Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 26


Chương 26.

Nghe Dương nói mặt tôi bỗng nghệt ra. Tối qua chính miệng anh ta bảo, chỉ dựa vào vài bức ảnh thì không đủ khả năng uy hiếp ông Minh. Ấy vậy mà mới qua một đêm Dương đã đổi ý. Tôi ngây ngô hỏi lại Dương:

– Anh dẫn tôi đi tìm tên luật sư kia thật đấy à?

– Tôi đã đùa cô bao giờ chưa?

– Nhưng anh làm cách nào để ép ông ta nói ra hết mọi chuyện?

Dương nhìn thẳng vào mắt tôi, nhàn nhạt đáp lại:

– Cô tin tôi không?

Tuy Dương luôn dùng ngữ điệu cộc cằn để nói chuyện với tôi, nhưng không hiểu sao giờ phút này, tôi lại tin tưởng tuyệt đối vào anh ta. Tôi gật đầu nói theo con tim mách bảo:

– Có.

– Vậy thì đi.

Nói rồi, Dương đứng dậy cầm chìa khoá trên bàn đi thẳng ra nhà xe. Vì đã quyết định tin tưởng anh ta, nên tôi cũng nhanh chóng chạy lên tầng, cầm tập ảnh thân mật của ông Minh và Thanh bỏ vào túi xách. Sau đó cùng Dương đi ra ngoài.

Ngồi trên xe ô tô, Dương không cần hỏi tôi địa chỉ văn phòng luật của ông Minh, mà anh ta lái thẳng đến nơi luôn. Tiếp đón chúng tôi là một chuyên viên luật. Cô ấy hỏi chúng tôi có đặt lịch hẹn trước không? Trong khi tôi còn đang ấp úng không biết trả lời cô ấy thế nào, Dương đã lạnh nhạt nói:

– Cô cứ điện vào bảo ông Minh, có bạn cậu Hùng đến nhờ tư vấn thủ tục thành lập công ty.

Chuyên viên luật nghe xong cũng gật đầu, ấn điện thoại nội bộ kết nối với ông Minh. Tôi không nghe rõ ông Minh ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng cô chuyên viên bên này thì vâng dạ liên tục. Cúp máy, cô ấy nhìn tôi và Dương nở nụ cười chuyên nghiệp:

– Để tôi dẫn đường mời hai người vào văn phòng của luật sư Minh.

Tới trước cửa phòng ông Minh, chuyên viên luật rời đi. Dương thong thả đưa tay gõ lên cửa hai tiếng. Trong phòng vọng ra tiếng nói:

– Mời vào.

Sau khi ông Minh nhìn rõ người đến là tôi và Dương, ông ta thoáng giật mình sửng sốt hỏi:

– Tại sao lại là hai người?

Dương đảo mắt nhìn khắp văn phòng của ông ta một lượt, xong kéo tay tôi ngồi xuống ghế một cách tự nhiên như kiểu anh ta mới chính là chủ nhân của văn phòng này. Ông Minh chứng kiến một loạt hành động càn rỡ của Dương. Hai đầu lông mày ông ta nhướng lên. Đôi mắt bắn ra tia bực bội:

– Nếu muốn tôi tư vấn pháp luật thì phải đặt lịch hẹn trước. Tôi không có thời gian tiếp người tự ý đến đâu.

– Tôi không rỗi hơi nghe ông tư vấn luật pháp. Tôi chỉ muốn hỏi ông một chuyện, hỏi xong tôi sẽ đi.

– Cậu muốn hỏi gì?

Dương lặng yên một lát rồi chậm rãi buông lời:

– Sự thật về bản di chúc của bố vợ tôi.

Tôi để ý rất kĩ biểu cảm trên khuôn mặt ông Minh lúc này, khi nghe Dương nhắc đến bản di chúc của bố tôi, cơ mặt ông ta rõ ràng có biến đổi. Tuy nhiên chỉ vài giây sau đó ông Minh đã lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu:

– Ý cậu là gì?

– Tôi hỏi lại lần cuối cùng, bản di chúc thật của bố vợ tôi hiện giờ đang ở đâu?

– Bản di chúc của ông Thiện tôi đã giao lại cho vợ ông ấy rồi.

Ông Minh nói quanh co một hồi, chủ ý muốn đánh lạc hướng Dương. Thế nhưng Dương đâu phải dạng người dễ mắc lừa. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, để đôi mắt đen láy sâu hút hồn của mình nhìn thẳng vào người đối diện. Cái nhìn sắc bén, không chút nể nang sợ sệt:

– Ông chắc không?

– Tôi chuẩn bị đi họp, không có thời gian ngồi nói chuyện vớ vẩn với cậu. Mời cậu ra khỏi phòng tôi.

Tôi có theo Dương đi kí hợp đồng với đối tác vài ba lần, có những cuộc đàm phán căng thẳng đến nghẹt thở, nhưng tôi chưa thấy Dương thất bại bao giờ. Ngay cả lúc này người ngồi đối diện với anh ta là một luật sư lâu năm, có rất nhiều kinh nghiệm và bản lĩnh, mà khí chất lạnh nhạt trên người anh ta vẫn toả ra bốn phía. Cảm giác áp lực bao trọn toàn căn phòng làm việc của ông Minh.

Sau đó Dương khẽ bật cười, nụ cười mang đậm vẻ thách thức:

– Chuyện vớ vẩn của tôi còn nhiều lắm. Ví dụ như tôi có đoạn video này, định mở cho ông nghe. Nghe xong nếu ông vẫn không muốn tiếp tôi, thì tôi sẽ tự đi. Không cần ông phí lời đuổi.

Nói rồi Dương không để ông Minh có cơ hội từ chối, anh ta lấy chiếc điện thoại trong túi mở đoạn ghi âm sau đó đặt lên bàn. Giọng nói quen thuộc của Thanh và bà Hồng bắt đầu được phát lại:

– Mẹ. Con phải cặp kè với lão Minh đến bao giờ? Mẹ có biết mỗi lần vào khách sạn, lão ấy đều rất biến thái không?

– Con nghe mẹ, cố chịu đựng lão ấy thêm một thời gian nữa thôi. Đợi mẹ thu xếp ổn thoả mọi việc, sẽ tìm cách giải quyết lão Minh cho con.

Thanh không đồng ý mà gắt gỏng:

– Biết đến bao giờ mẹ mới thu xếp xong. Mẹ nhìn người con đây này, giờ có ra hình thù gì không? Chỗ nào cũng đau, cũng tím làm con không cả dám mặc váy ngắn ra đường. Biết lão Minh biến thái như này, ngay từ đầu con đã không nghe theo lời mẹ đi quyến rũ lão ấy. Thật ghê tởm.

– Con nói gì vậy? Nếu con không đi quyến rũ lão Minh thì sao lão ta đồng ý đổi di chúc để mẹ con mình hưởng hết tài sản?

– Con kệ mẹ. Con không biết đâu.

– Thanh. Con nghe mẹ nói đã. Lão Minh bây giờ đang nắm trong tay điểm yếu của hai mẹ con mình, nếu con không chịu chiều theo ý lão để lão điên lên, làm vỡ lở hết mọi chuyện thì mẹ con mình đi tù như chơi đấy. Tội làm giả di chúc không nhẹ đâu. Mẹ già rồi, có ở tù mấy năm cũng không sao nhưng con còn trẻ, tương lai còn dài, đừng vì một phút bốc đồng mà đánh mất tất cả.

Thanh im lặng một hồi xong mới nói tiếp:

– Nhưng mẹ có chắc ông Nguyên sẽ ly hôn vợ lấy mẹ không? Giờ mẹ chuyển hết 35% cổ phần cho ông ta rồi, bao nhiêu bất động sản mẹ cũng bắt con bán để bù lỗ vào công ty Hồng Thiện. Tài sản của mẹ con mình còn mỗi ngôi nhà này thôi. Nhỡ ông Nguyên trở mặt, không ly hôn vợ nữa thì sao?

– Con yên tâm, không có chuyện đấy đâu. Mẹ và chú Nguyên ở bên nhau mấy năm nay rồi. Tính chú ấy thế nào mẹ là người rõ nhất. Thằng Dương dùng thủ đoạn đê hèn, mới lừa được 15% cổ phần trong tay chú Nguyên. Làm tổng số cổ phần của con ranh Linh nâng lên 28%. Nếu mẹ không chuyển hết 35% cổ phần cho chú Nguyên, chú ấy sẽ không có bất cứ tiếng nói gì ở công ty.

– Hôm nọ con nghe mấy nhân viên phòng marketing nói công ty nhà mình sắp phá sản rồi. Tập đoàn Trường Phong vừa thanh lí hợp đồng, mấy công ty đối tác tầm trung cũng đồng loạt gây khó dễ. Con lo lắm.

Bà Hồng tặc lưỡi:

– Con đừng có lo bò trắng răng. Mấy đứa nhân viên nhỏ bé ở đấy biết cái quái gì? Chỉ giỏi bịa chuyện thôi. Mẹ tin chú Nguyên sẽ đưa công ty nhà mình trở lại bình thường. Mẹ làm tất cả mọi chuyện chỉ vì các con.

Đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con bà Hồng mới phát đến đây mà tôi đã nổi hết gai ốc. Tôi sớm đoán được bản di chúc mấy tháng trước ông Minh công bố là giả, nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản bà Hồng dùng cách gì đó để mua chuộc ông Minh thôi. Chứ chưa bao giờ nghĩ bà ta lại dùng chính con gái ruột của mình để làm mồi nhử.

Mặt ông Minh tái nhợt, cắt không được giọt máu. Vừa nãy ông ta hống hách bao nhiêu, bây giờ lại sợ sệt bấy nhiêu. Ông ta nhìn Dương với đôi mắt không thể tin nổi:

– Cậu…

Trái ngược với thái độ của ông Minh, Dương vẫn vô cùng bình thản. Anh ta quay sang tôi, tôi hiểu ý mở túi xách lấy tập ảnh thân mật của Thanh và ông Minh để lên bàn:

– Còn cái này nữa. Ông xem đi.

Hai tay ông Minh nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi rít từng từ:

– Rốt cuộc hai người muốn gì?

Tôi nhẹ nhàng nói:

– Bản di chúc thật sự của bố tôi.

– Nếu tôi không đưa thì sao?

Dương lắc đầu, nói một câu rất nhẹ nhưng lọt vào tai ông Minh lại nặng tựa như đá:

– Không sao. Tôi sẽ gửi những bức ảnh này cho vợ ông. Còn đoạn ghi âm tôi chẳng cần làm gì nhiều, cứ đưa thẳng cho công an là được.

– Cậu đừng hòng đe dọa tôi. Tôi là luật sư, sẽ không thiếu gì cách giúp mình thoát tội.

– Nếu ông có tự tin chiến thắng cả đội ngũ luật sư của tập đoàn Trường Phong hãy mạnh miệng.

Biết mình đuối lí, ông Minh không cãi chày cãi cối nữa mà xoay người đứng dậy đi đến tủ để tài liệu, lục lọi một hồi cuối cùng cũng mang ra một tập hồ sơ mỏng. Tem niêm phong trên đó đã bị xé rách. Trước mặt tôi và Dương, ông ta ngập ngừng ra điều kiện:

– Nếu tôi giao ra bản di chúc thật của ông Thiện thì hai người không được phép gửi những bức ảnh này đến tay vợ tôi, để tự tôi nói chuyện với bà ấy. Hai người đồng ý không?

Tôi nghĩ ngợi thêm nửa phút rồi nói:

– Tôi đồng ý.

– Làm sao để tôi tin các người?

– Tôi chỉ cần bản di chúc thật của bố tôi để lấy lại những thứ thuộc về mình, còn gia đình ông thế nào tôi vốn không quan tâm.

– Được. Coi như tôi tin cô lần này.

Dứt lời, ông Minh đưa tập hồ sơ trong tay cho tôi. Tôi cầm tài liệu ra đọc thử. Trên đó ngoài những thông tin cần có của một bản di chúc hợp pháp, phần quan trọng nhất bố tôi viết như sau:

“Tôi là Nguyễn Khoa Thiện, trong trạng thái tinh thần sáng suốt, không bị bất cứ ai đe doạ hoặc lừa dối cưỡng ép. Tôi lập di chúc này quyết định để lại 30% cổ phần công ty Hồng Thiện cho con trai Nguyễn Đăng Bảo. Còn lại 5% cổ phần công ty Hồng Thiện và toàn bộ bất động sản đứng tên tôi đều để lại hết cho con gái Nguyễn Thuỳ Linh. Ngoài những người có tên trên, tôi không để lại tài sản thừa kế cho bất kỳ ai”.

Ngày tháng trong bản di chúc chỉ trước ngày bố tôi đột quỵ gần 1 tháng. Thế mà mẹ con bà Hồng dám trắng trợn thay đổi toàn bộ nội dung. Bà ta muốn tiền đến điên rồi. Việc tày đình như thế mà cũng dám làm.

Rời khỏi văn phòng làm việc của ông Minh, tôi như người mất hồn. Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ ngoài dự tính của tôi. Cầm bản di chúc thật của bố trên tay. Tôi vẫn mơ mơ hồ hồ. Lúc sau chợt nhớ tới đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con Thanh.Tôi quay sang hỏi Dương:

– Đoạn ghi âm đó. Làm sao anh có được.

Dương vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe nhưng không quên trả lời:

– Tôi lắp camera siêu nhỏ trong nhà cô.

– Cái gì? Anh lắp camera siêu nhỏ trong nhà tôi á? Anh lắp lúc nào? Sao tôi không biết gì?

– Để cô biết mất vui.

Ơ. Cái đồ điên này. Chuyện quan trọng như thế mà anh ta không nói với tôi vì sợ mất vui. Làm sáng nay tôi cứ lo lắng mãi. Sợ không ép được ông Minh nói ra sự thật, còn bị ông ta tố cáo ngược. Tôi hậm hực nói:

– Camera siêu nhỏ anh lắp trong nhà tôi có phải là sản phẩm sắp ra mắt thị trường của công ty mình không?

– Cô thông minh hơn rồi đấy.

Camera không dây siêu nhỏ là sản phẩm mới nhất của công ty Dương. Chế độ quay và âm thanh có thể điều khiển từ xa. Dương là giám đốc, biết cách sử dụng là chuyện đương nhiên. Tôi chỉ không ngờ anh ta có thể “thần không biết, quỷ không hay” lắp được camera trong nhà tôi thu thập đầy đủ bằng chứng về những việc sai trái của bà Hồng. Đối với chuyện này tôi vẫn còn rất nhiều thắc mắc, nên không ngừng hỏi thêm:

– Anh lắp camera trong nhà tôi từ bao giờ thế?

– Hôm đưa cô về thắp hương 100 ngày bố.

Lại thêm một bất ngờ nữa dành cho tôi, bảo sao hôm ấy Dương cứ nhất quyết đưa tôi về cho bằng được. Hoá ra, mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của anh ta.

Tôi nói:

– Thế anh lắp ở đâu?

– Dưới kệ ti vi.

Tôi nhớ hôm ấy bà Hồng và Thanh có xuống bếp gọt hoa quả khoảng 10 phút, còn tôi thì ra ngoài nghe điện thoại của con Giang. Để mình Dương ngồi trong phòng khách, và tôi không biết bằng một quyền năng nào đó mà Dương có thể lắp xong chiếc camera thu nhỏ dưới kệ ti vi nhà tôi chỉ với 10 phút. Ngày trước bố tôi từng nói đầu óc Dương nhạy bén hơn người, tôi tưởng anh ta chỉ nhạy bén ở lĩnh vực kinh doanh thôi. Cho tới hôm nay tôi mới biết ở những lĩnh vực khác Dương cũng rất siêu phàm.

– Vậy anh còn đoạn ghi âm nào nữa không?

– Còn.

– Đâu? Cho tôi nghe với.

– Tại sao tôi phải cho cô nghe?

Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt Dương:

– Những đoạn ghi âm đấy đối với anh không có tác dụng gì, nhưng đối với tôi lại rất quan trọng. Anh cho tôi nghe đi. Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

– Thật không?

– Thật.

– Tôi nói gì cô cũng phải nghe?

– Được.

– Tôi bảo cô nấu gì là phải nấu luôn?

– Đồng ý.

– Tôi không ly hôn.

– Được.

Nói xong tôi mới giật mình phát hiện bản thân vừa lỡ mồm. Nhưng đang tò mò không biết trong tay Dương còn đoạn ghi âm gì nên cứ đánh liều bảo anh ta:

– Tôi đồng ý hết rồi, giờ anh cho tôi nghe thử đi.

Bấy giờ Dương mới cầm điện thoại đưa cho tôi. Điện thoại của anh ta không cài mật khẩu, nên tôi vào rất dễ. Tìm tới mục file đã lưu, tôi mở một đoạn ra nghe thử:

– Con ranh Linh bây giờ còn cái quái gì nữa đâu mà mẹ cứ phải tìm cách đối phó nó cho mệt đầu? Tất cả tài sản, cổ phần của bố đều thuộc về mấy mẹ con mình hết rồi. Nó có mỗi 10% cổ phần, coi như mẹ bố thí cho nó đi.

Bà Hồng không biết Dương đã lắp camera siêu nhỏ dưới kệ tivi nên vô tư nói với Thanh:

– Con ngây thơ vừa thôi. Nếu chỉ có một mình con Linh, mẹ đã chẳng tốn công nghĩ trăm phương ngàn kế triệt hạ nó. Đối với mẹ, con Linh chỉ là cái hạng tép riu, không đáng để nhắc đến. Kể cả nó có nghi ngờ bản di chúc hôm nọ là giả, nhưng không tìm ra bằng chứng nó cũng chẳng động được đến chân lông hai mẹ con mình. Thế nhưng thằng chồng nó mới là vấn đề. Thằng Dương không dễ đối phó chút nào đâu.

– Mẹ định làm gì anh Dương? Lần trước mẹ thuê thằng nghiện lái xe đâm vào anh ấy con đã không thích rồi. Mẹ muốn xử lí con Linh thế nào cũng được, con không quan tâm nhưng đừng động đến anh Dương của con.

– Con mê mẩn thằng Dương quá rồi đấy. Tỉnh lại đi. Bây giờ con phải về phe mẹ, tìm cách chia rẽ vợ chồng nó, để con Linh không còn chỗ dựa. Khi ấy mẹ con mình mới có thể yên tâm kê cao gối ngủ.

– Thế rốt cuộc mẹ định làm gì?

– Con Linh lấy thằng Dương gần một năm rồi mà vẫn chưa có thai. Chắc ông Trường bà Hạnh đang sốt ruột lắm. Mẹ tính lừa con Linh với thằng Dương sang nhà mình, rồi con nhân cơ hội pha thuốc kích thích cho hai đứa nó uống. Chỉ cần con có cơ hội mang thai với thằng Dương, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nghe xong kế sách thâm hiểm của bà Hồng, Thanh vẫn chưa rõ lắm. Cô ta hỏi lại mẹ:

– Vậy tại sao phải pha thuốc kích thích cho cả con Linh uống nữa?

– Con nghe này. Mẹ sẽ thuê một thằng du côn, nhốt nó vào phòng con Linh. Đợi chúng nó xảy ra chuyện gì, mẹ vào chụp ảnh gửi cho bố mẹ chồng con Linh xem. Con nghĩ ông Trường và bà Hạnh có chấp nhận nổi một đứa con dâu vô liêm sỉ trốn chồng đi ngủ với trai không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.