vàng báo công an bắt bà ta luôn được. Tôi muốn chính tay mình làm cho bà ta mất hết tất cả, để bà ta trải qua cảm giác đau đớn tuyệt vọng như khi đã làm với tôi. Tôi hỏi Dương:

– À. Tại sao anh lại ép được ông Nguyên chuyển nhượng cổ phần sang tên tôi?

– Cô tưởng ông Nguyên chỉ ngoại tình với mỗi mẹ kế của cô thôi sao?

– Ý anh là ngoài bà Hồng, ông Nguyên còn cặp với người phụ nữ khác à? Anh có biết cô ta là ai không?

– Cô hỏi làm gì?

– Tôi có dự tính riêng của tôi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ba ngày sau tự nhiên điện thoại của tôi có một dãy số lạ gọi đến. Tôi ấn nút nghe. Không ngờ, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh của bà Hồng ở đầu dây bên kia:

– Mày có về mang bài vị của mẹ mày đi khỏi nhà tao không? Nếu không tao mang ra sọt rác vứt đừng có trách.

Với tất cả những chuyện bà Hồng đã gây ra cho gia đình tôi, bây giờ tôi nghe giọng bà ta thôi cũng đã ghét cay ghét đắng rồi. Ấy vậy mà bà ta còn dám doạ mang bài vị của mẹ tôi ra sọt rác vứt. Giờ phút này, còn nhịn bà ta nữa thì tôi đúng là kẻ tâm thần. Tôi gằn giọng:

– Nếu bà dám động đến bài vị của mẹ tôi, thì đừng trách tôi ác. Những việc bẩn thỉu bà đã làm, đừng tưởng tôi không biết.

Đầu dây bên kia bà Hồng rít lên:

– Con ranh láo toét. Hôm nay mày ăn phải gan hùm à mà dám lên giọng doạ nạt tao?

– Tôi không nói mồm đâu. Bà cứ thử động vào bài vị của mẹ tôi xem.

– Mày không phải thách? Tao cho mày đúng nửa tiếng nữa. Nếu mày không về mang bài vị của mẹ mày đi, tao sẽ cho ra sọt rác công cộng.

Tôi nhớ đến đoạn ghi âm Dương cho tôi nghe, đoán chắc bà Hồng và Thanh đã không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, nên hôm nay mới tìm cớ lừa tôi về để ép tôi uống thuốc kích thích, rồi thực hiện kế hoạch bẩn thỉu của bà ta. Tuy nhiên tôi vẫn sẽ về nhà, tận tay lột toạc lớp mặt nạ thâm hiểm trên khuôn mặt bà Hồng. Xem bà ta còn dương dương tự đắc được nữa không.

Tôi lạnh nhạt nói:

– Lát nữa tôi sẽ về, tốt nhất bà đừng có động đến mẹ tôi. Tôi không tha cho bà đâu.

Tưởng đã lừa được tôi vào bẫy, bà Hồng vui mừng phấn khởi hẳn lên:

– Mày đồng ý về mang bài vị của mẹ mày đi rồi, tao còn động đến làm gì nữa cho bẩn?

Không để bà Hồng nói hết câu, tôi đã cúp máy tránh nghe thêm những âm thanh tục tĩu. Sáng nay lúc đi làm Dương có nói cho tôi biết một tin, ông Nguyên cùng cô nhân tình trẻ tuổi ôm một đống tiền của bà Hồng chạy trốn. Thông tin đó bị truyền ra ngoài, cả công ty Hồng Thiện giờ đang nháo nhào hết cả lên. Các cổ đông thi nhau đi tìm bà Hồng, ép bà ta phải tìm cách giải quyết. Nhân viên chậm gần 2 tháng tiền lương. Ai đến làm cũng uể oải. Một số bộ phận còn đồng loạt nộp đơn xin nghỉ việc. Bà Hồng chính thức rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn biết bấu víu vào Thanh. Bà ta nghĩ nếu hôm nay kế hoạch thành công, mọi chuyện sẽ được lật ngược lại. Ai dè nước đi này của bà ta lại đi thẳng vào đường cùng. Ngày tôi vất vả chờ bao lâu nay cuối cùng cũng tới. Tôi sẽ là người tặng bà ta cú “nốc ao” cuối cùng.

Đến giờ tan làm, tôi thu xếp đồ đạc bỏ vào túi xách rồi vội vàng ra cổng bắt taxi về nhà. Chiếc camera siêu nhỏ Dương lắp dưới kệ tivi có kết nối với điện thoại của tôi, mọi kế hoạch của bà Hồng và Thanh tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ý định của bà ta là sau khi hạ thuốc kích thích tôi, sẽ gọi điện giả vờ thông báo với Dương tôi bị ngất xỉu để anh ta đến đón tôi về. Trong khoảng thời gian đó bà Hồng sẽ gọi tên du côn đã thuê sẵn vào hãm hi.ế.p tôi. Khi Dương đến, trông thấy cảnh tượng đó anh ta chắc chắn sẽ nổi khùng lên. Lúc ấy tới lượt Thanh bưng cốc nước lạnh có sẵn thuốc cho Dương uống. Chuyện sau đó đều nằm trong tầm kiểm soát của hai mẹ con bà Hồng. Một kế hoạch hoàn hảo đến không có kẽ hở nhỏ. Đáng tiếc bà Hồng có tính toán kĩ càng đến mức nào cũng không tính ra chuyện Dương đặt camera siêu nhỏ ngay dưới kệ tivi nhà tôi. Và tôi không ngu đến mức để mặc bà ta hạ thuốc kích thích.

Sau khi chuẩn bị xong tinh thần, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước từng bước vào phòng khách. Bà Hồng vừa nhìn thấy mặt tôi, đã cao giọng xỉa xói:

– Sao giờ này mày mới bò mặt về? Mày nghĩ tao không dám động đến bài vị của mẹ mày thật à?

Mặc dù tôi đã cảnh giác đứng cách bà Hồng một đoạn rất xa nhưng mùi nước hoa sặc sụa trên người bà ta vẫn làm tôi bất giác nhăn mày lại:

– Bà lấy quyền gì mà dám vứt bài vị của mẹ tôi ra sọt rác?

Bà Hồng nghe xong câu hỏi của tôi bỗng bật cười ha hả như bà điên:

– Quyền gì á? Quyền tao là chủ cái nhà này. Di chúc bố mày để lại tao vẫn còn cất trong tủ, tao nhớ loại nghiệt chủng láo toét như mày không được ông ấy xí cho một đồng. Chính mày mới là người không có quyền lên tiếng ở đây.

Tôi nhếch môi nở nụ cười nhạt rồi nói:

– Bà vừa chửi tôi là nghiệt chủng đấy à? Bà có nhầm không? Trước khi chửi người khác phải tự xem lại bản thâm mình trước đã.

– Ý mày là gì?

– Bà thông minh như thế mà không hiểu ý tôi nói à? Tối qua tôi mơ ngủ gặp bố. Ông ấy nói sẽ quay về trả thù người nào làm ông ấy tức đến nỗi đứt mạch máu não phải ra đi trong tức tưởi.

– Mày đừng có nói lăng nhăng, tao vả vỡ mồm đấy. Bố mày mất không liên quan gì đến tao.

– Ơ kìa. Tôi có nói bố tôi mất là do bà đâu? Sao chưa gì bà đã chột dạ rồi? Hay bà có tật giật mình?

– Không. Tao chẳng có tật gì hết. Mày mau mang bài vị của mẹ mày biến đi cho khuất mắt tao.

– Để tôi nói hết giấc mơ tối qua, rồi tự khắc tôi sẽ đi. Bố còn nói cho tôi thêm 5% cổ phần công ty Hồng Thiện và toàn bộ bất động sản đứng tên ông ấy.

Tôi mới nói đến đây mà mặt bà Hồng đã xanh lét. Miệng gào lên:

– Biến ngay trước khi tao nổi điên.

– Bà đừng vội. Hôm nay tôi còn mang quà về cho bà nữa đây này.

Nói xong tôi lôi điện thoại ra, mở cho bà Hồng nghe mấy đoạn ghi âm đặc sắc. Nghe đến đâu mắt bà ta trợn ngược lên đến đấy. Ngay cả Thanh cũng không giữ nổi bình tĩnh mà lao đến cướp điện thoại của tôi. Sức của Thanh từ trước đến giờ vốn dĩ đã không thắng được tôi. Giờ cô ta có lao đến cướp điện thoại, cũng không cướp được. Chỉ biết hét lên đầy bất lực:

– Mày…Con chó này…Mày dám đặt máy ghi âm trong nhà tao à? Mày đặt chỗ nào? Ở chỗ nào?

– Ở đâu còn lâu tao mới nói. Mẹ con mày giỏi lắm. Chuẩn bị tinh thần ngồi tù mọt gông đi. Tội làm giả di chúc, tội thuê người hại tao. Tao có đầy đủ bằng chứng hết rồi. Tao không để yên cho hai mẹ con mày nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi đâu.

Bà Hồng từ phía sau tự nhiên xông lên túm chặt tóc tôi, nhưng tôi dại gì để bà ta túm được? Tôi nhanh chân lách người sang một bên. Bà Hồng theo phản xạ lao đầu về phía trước. Cả người đập vào tường. Cơn đau bất ngờ kéo đến, làm bà ta không chịu được phải mở miệng rên rỉ:

– Ái ôi. Đau quá…Thanh ơi. Đừng để con ranh kia chạy thoát, giật chiếc điện thoại trong tay nó đập vỡ đi. Nhanh lên. Nhanh lên…

Tay tôi vẫn giữ chặt chiếc điện thoại, để nó phát hết mấy đoạn ghi âm lên án tội ác của mẹ con bà Hồng. Bà Hồng sau một hồi chật vật, cuối cùng cũng đứng được dậy cùng Thanh tấn công về phía tôi. Hai người họ thi nhau cầm cốc chén ném tứ tung. Tôi tránh hết chỗ này sang chỗ khác, nhưng vẫn không tránh kịp tốc độ của hai mẹ con họ. Môti chiếc cốc thuỷ tinh nhằm thẳng đầu tôi lao tới. Tôi biết phát này mình xong rồi. Thể nào tí nữa về đầu cũng sưng lên một cục. Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, đón nhận cơn đau thì từ đâu xuất hiện một bóng dáng vững chắc đứng chắn ngay trước mặt tôi, che chở cho tôi.

Tôi nghe “bụp” một phát, chiếc cốc thuỷ tinh bà Hồng ném trúng ngay vào giữa trán Dương. Đến Thanh cũng phải giật mình hô to:

– Anh Dương…

Dương kéo tôi ôm gọn ghẽ trong lòng xong lừ mắt lườm mẹ con bà Hồng:

– Lẽ ra tôi không động đến phụ nữ, nhưng hôm nay chắc phải tự làm bẩn tay mình rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.