chạm vào môi anh, trong đầu cô thoáng qua hình ảnh xinh đẹp của Kiều Á,
hiện lên trong suy nghĩ lại là hình dáng Khả Tâm, nghĩ tới tối hôm qua
anh đọc được tin nhắn, một chút đau đớn lướt qua đáy lòng, nhưng cô vẫn
quyết định hôn, kiên định, mềm mại, dũng cảm, hôn xuống, cũng như năm đó cô dắt tay anh, trước cửa giáo đường hôn lên môi anh. . . . . .
Cô thừa nhận, có lúc mình rất mềm yếu nhưng cũng có lúc rất dũng cảm.
Cho dù là mềm yếu hay dũng cảm của cô, đều do anh tạo nên. . . . . .
Lần gặp lại này, cô cũng từng trốn tránh qua, từng phủ nhận, từng lưỡng lự, nhưng cuối cùng đối với anh thỏa hiệp cô không chê quân (vua) không rời lời thề, lời thề đã nói ra, cô cũng không nghĩ lại phản bội một lần
nữa, năm năm trước, cô đã từng làm sai, lần này, cô sẽ không. . . . . .
Huống chi, trong lòng cô luôn tự hỏi, cô lưu luyến thành phố Bắc Kinh này như vậy, chẳng lẽ không phải vì anh?
Cho nên, nghe theo tim của mình thôi. . . . . .
Cô cô đơn một mình, cô muốn, cũng không nhiều lắm. . . . . .
Không cầu cả đời, không cầu toàn bộ, chỉ như vậy là tốt rồi. . . . . .
Vào ban đêm như thế này, có anh ôm, cô không còn gì hối tiếc. . . . . . .
Khi nào thì, cô ở bên cạnh anh trở thành gánh nặng rồi, cô sẽ mang theo
đoạn ký ức này, lẳng lặng rời đi, cũng coi như chính mình một thời từng
yêu say đắm. . . . . .
Thần An, em yêu anh, yêu ích kỷ như thế,
anh biết không? Nếu như rất nhiều năm sau này, khi anh con cháu đầy đàn, ngẫu nhiên nhớ về những năm tháng thiếu niên, hãy nhớ có một đóa hoa
lài nhi vì anh mà lẳng lặng nở ra, như vậy em đã thỏa mãn. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, đầu lưỡi khẽ dò xét ra ngoài, từng chút từng chút miêu tả, phác thảo môi anh.
Đã từng, đây là điều anh thích. . . . . .
Bởi vì anh không nhìn thấy, cho nên, anh luôn lấy tay phác họa hình dáng
của cô, trong khi hôn cô, cũng luôn thích dùng đầu lưỡi miêu tả môi cô,
một lần, lại một lần, giống như muốn khắc cô vào lòng anh. . . . . .
Hôm nay, cô cũng học dáng vẻ của anh, một lần lại một lần quét qua môi anh.
Nhưng mà, đã quá quen thuộc, hoàn toàn không cần miêu tả, lông mày của anh,
mắt của anh, môi của anh, mỗi một nếp nhăn của anh, cũng đều khắc sâu
trong lòng cô, không thể phai mờ. . . . . .
Lúc đầu, anh để tùy ý cô chơi đùa, khẽ nhắm mắt, hưởng thụ đôi môi ấm áp của cô, hương thơm
nói cho em biết, đừng sợ em khổ sở. . . . . .” Cô không biết tại sao
mình muốn nói ra những lời này, đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô,
cô không buông được muốn nói cho anh nghe, có lẽ, tối nay anh cho cô quá nhiều hư ảo đẹp đẽ. . . . . .
Cánh tay của anh chợt ôm cô chặt
hơn, hôn cũng biến thành cắn, ở trên cổ cô cắn một cái sau đó lộ ra bộ
mặt mất hứng, “Anh như thế nào sẽ để cho em rời đi? Có phải chính em lại muốn bỏ đi? Hạ Vãn Lộ, anh cảnh cáo em một lần cuối cùng, đừng khiêu
chiến nhẫn nại của anh, cho nên, coi như em có suy nghĩ rời đi, anh cũng không cho phép!”
Cô trầm mặc không nói.
“Tại sao không nói chuyện?” Anh vẫn còn tức giận.
“Không có. . . . . .” Cô có kích động muốn khóc, “Em chỉ là cảm thấy quá hạnh phúc, cho nên sợ mất đi. . . . . .”
Tính tình của anh, từ trước đến giờ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nghe
xong lời này, trời quang mây tạnh, ở môi cô cắn xuống một cái, “Nhóc con lo được lo mất! Muốn như thế nào mới có thể tin tưởng anh tuyệt đối sẽ
không buông tay em?” Tay của anh ở trên thân thể cô dao động qua lại,
ánh mắt chợt sáng lên, “Có. . . . . .”
Cô kêu lên.
Anh thế nhưng. . . . . . Thế nhưng lại tiến vào một lần nữa. . . . . .
“Thần An. . . . . . Dừng lại!” Thân thể anh mới vừa kỏe lại, tại sao có thể túng dục vô độ như vậy?
Thế nhưng anh lại xấu xa cười một tiếng, “Anh đang cố gắng! Cố gắng gieo
một hạt giống trong thân thể em, gieo xuống một cục cưng nhỏ, như vậy em sẽ yên tâm, anh cũng không cần lo lắng em sẽ chạy trốn nữa. . . . . .
Heo con, cố gắng lên, sinh cho anh một heo con nhỏ khả ái đáng yêu như
em vậy . . . . . .”
Một nhóc heo con sao?
Trong mắt cô ưu thương càng sâu hơn. . . . . .
Cô nhớ tới trong hai lần này, anh đều không dùng bất kỳ biện pháp an toàn
nào, lần đầu tiên ở bệnh viện là vì ham muốn nhất thời, không có chuẩn
bị cô cũng không có nghi ngờ, nhưng hôm nay, anh là cố ý muốn cô mang
thai. . . . . .
Cứ như bọn anh thiếu gia giàu có, không sợ phiền
toái mà muốn phụ nữ của mình sinh cho đứa nhỏ, phải là tình yêu chân
thật rồi, cô tin tưởng. . . . . . Ít nhất, mấy năm này dù xì căng đan
của anh không ngừng, nhưng mà cho tới bây giờ chưa hề lưu lại đại họa.