Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 117 : Tết tóc cho em


Nhưng mà, đứa bé……

Trước mắt cô lướt qua hình ảnh trạm xá đơn sơ nghèo nàn, dụng cụ lạnh lẽo,

những hình ảnh kia, luôn ở trong cơn ác mộng của cô, xua đi không được,

thêm nữa, còn có giọng nói lạnh như băng của bác sĩ: “Đứa bé chết rồi,

là một bé trai……”

Những hình ảnh đó làm cô sợ hãi, làm cô phát

run, không thể tiếp tục vùi đầu vào sự nhiệt tình trong anh, chỉ là ôm

anh, khóc đến lệ rơi đầy mặt, “Không cần …… Thần An …… Không cần ……”

Anh cũng không phải không có cách nào khống chế dục vọng chính mình, năm

năm nay không có cô anh cũng có thể nhịn được, không phải sao? Trong

chuyện hoan ái này, anh chú ý tới cảm thụ của cô hơn, nếu như cô không

có cảm giác, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng. Mà lúc này chính anh,

nhìn ra cô thật sự rất khó chịu, mặc dù không thể hiểu rõ là vì chuyện

gì, cuối cùng cũng dừng lại, chỉ ôm cô nhẹ nhàng hôn, dịu dàng che chở,

“Được rồi, được rồi, không cần, không cần …… Đừng khóc được không? Không cần …… Chúng ta đi tắm rửa ha?

Cô cũng chỉ lắc đầu, liều mạng lắc đầu, sau đó ôm chặt cổ anh, cái gì cũng không nói.

Anh bất đắc dĩ, anh đưa tay nhặt áo ngủ của cô vơi vãi trên mặt đất cho cô

mặc vào, ôm cô vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, “Được, cũng không đi đâu cả, ở

nơi này, được không?”

Vì vậy, hai người cũng chỉ ôm nhau.

Lẳng lặng ôm cô, kích tình cũng dần dần rút đi, anh ôm cô, giống như ôm ấp lấy toàn bộ thế giới, đầy thỏa mãn, an bình……

Anh âm thầm thề, cho dù con đường phía trước là bằng phẳng hay chông gai,

anh nhất định sẽ nắm tay cô sống đến sông cạn đá mòn, không tiếc bất cứ

giá nào……

Cuối cùng, cô cũng ở trong lòng anh mà ngủ say.

Sau đó khắc phục hậu quả công tác đều là anh làm, ôm cô đi vào phòng ngủ,

tắm cô sạch sẽ, mặc dù anh ngồi trên xe lăn, phải cố hết sức làm mà cũng không hoàn chỉnh, nhưng mà anh cũng rất vui vẻ, không lâu trước đó,

luôn luôn là cô chăm sóc anh, bây giờ, anh có thể từ từ mà thực hiện lời hứa của mình, đem những điều trước kia anh muốn làm vì cô nhưng không

thể làm, đem từng cái mà thực hiện, bao gồm lãng mạn, ước hẹn, dĩ nhiên

cũng bao gồm những chuyện vụn vặt nho nhỏ trong cuộc sống, nhỏ như châm

nước rót trà, chải đầu vẽ mày cho cô……

Cuối cùng để cho cô an tĩnh nằm ngủ tên giường của anh thì anh cũng đã mệt mỏi, khắp người đầy mồ hôi.

Anh lại tùy ý tắm rửa vài cái, khó khăn đem lấy chính mình từ trên xe lăn dịch chuyển đến cạnh cô nằm xuống.

Giường của anh không phải rất lớn, giường đơn một mét hai, về sau hai người

cùng ngủ có vẻ hết sức chật chội, không biết nếu cô trở mình có thể hay

không rơi xuống gầm giường?

Nhẹ nhàng cười một tiếng, đem cô thu vào trong ngực, cánh tay vòng qua, cho cô một vòng bảo vệ.

Căn nhà ở Vân Hồ này, là không gian riêng tư của riêng anh, anh chưa từng

nghĩ tới sẽ cho người khác ngủ ở bên cạnh mình, cho nên lúc mua vật dụng nhà cửa không có ý định mua giường lớn, dĩ nhiên, nguyên nhân quan

trọng hơn là, năm năm trước, trong phòng cũ ở đại viện ông nội, anh và

cô, đúng là chen chúc như vậy trên giường nhỏ, cùng nhau ấm áp vô số

đêm……

Anh không thể chịu được, lúc ngủ giường lớn vị trí bên

cạnh luôn trống rỗng, vậy sẽ không giây phút nào nhắc nhở anh, những

thống khổ anh phải chịu đựng……

Anh gần như tham lam đưa mắt nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, yêu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu

tiên anh thật sự ở khoảng cách gần như thế mà nhìn cô, chuyên chú hơn so với lúc ở căn nhà nhỏ của cô.

Thì ra, gương mặt cô khi không

trang điểm vẫn trắng nõn mà thông suốt. Hoan ái đi qua, da mặt trắng nõn có chút phiếm hồng, tựa như bánh pudding thạch hoa quả vị dâu tây, làm

cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Thì ra, bên trong lông mày nhàn nhạt bên trái của cô có một nốt ruồi nho nhỏ màu nâu nhạt.

Thì ra, mắt của cô thật to, lông mi cũng thật dài, hơi nhếch lên.

Thì ra, môi của cô nhàn nhạt màu cam, không dùng son bóng, cũng khá dễ nhìn, dưới ánh đèn màu trông cũng sáng bóng lên.

Thì ra, môi của cô nhỏ như vậy, cằm nhọn như vậy, nhỏ đến làm cho người đau lòng, nhọn đến khiến người thương hại, lúc trước nâng niu trong lòng

bàn tay cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy……
Lục Chính Vũ cười mắng: “Thằng nhóc thối tha! Cũng muốn đem những con cá của ta đuổi đi sao?”

“Sao có thể !” Tả Thần An lại đến xung quanh chào hỏi các ông, các bác, cuối cùng, thêm một câu “Con còn không phải sợ các ông, các chú, các bác đói bụng khát nước sao? Cho nên con đem theo rất nhiều điểm tâm trái cây,

không thì cùng bọn con ăn trước nhé?”

Vì vậy Sa Lâm vội vàng đem tấm thảm trải ra trên cọc gỗ làm thành cái bàn nhỏ ở bên hồ, đem tất cả đồ ăn bày ra.

Ông nội Tả cười ha ha, “Coi như con có lòng hiếu thuận!” Để xuống cần câu

cá, kêu các vị bạn tốt cùng nhau ăn, cũng vào lúc này, ông mới phát hiện người đang đứng bên cạnh Tả Thần An, cô gái nãy giờ vẫn cúi mặt, “Ah,

đây là……?” Không phải không biết đứa cháu trai thứ ba phóng đãng tùy

hứng, nhưng dám đưa tới trước mặt ông, vẫn chưa có bao giờ, chẳng lẽ lần này yêu thật rồi? Cô bé này, ăn mặc đơn giản phóng khoáng, mặc dù cúi

thấp đầu, cũng vẫn nhìn ra được khí chất thanh nhã, hợp mắt của ông hơn

so với cái cô minh tinh khuê tú kia.

“Ông nội, đây là Tiểu Lộ

Lộ! Ông nội, ông còn nhớ rõ không?” Tả Thần An đem Hạ Vãn Lộ long trọng

tới trước mặt ông nội, “Hôm nay những thứ này đều là điểm tâm Hạ Vãn Lộ

tự mình làm đấy! Ông nếm thử một chút, xem xem mùi vị thế nào?”

Lại nói, trong đó có một hai thứ thật đúng là cô dậy sớm làm ra, ví như sủi cảo hấp tôm, bánh rau hẹ, nhưng phần lớn, đều là dì giúp việc làm, Thần An cũng khoe khoang quá rồi? Nhất định sẽ lộ tẩy.

“Ông nội, lúc trước ông nói Lộ Lộ nướng bánh rau cải rất ngon, trước ăn bánh này đi!” Thần An hướng cô trừng mắt nhìn, tự tay đem bánh rau cải đưa cho ông

nội, sau dó lại kêu những người khác ăn.

Lục Chính Vũ cũng nếm

một cái bánh, liên tục kêu than, “Thật là có phúc quá nha! Ta nói ông

cụ, gia đình của ông đều tập trung các đầu bếp nổi tiếng là như thế nào

vậy? Trước có Thần Viễn, bây giờ lại có cô bé này, tài nấu nướng quả

thật là tốt lắm!”

Mặc dù trước mắt Thần An đạo diễn một màn này, ông nội Tả như còn rơi vào trong sương mù, nhưng mà trước mắt được Lục

Chính Vũ tán dương như vậy trong lòng cũng có một chút đắc ý, hướng ông

hừ hừ, “Nhà ta quay về thế nào cũng có đồ ăn ngon, ngươi thế nào không

chiếm tiệm nghi hả? Thần Viễn nhà ta cũng nhanh chóng trở thành đầu bếp

riêng của nhà ngươi rồi! Ta cũng lâu rồi còn chưa được ăn thức ăn Thần

Viễn làm đấy!”

Mắt thấy mấy bạn già đều ở đây hưởng thụ thức ăn

ngon, ông nội Tả liền gọi Thần An vào, vốn định cùng Thần An một mình

nói chuyện một chút, nhưng Thần An vẫn cứ khư khư nắm tay Hạ Vãn Lộ

không buông, ông nội Tả cũng hết biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ba người đối mặt mà hỏi, trước tiên hỏi Tả Thần An, “Cái đứa này chân

cũng thật tốt rồi hả?”

“Ông nội, thật tốt rồi! Nếu không phải Lộ Lộ không cho, con còn tính vui vẻ đi tới gặp ông đấy!” Anh nói đùa.

“Vậy cũng không được! Dưỡng gân dưỡng cốt một trăm ngày!” ông nội Tả thương

yêu nháy mắt anh một cái, khẽ suy tư một lúc, lúc này mới hỏi, “Thần An, Lộ Lộ, ta nói các con đang đùa giỡn cái gì đây?”

Hạ Vãn Lộ

không biết phải trả lời thế nào, Thần An lại nắm tay cô, giống như nói

cho cô biết, cái gì cũng đừng nói, tất cả có anh!

Năm đó Hạ Vãn

Lộ ăn cắp đồ vật gia truyền đem đi, người trong nhà cũng không có nói

cho ông nội. Chỉ thấy anh cười giải thích với ông nội, “Ông nội, mấy năm trước Lộ Lộ thương nhớ cha mẹ quê nhà nên chúng con tách ra một khoảng

thời gian, bây giờ, con thật vất vả bắt cô ấy trở về, lần này, không có ý định buông tay lần nữa.”

Lời giải thích này không thể thuyết

phục kinh nghiệm nửa đời của ông nội Tả, ông nhìn hai người một cái,

“Chẳng lẽ sau này không còn thương nhớ cha mẹ nữa hay sao?”

“Ông nội, đây cũng là chuyện con cũng đang suy tính. Ông biết đó, bây giờ

không giống với ngày xưa, lúc trước Tiểu Tam Tử cũng chỉ là một người

mù, đâu có được năng lực chăm sóc nhiều người như vậy? Nhưng mà bây giờ

khác nhau, con hoàn toàn có khả năng bảo vệ Lộ Lộ, có khả năng chăm sóc người nhà cô ấy, con sẽ nghĩ biện pháp đưa cha mẹ của cô ấy đến Bắc

Kinh. Ông nội, mọi người đều nói Tiểu Tam Tử đời sống không nghiêm túc,

ông nội, không phải Tiểu Tam Tử không chuyên tâm, mà là đối với Tiểu Tam Tử mà nói, người đáng giá để con nghiêm túc, cho tới bây giờ chỉ có

một, là Lộ Lộ.”

Cô vẫn cúi đầu, nghe lời nói của anh, bất giác lệ rơi đầy mặt, nước mắt từng giọt, từng giọt, rơi xuống bàn chân cô……

Cô biết anh đang làm cái gì. Cô nếu muốn gả vào nhà họ Tả, khó khăn đâu

chỉ chồng chất, mà nhà họ Tả vừa có quyền thế, vừa danh tiếng nhất nơi

này, hôm nay, anh đem cô tới nơi đây là bước đầu tiên trong những bước

chông gai.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.