anh, vẫn hồi tưởng lại những lời anh vừa nói bên tai: cuộc sống của bọn
họ do anh quản lý, tương lai của bọn họ, đứa bé của bọn họ . . . . .
Đứa bé. . . . . .
Đây vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng cô . . . . . .
Nhiều lần lời nói đã đến khóe miệng, cô nghĩ muốn nói cho anh biết, Thần An,
chúng ta đã từng có một đứa con, nhưng mỗi lần đều không thể nào nói ra
lời được. . . . . .
Nỗi đau này, làm sao cô nhẫn tâm cũng để cho
anh cũng trải qua thống khổ giống mình? Như vậy, chỉ còn lại mình cô
chôn sâu toàn bộ những đau khổ ấy trong đáy lòng, giống như cô giờ phút
này, ngay cả tối hôm qua xảy ra chuyện cũng không muốn nói cho anh biết . . . . . .
Trên người anh luôn tỏa ra một hơi thở nhàn nhạt dễ chịu khiến cô luôn cảm thấy an lòng.
Xe chạy trên đường có hơi lay động, làm cho cô cả một ngày mệt mỏi toàn bộ sụp đổ trong giây lát, cô tựa vào vai anh dần dần ngủ thiếp đi. Trong
lúc mơ hồ, cảm giác bị người nào đó ôm tới ôm lui, nghĩ muốn tỉnh dậy
nhưng không cách nào mở nổi mí mắt ra, trong đầu mơ hồ suy nghĩ, dù gì
cũng đang trong ngực anh, không có gì phải lo lắng. Cho nên lại ngủ
càng sâu hơn an an bình bình chìm vào giấc ngủ, ngủ say.
Lúc Hạ Vạn Lộ thức dậy, phát hiện mình đang bị đêm tối bao phủ.
Dường như đầu có chút choáng váng, cô nhất thời không biết mình đang ở đâu,
đợi ánh mắt quen dần với bóng tối, cô nhìn thấy một căn phòng thật to,
cửa sổ thủy tinh trong suốt, bên ngoài đèn đuốc đã sáng trưng . . . . .
Đây không phải là nhà của cô!
Cô rốt cuộc kịp phản ứng, ánh mắt lưu chuyển, cảm thấy chỗ này giống như
đã từng quen thuộc, nhớ tới mình ngủ thiếp đi trên xe của anh, như vậy
nơi này là. . . . . nhà của Thần An sao?
Anh, anh như thế nào lại đưa cô về đây? !
Đưa tay bật công tắc đèn gần đó, anh cũng không có trong phòng ngủ, cô vén
chăn lên vừa nhìn, quả nhiên mình đã được thay áo ngủ. . . . . .
Trên mặt Hạ Vạn Lộ khẽ ửng hồng. Hạ Vạn Lộ, mày còn có thể ngủ như chết sao?
Cô cứ thế để chân trần bước xuống giường bắt đầu đi tìm anh.
Thực dễ dàng, cô phát hiện bóng lưng anh ở trước cửa sổ sát đất cạnh phòng
khách, anh đang ngồi trên xe lăn, nhìn ngoài cửa sổ đến mất hồn, không
biết đang suy nghĩ cái gì, thậm chí ngay cả khi cô đến gần cũng không
phát hiện.
Tốt! Thì ra cô chỉ là “bà nấu cơm” của anh!
“Tả Thần An!” Cô tức giận suy nghĩ muốn ném điện thoại vào khuôn mặt của anh.
Anh cười ha hả, “Ngoan! Trong lòng anh em chính là Tả phu nhân!” Lại nói
hôm nay ở studio chụp hình, những người thợ trang điểm, nhiếp ảnh kia cứ trái một câu Tả phu nhân, phải một câu Tả phu nhân, làm cho anh như mở
cờ trong bụng!
Cô rốt cuộc không so đo với anh, tìm được hai tin nhắn của “bà nấu cơm”, trực tiếp xóa đi.
Ở thời điểm trong nháy mắt, đầu cô như có ánh sáng lóe lên, mới vừa rồi
hình như cô tìm được hai tin nhắn đã đọc mà đều không phải là chưa đọc,
nhưng sao anh lại nói, anh không thấy?
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng cô có nên tin tưởng anh không?
Trong lúc cô cầm điện thoại đến thất thần, anh đã đẩy xe lăn đến trước mặt
cô, nắm lấy hai tay cô, “Đang suy nghĩ cái gì? Vẫn còn vì “bà nấu cơm”
mà mất hứng? Ngoan, anh thích ăn cơm em nấu, cũng hi vọng em sẽ luôn nấu cơm cho anh, nấu cả đời, chờ đến khi hai ta già đi, em vẫn sẽ nấu cơm
cho anh, em gọi anh ông lão, anh gọi em bà lão. . . . . . Như vậy không
tốt sao?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, trong đôi mắt kia chứa đầy thâm
tình, giống như một vùng biển sâu, thật làm cho người ta không thể không tin, không thể không đắm chìm. . . . . .
Còn có đôi chân kia, là vì cứu cô mà bị thương. Cô không chê, quân (vua) không rời lời thề vẫn
còn ở bên tai, cô đang hoài nghi cái gì đây?
Anh yêu cô, đây là
sự thật không thể nghi ngờ. Cô muốn, chẳng phải chỉ vậy thôi sao, còn
quá khắt khe cái gì? Hạ Vạn Lộ, cô lại luôn quên mất vị trí của mình,
luôn có lòng tham, đây không phải là tự tìm phiền não sao?
Cô thở dài một tiếng, thả di động xuống bàn.
“Đừng thở dài! Có anh ở đây rồi, anh chỉ hi vọng em vui vẻ, hạnh phúc. . . . . .” Anh khẽ vuốt mặt cô, dịu dàng như vậy, làm cho cô gần như muốn khóc.
“Anh biết tối hôm qua em gửi tin nhắn nói gì rồi sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“. . . . . . Không biết. . . . . .” Trước khi nói ba chữ kia, anh có một chút do dự .
Mặc dù rất ngắn, nhưng cô cảm thấy, nói dối sẽ luôn làm cho lòng người chua xót, cho dù cô có rộng lượng đến thế nào. . . . . .
Chỉ là, cô không để cho nỗi chua xót này biểu lộ ra, chỉ đến gần anh, chóp
mũi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi anh, “Em muốn nói. . . . . . Em nhớ anh. . . . . . Rất nhớ rất nhớ. . . . . .” Sau đó, cô đặt môi mình lên môi
anh. . . . . .