Ánh mắt ông nội Tả dừng trên người Hạ Vãn Lộ một hồi lâu, sau đó chậm rãi gật đầu, nói với cô, “ Lộ Lộ, con đem dưa hấu cắt ra cho các ông, các bác ăn đi!”
“Dạ, thưa ông.” Cô lặng lẽ rút tay từ tay Tả Thần An ra ngoài, xoay người tránh ra.
Cắt dưa hấu thì cần gì đến cô? Sa Lâm rõ ràng đã cắt rồi, chỉ sợ ông nội Tả có lời muốn một mình và Tả Thần An nói, cho nên đem cô rời khỏi mà thôi.
“Tam nhi……” Tả gia có vẻ tình ý sâu xa, “Con cũng biết con ở đây đang làm cái gì? Làm một đấng mày râu đội trời đạp đất không thể không chịu trách nhiệm như vậy, con bây giờ còn là người có hôn ước, mặc dù cũng chưa có tổ chức nghi thức kết hôn với Như Ý, nhưng cha mẹ hai bên đã có giao ước miệng với nhau, bây giờ con tìm thấy Lộ Lộ, con để Như Ý đặt chỗ nào?”
Tả Thần An sắc mặt trầm xuống, “Ông nội, ông cũng đã nói, đó là giao ước miệng của cha mẹ hai bên, bọn họ định giao ước lúc đó có con không?”
“Nhưng mà làm như vậy thật không công bằng với Như Ý! Con bé kia cũng nhu thuận, động lòng người mà!”
“Lộ Lộ cũng không kém!” Anh cũng nổi nóng, suy nghĩ một chút, lại nói, “Ông nội, nay là thời đại nào rồi hả? Mẹ con lại có tư tưởng đó? Còn phải lo mối mai được môn đăng hộ đối? Chuyện này không phải là những tư tưởng còn sót lại của thời phong kiến sao? Không phải ông hiểu sâu sắc nhất chuyện đau khổ này sao? Đem cả đời hạnh phúc của con cứ như vậy mà áp đặt, đó là công bằng với con hay sao? Ông nội, con muốn được tự do dân chủ, kiên quyết không chịu khuất phục trước những tư tưởng phong kiến còn sót lại đó! Ông nội, ông cũng không phải là Lão Phong Kiến đúng không?”
Ông nội Tả liếc mắt nhìn annh một cái, “Ít cho ta lời lẽ tâng bốc đi! Loại chuyện như vầy, ông nội ta đây cũng chỉ có thể nêu ý kiến, cuối cùng quyết định cũng không phải ông, con cũng không phải là con ta!”
“Ông nội, ông đây là không phản đối con và Lộ Lộ ở chung một chỗ?” Tả Thần An nghe ra đầu mối trong lời nói của ông nội, vui mừng nhướn mi.
Sắc mặt của ông nội Tả cũng không dễ nhìn, “Ta cũng không nói! Con/ cửa ải mẹ con mới thật là gian nan nha!”
Tả Thần An lấy lòng cười, “Mẹ cuối cùng cũng không phải là phải nghe ông hay sao? Mẹ quên lúc mẹ gả cho ba, cũng là cô gái của gia đình bình thường sao?”
Ông nội Tả cốc đầu một cái lên đầu anh, “Thằng nhóc thối tha, có tiền đồ gì? Con sau lưng nói/ Mẹ con không phải?”
Thần An có thể nhìn ra, ông nội cũng cũng không phải thật giận, hì hì cười một tiếng, “Ông nội, tóm lại chuyện hạnh phúc cả đời của Tiểu Tam Tử phải dựa vào ông rồi!”
Hai ông cháu vừa nói chuyện, nghe được một trận ồn ào, chỉ thấy lại tới một chiếc xe, cửa xe vừa mở ra, hai cái đầu củ cải đỏ nhỏ nhỏ đi xuống, đi đường còn lảo đao lảo đảo, mở miệng kêu, “Cá! Cá! Ông nội, muốn xem cá!”
“Ơ, sớm biết là hai đứa, cũng mang theo Y Thần tới!” Thần An nhìn hai đứa bé, trong mắt hiện lên tia yêu thích.
Ông nội Tả nghe tới mặt lộ vẻ không vui, “Hừ, con xem người ta một chút! Nhìn mấy đứa bé nhà người ta xem! Trong đại viện, chú Lục con là người đắc ý nhất, lần nào hoạt động cũng đều có con cháu đến theo, kêu lên một tiếng vui mừng! Nhìn lại ta một chút! Tựa như ông lão mẹ góa con côi! Ba mẹ con suốt ngày chỉ biết bận việc, các con cũng bận công việc! Có bận đến vậy sao? Hướng Bắc người ta cũng không phải tổng giám đốc? Người ta còn trông coi tới công ty ở nước Pháp, cũng chưa bận việc như các ngươi! Cả ngày chỉ biết cho ta tiền, ta là một lão già, cần nhiều tiền như vậy sao? Như thế nào, muốn ta mang vào trong quan tài sao?”
Thần An nghe ông nội một trận oán trách, thầm cảm thấy buồn cười, đồng thời, cũng cảm thấy áy náy, quả thật, cuộc sống của ông cụ rất cô đơn. Anh lấy lòng đưa ra gương mặt tươi cười, “Ông nội, Tiểu Tam Tử không phải đã tới bồi ông rồi sao? Con chính là người bình thường ở trong đại viện vẫn bồi bên người ông đấy! À không, bây giờ còn tìm Lộ Lộ đem đến cho ông, ông không phải cũng rất thích Lộ Lộ sao?”
Đây cũng là lời nói thật……
Ông nội Tả hừ hừ, không lên tiếng nữa.
Lại nói Hạ Vãn Lộ đem dưa hấu cắt đi, sau đó lại đem phân chia cho mỗi người, trong mâm còn dư một ít, đang chuẩn bị để xuống, hai dáng dấp trẻ con giống nhau như đúc chạy tới, mặc đồng phục giống nhau, hẳn là còn chưa tới hai tuổi, vẫn còn mặc yếm đó nha, hiển nhiên, hai đứa này là hướng phía dưa hấu trong tay cô.
Hai đứa trẻ này cũng rất được người yêu thích đi, tại sao lại có bé trai xinh đẹp đến vậy? Cô cho là Y Thần và Hạo Nhiên cũng là những bé con xuất sắc nhất mà cô từng gặp, không nghĩ tới trước mắt này có một đôi cũng không kém chút nào, giống nhau như hoa như ngọc, mặt mày như vẽ giống nhau, hơn nữa cặp mắt kia, vừa to vừa sáng, giống như quả nho đen.
Hạ Vãn Lộ cảm thấy tất cả như là đang nằm mơ, cô và Thần An thật sự một lần nữa sống cùng nhau dưới một mái nhà.
Chân của anh chưa khỏe hoàn toàn, đang ở nhà nghỉ ngơi, công việc cũng từ Sa Lâm chuyển về nhà làm, mà cô, mỗi ngày đi làm đều có Sa Lâm tới đón, đón đưa cô và anh ở căn nhà Vân Hồ.
Di động anh để tên cô là “Bà nấu cơm”, trên thực tế không cần cô tới nấu cơm, có mấy lần cô muốn giúp dì giúp việc làm chút chuyện, cũng bị anh trách mắng mà quay về, cũng không phải là anh bắt dì giúp việc làm việc cực khổ, mà là anh không muốn cô làm chuyện cực khổ như vậy……
Ngược lại, anh ở nhà nhàn nhàn vô tích sự, nhưng thật ra lại từ trên mạng học được rất nhiều cách hầm cách thủy, làm ra đa dạng cách hầm cách thủy cho cô ăn, tất cả đều là bổ máu.
Mỗi lần ăn cơm tối xong, dì giúp việc dọn dẹp trong nhà thật sạch sẽ rồi mới rời đi, thời gian còn lại liền chỉ thuộc về hai người, hoặc cùng nhau xem tivi, cùng ăn đồ ăn vặt, hoặc là anh làm việc, cô ngồi cầm quyển sách ở bên cạnh anh, nhìn một chút cô sẽ ngủ…… Có lúc, cái gì cũng không làm, hai người chỉ lẳng lặng dựa vào cửa sổ, cũng cảm thấy toàn thế giới không ai hạnh phúc hơn so với bọn họ……
Dĩ nhiên, cô rốt cuộc vẫn có một cái công việc phải làm, đó chính là tắm cho anh……
Chuyện như vậy cũng không thể để dì giúp việc làm luôn đi? Huống chi, cô cũng không phải chưa từng làm qua? Đã sớm quen chân quen tay rồi!
Đối với lời nói vô lại của anh, cô còn có thể nói cái gì? Nếu như chỉ là tắm, cũng thuộc bổn phận công việc của cô, việc chăm sóc, đó là công việc cô nên làm, không phải sao? Nếu như tắm rửa…. mà lại phát sinh những việc ngoài ý muốn, điều này làm cho cô có chút tức giận, nhưng mà lại không thể làm gì……
Hơn nữa, đến cuối cùng, anh được tiện nghi mà còn trắng trợn nói cô “Câu/ dẫn” anh, anh khó lòng kìm nổi……
Có người nào không nói đạo lý thế này không?
Chỉ là cuộc sống như vậy, cô thật sự không thể phàn nàn, Cô cả đời mong đợi, chính là cùng người yêu trải qua cuộc sống đơn giản như vậy, mỗi ngày bất quá đi làm tan tầm ăn cơm, mỗi ngày đều như vậy, cảm nhận mỗi ngày một chút khác biệt……
Nếu, không thèm nghĩ về sau nữa, đây, chính là hạnh phúc tốt đẹp nhất……
Cô cố gắng, không thèm nghĩ nữa……
Hôm đó, là ngày thi đấu chung kết của Hạ Hiểu Thần, sáng sớm Hạ Hiểu Thần đã gọi điện thoại cho cô, xin chị gái buổi tối nhất định tới giúp sức cho cô! Còn nói cho cô biết, buổi tối không chỉ là ngày chung kết cuộc thi, cũng là ngày tuyên bố do ai biểu diễn, Hiểu Thần nói, cô tình thế bắt buộc!
Lúc đó, Hạ Vãn Lộ còn nằm trong ngực Tả Thần An, lúc nghe điện thoại cũng muốn trốn tránh, anh là Tổng giám đốc của Tế Hạ, em gái tham gia cuộc thi của công ty anh, đến bây giờ, cô vẫn do dự có nên nói rõ ràng với Thần An hay không.
“Ai vậy?” Hắn cắn nhẹ vào vành tai cô.
“Đừng làm rộn!” Trong lòng cô không hiểu sao có chút không yên.
“Thế nào? Ai gọi điện tới? Sáng sớm sao lại không vui? Anh nghiêm túc hỏi cô.
Cô suy nghĩ một chút, không thì nói thẳng ra, “Thần An, công ty của anh tổ chức tuyển ca sĩ mới, em gái em cũng có tham gia……”
“Hả? Là ai? Hạ Hiểu Thần?” Vẻ mặt anh thoạt nhìn dường như một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Làm sao anh biết?” Cô ngược lại bị chấn kinh rồi.