vào studio chụp ảnh, lúc này cô mới biết ông chủ của studio này là bạn
của anh, mấy hôm trước anh đã sớm cùng ông chủ thảo luận qua hôm nay sẽ
tới chụp hình.
“Vì thế hôm qua anh đi ngủ rất sớm, chỉ sợ hôm nay sẽ có quầng thâm ở mắt, em nhìn xem, có hay không? Có hay không?” Anh
khoe khoang đưa mặt đến gần cô, lại bị cô nhẹ nhàng dùng tay đẩy ra cười cười, “Anh nhìn lại một chút đi, cả một khuôn mặt gấu trúc!”
Đúng vậy, cô giằng co một đêm, thế nào không thành mắt gấu trúc? Đâu chỉ mắt gấu trúc, bây giờ cả người còn không tỉnh táo nữa!
Chỉ là, sau khi nhân viên studio dẫn cô đến giữa những hàng áo cưới xinh
đẹp để lựa chọn thì bao nhiêu mệt mỏi cũng tan thành mây khỏi.
Chụp hình cưới, là việc cô và Thần An đã mong đợi từ lâu.
Ngay từ năm năm trước, lúc cô và anh đứng trước giáo đường “Tự mình kết
hôn”, Thần An đã nói, sau này anh sẽ cho cô một hôn lễ chính thức, muốn
đến bờ biển chụp hình cưới, rồi lại đến thảo nguyên, chỉ là, bọn họ
không đợi được đến ngày đó. . . . . .
Chụp đi!
Bất kể ngày mai cô cùng anh sẽ đi đến bước nào chăng nữa, đã từng chụp qua ảnh
cưới, đối với cô sẽ không có nuối tiếc nữa. . . . . .
Nhân viên
trang điểm giúp cô chọn một chiếc áo cưới trễ ngực, lộ ra cả bả vai, đến nửa phần lưng cũng hở luôn, thậm chí, có thể nhìn thấy khe rãnh trước
ngực của cô ẩn ẩn hiện hiện.
“Rất đẹp! Tả phu nhân, xương quai
xanh của cô rất hoàn mỹ, da lại trắng, cái áo cưới này quả thực là vì cô mà làm ra.” Nhân viên trang điểm từ đáy lòng khen ngợi
Tả phu
nhân? Cách xưng hô này làm cho cô cảm thấy không thích ứng kịp, thế
nhưng loại cảm giác này cũng rất tốt đẹp, thật rất tốt đẹp. . . . . .
Về phần chiếc áo cưới này, chính cô cũng cảm thấy rất hài lòng, không nghĩ tới cô cũng có cúp B. . . . . .
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài cho Tả tiên sinh xem! Để cho ngài ấy kinh ngạc một chút!” Nhân viên đẩy cô ra ngoài.
Tả Thần An nhìn thấy một cô gái có dáng vẻ ngượng ngùng từ phòng thay quần áo bước ra, trong nháy mắt anh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, mọi sự vật xung quanh cũng như thay đổi theo. . . . . .
cũng đã đủ rồi. . . . . .
“Anh nói mua thì mua!” Anh lấy tay ngắt ngắt mặt cô, sắc mặt có chút nặng nề, “Em đúng là cô nhóc cứng đầu cứng cổ, anh đưa tiền cho em thế nhưng ngay cả một hào em cũng không đụng
tới! Cố ý xem lời nói của anh như không khí phải không?” Cô gần đây có
thêm rất nhiều đồ, anh nghĩ muốn kiểm tra thẻ của cô một chút, dùng bao
nhiêu, nếu dùng hết anh lại bỏ vào thêm, nhưng phát hiện, một đồng tiền
cũng không thiếu, lúc ấy anh rất tức giận, cô nhất định không chịu dùng
tiền của anh, muốn trả lại cho anh sao? Còn chưa từ bỏ ý định rời xa anh sao? Điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng. . . . . .
“Em. . . . . . Em vẫn còn một ít tiền dành dụm được từ trước. . . . . .” Cô nhỏ giọng giải thích.
“Vậy sao? Em vẫn còn tiền? Ví tiền đâu lấy ra cho anh xem!” Anh nghiêm mặt.
Cô không biết anh muốn làm gì, chần chờ không chịu lấy ra cho anh.
“Lấy ra!” Anh đoạt lấy túi của cô, từ bên trong móc ví ra, chỉ thấy trong
túi xách có mấy tờ 100 đồng tiền mặt, một chút tiền lẻ, chi phiếu có hai tờ, là anh cho cô, một tấm khác là của chính cô. Lấy tấm thẻ kia của cô ra, ví tiền trả lại, túi xách cũng trả lại cho cô, chỉ lấy thẻ của cô
bỏ vào ví tiền của anh.
“Anh làm gì vậy?” Anh có nhiều tiền như vậy, còn lấy tiền của cô làm cái gì chứ?
Anh khẽ mỉm cười, “Chúng ta là người một nhà, phải hay không?”
“Phải . . . . . .” Cô không muốn nói không phải. . . . . .
“Vậy chúng ta không nên phân biệt là tiền của ai. Còn em, đối với tiền bạc
không có hứng thú, vậy nhà chúng ta chuyện quản lý tài sản như vậy,
đương nhiên nên để anh làm. Hai chúng ta cố gắng kiếm thêm tiền được
không, chúng ta nên lập kế hoạch chi tiết không phải sao? Cho tương lai
chúng ta, cũng vì con của chúng ta, cho nên, em về sau nhận tiền lương
phải giao cho anh, anh sẽ đưa cho em tiền tiêu vặt, được không?” Nhìn
gương mặt tươi cười của anh như một con hồ ly giảo hoạt.
Cô nhìn
chằm chằm anh, cái này gọi là cái gì? Ép cô phải dùng tiền của anh sao?
Lại nói anh cho cô tiền tiêu vặt chỉ sợ đã muốn gấp mấy lần tiền lương
của cô rồi. . . . .
Anh cười, vẻ mặt của cô lúc này thật đáng
yêu, không nhịn được anh vươn tay ôm cô vào lòng, “Đừng cau mày, khó coi chết đi được, về nhà thôi!”