Gia Khiêm lái xe trở về nhà, thật sự là anh không muốn về chút nào, chỉ là mẹ anh lại bắt buộc.Trong việc chọn dâu cũng thế, dù anh đã kiên quyết từ chối không muốn cưới vợ vì anh sợ bản thân lặp lại chuyện quá khứ một lần nữa.Nhưng mà mẹ anh một mực muốn anh phải cưới vợ, bà đã lấy chính sức khỏe mình ra để uy hiếp anh vì thế nên anh đành chấp nhận nghe theo ý của bà.Một phần vì bà đã vất vả nuôi dạy anh thành người.Khi làm vợ ba anh bà đã phải chịu nhiều tủi nhục vì mang danh vợ lẽ.Nhưng do sinh được con trai nên được bên chồng coi trọng mà anh cũng được thừa hưởng tài sản từ ba.
Gốc của ba Gia Khiêm vốn là người Hoa, nhưng mà sang đây lập nghiệp từ đời ông nội của anh, gia đình anh di truyền thế hệ độc đinh, ông nội anh chỉ có mỗi ba anh và đến đời anh cũng vậy.Hiện tại anh vẫn còn số họ hàng thân thích đang sống ở Nam Kinh, mỗi năm anh sẽ sang đấy một lần theo như ý muốn của mẹ anh.
Gia Khiêm không hề quan tâm đến người vợ mẹ cưới về cho anh như thế nào, miễn điều đó làm mẹ vui là được, hằng ngày bận khá nhiều công việc nên thời gian anh ở nhà rất ít, xem như có người hủ hỉ cùng mẹ anh.Lái xe về cổng, anh nhấn còi thì có người chạy ra mở.Sau đó anh chạy thẳng vào nhà.Đậu xe xong thì anh đi vào nhà, vừa đến phòng khách thì đã thấy bà Đặng ngồi ở ghế sofa như đang chờ đợi anh.
– Mẹ !
– Sao con về trễ vậy ? Chẳng phải mẹ đã bảo hôm nay phải về sớm rồi sao ?
– Giờ mới trưa thôi mà mẹ
– Hôm nay con cũng biết là ngày gì mà, mẹ đã dặn con phải về sớm, mà thôi con lên phòng xem vợ con đi.À mà coi đưa con bé đi đăng ký kết hôn đi
– Việc đó để sau được không mẹ ?
– Không được, Hạ Thu đã ra mắt tổ tiên của nhà họ Đặng rồi, xem như là dâu mẹ, vợ của con, cho nên việc đăng ký phải làm cho xong.
Thấy thái độ của mẹ như vậy Gia Khiêm biết không thể làm trái ý của bà vì vậy nói :
– Con biết rồi
– Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, mẹ không muốn con cứ sống mà ôm mãi cái quá khứ đó.Cái gì qua rồi nên buông bỏ đi, con phải sống vì con còn cả vì mẹ và tổ tiên Đặng Gia.
Gia Khiêm biết mẹ đang nhắc đến chuyện sinh con nối dõi, vì bà không muốn đến đời anh thì dòng họ Đặng lại tuyệt tử tuyệt tôn.Vì thế bao năm qua bà vẫn cứ nhắc anh mãi chuyện cưới vợ nhưng anh luôn tìm cách trì hoãn, cho đến bây giờ thì không được nữa.
– Thưa mẹ con lên phòng
– Ừm con đi đi
Gia Khiêm bước chân lên lầu, đến trước cửa phòng mình mà anh do dự.Trước kia mỗi khi về nhà thì anh cứ vậy mà đi vào, còn lần này bên trong còn có người khác, đó là vợ của anh.Một người xa lạ anh chưa gặp mặt dù chỉ một lần, ngoài cái tên Hạ Thu mà mẹ anh vừa nói.
Cuối cùng Gia Khiêm cũng đưa tay lên vặn cửa mở ra, căn phòng vô cùng yên tĩnh, lúc này ánh mắt anh dừng lại ở chỗ chiếc giường, trên đó có một thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn người ngủ một cách ngon lành.Bất giác anh nở miệng cười.
– Ngủ ngon đến mức như vậy sao ?
Bước đến gần hơn thì anh có chút ngây người khi thấy được mặt của Hạ Thu, gương mặt trái xoan thanh tú, từng đường nét hài hòa.Nổi bật là làn da trắng hồng chẳng khác gì da em bé.Còn cả đôi môi mọng nhỏ xinh chúm chím.
Tôi cảm giác như có ai đang nhìn mình nên mở mắt ra, trước mặt là một người đàn ông xa lạ chầm chầm nhìn tôi.Tá hỏa tôi ngồi bật giật theo phản xạ lùi về sau, đưa tay che lấy ngực là la lên.
Aaaa…
Gia Khiêm thấy biểu cảm của cô gái nhỏ như vậy không nhịn được mà bật cười.
– Tôi có làm gì em đâu mà sao em la ghê vậy ?
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh nhận ra đây là căn phòng bà Đặng kêu tôi vô mà, nhưng sao bây giờ lại xuất hiện người đàn ông lạ mặt ở đây chứ.Tôi hướng đến người trước mặt hỏi :
– Chú…chú là ai ? Sao lại vào trong phòng tôi được ?
Chú sao, không lẽ mình già đến mức cô vợ nhỏ này kêu mình là chú, Gia Khiêm đưa tay sờ lên mặt mình, đâu có râu, anh nhớ mình rất chăm cạo hằng ngày.Vẻ bề ngoài luôn được anh xem trọng và phải chỉnh chu nhất trước khi ra ngoài mà.
Nhìn đến Hạ Thu với bộ dạng sợ hãi anh nói :
– Tôi già lắm à ?
Tôi nghe thế thì lắc đầu, vì anh ta không phải già lắm nhưng mà nhìn kiểu chín chắn chững chạc thế nào cũng sẽ lớn tuổi hơn tôi nên tôi gọi thế.
– Không già vậy sao gọi là chú ?
– Tôi thấy chắc tôi nhỏ tuổi hơn chú nhiều
– Vậy sao ?
Gia Khiêm thấy cô vợ này cũng thú vị, mà anh cũng không quan tâm cô gọi anh bằng gì.
– Chuẩn bị đi rồi theo tôi
– Sao tôi phải theo chú, mà chú là ai ?
– Nãy giờ em vẫn chưa đoán được tôi là ai à ?
Tôi lắc đầu nói :
– Làm sao tôi biết được khi chú không nói
– Vậy để tôi nói cho em biết, tôi là chồng của em.Tên tôi là Gia Khiêm, giờ tôi đưa em đi đăng ký kết hôn.
Tôi há hốc mồm tròn xoe mắt nhìn đến người trước mắt, anh ta nói là chồng tôi.Liệu tôi có tin được không khi mà anh ta khác xa với tưởng tượng của tôi thế, cứ nghĩ một người gần bốn mươi thì chắc hẳn phải mập lùn bụng phệ chứ sau lại cao lớn phong độ thế này chứ.
– Chú thật là chồng tôi sao ?
– Em không tin
– Sao có thể trẻ như thế chứ ?
– Mới lúc nãy còn bảo tôi già kêu tôi bằng chú giờ lại nói tôi trẻ, khái niệm nào trong đầu em đâu mới là đúng đây hả ?
Tôi chỉ nói nhỏ thế mà anh ta cũng nghe thấy, đúng là tai thính quá mà.
– Dù sao chú cũng lớn hơn tôi gần hai mươi tuổi cho nên gọi chú là đúng
– Em muốn gọi sao cũng được, giờ thì đi theo tôi
Tôi nghe vậy thì bước chân xuống giường, trên người vẫn đang mặc chiếc áo dài.Tôi hỏi :
– Giờ đi luôn à ?
Gia Khiêm nhìn qua lượt từ trên xuống dưới người Hạ Thu thì bảo.
– Thay đồ khác đi
Tôi nghe vậy thì đến tủ mở ra, chọn đại một cái váy rồi vào phòng tắm thay, khi trở ra thì tôi thấy chồng mình đang đứng quay mặt đến bức tranh hoa hồng treo ở trên tường.Đến giờ tôi vẫn không dám tin người trước mặt là chồng của mình.
Gia Khiêm chăm chú ngắm bức tranh, đây là thứ duy nhất mà Mỹ Liên để lại cho anh, nhìn thấy nó giống như là cô vẫn còn bên cạnh anh vậy.Đã mấy năm kể từ khi cô mất anh vẫn chưa thể nào quên được cái ngày định mệnh đó.Cả hai quen nhau từ thời còn sinh viên, tình yêu tuổi học trò trong sáng ngây thơ.Cả hai ra trường thì đính hôn, dự định ổn định sự nghiệp thì sẽ tổ chức đám cưới.Nhưng vì đam mê với mỹ thuật nên cô muốn dời đám cưới lại thêm vài năm để tiếp tục theo đuổi con đường họa sĩ.Còn anh thì nối nghiệp kinh doanh.
Cả hai vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, đến khi biết tin cô lên máy bay trở về thì Gia Khiêm đã cố tình tạo một bất ngờ, anh lên kế hoạch chuẩn bị một lễ cưới ấm cúng đơn giản để chào đón cô.Anh đã hứng khởi biết bao, nhưng rồi đáng lẽ là ngày đoàn tụ hạnh phúc thì lại trở thành một đám tang.Khi chiếc xe chở cô trên đường từ sân bay đến buổi tiệc lại bất ngờ gặp tai nạn, cô đã chết ngay tại chỗ.Hay tin dữ Gia Khiêm gần như không trụ nổi, giây phút nhìn cô trùm trên mảnh vải trắng ở bệnh viện thì anh đã quỵ xuống tại chỗ mà khóc.
Sau ngày định mệnh đó anh đã phải mất một khoảng thời gian dài để có thể cân bằng lại cuộc sống, cũng vì vậy mà anh không mở lòng mình với một ai nữa, phần vẫn chưa quên được Mỹ Liên một phần anh vẫn còn ám ảnh khi mất đi người mình thương yêu.
– Đi được chưa ?
Gia Khiêm bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ về quá khứ, anh quay lại nhìn Hạ Thu trong chiếc váy trắng, màu sắc mà Mỹ Liên yêu thích nhất.
– Thay cái khác đi
Tôi nhìn xuống thấy chiếc váy cũng đâu có gì mà anh ta bắt tôi thay chứ.
– Tôi thấy ổn mà, có gì đâu
– Tôi bảo thay thì thay đi
Tự nhiên lại quát tôi trong khi tôi có làm gì đâu, thay thì thay, tôi đến tủ lấy một cái khác màu hồng rồi vào phòng tắm thay.
Nhìn Hạ Thu sợ sệt thì Gia Khiêm nhận ra mình có hơi quá đáng, anh cũng không hiểu sao lúc nãy mình lại lớn tiếng với cô như thế, chỉ là anh không muốn cô mặc giống như Mỹ Liên, điều đó sẽ lại khiến anh nhớ đến cô.
Tôi trong phòng tắm vừa thay đồ vừa lầm bầm.
– Đồ chú già khó tính khó ưa khó chịu
Bởi người đời nói chẳng sai, người càng có tuổi thì sẽ càng khó.Mà nói đi phải nói lại, thời gian hơi bất công khi bỏ qua chồng tôi, nếu ra ngoài ai mà nghĩ chồng tôi gần bốn mươi chứ, cùng lắm hai mấy ba mươi thôi.Nghĩ mình lấy được chồng đẹp trai cũng xem là chuyện may mắn, tôi không phải mê trai mà là tôi mê cái đẹp, những thứ đẹp đẽ luôn cần người thưởng thức.Và tôi chính là người đó.Mà tôi hơi tò mò về vợ trước của chồng mình, mà thôi đó để sau, giờ thay đồ cho xong không tý ông chồng khó tính lại nói tôi lề mề nữa.
Lần này tôi trở ra thì thấy chồng tôi ngồi ở ghế, tôi vẫn còn hơi sợ khi lúc nãy bị quát vô cớ nên nói khẽ.
– Chú nhìn xem được chưa ?
Gia Khiêm quay lại nhìn, không nói gì mà đứng lên, đút tay vào trong túi quần rồi đi thẳng ra cửa.Đột nhiên anh đứng lại, quay người nhìn thì cô vợ nhỏ vẫn đứng ngây ra đó không đi.
– Sao còn không đi
Tôi nghe vậy thì đáp.
– Tại chú không nói làm sao tôi biết được
– Không lẽ thấy tôi đi em còn không biết đi theo, đúng là ngốc
Người gì tính tình khó ưa, không nói ai mà biết đường lần, chồng tôi quay người đi ra cửa tôi thấy vậy thì lẽo đẽo chạy theo sau.Không quên lè lưỡi mà nói :
– Đồ chú già
” ui da “
Đầu tôi vừa đụng phải cái gì đó rất cứng, ê hết cả đầu.Lúc này nhìn lên thì tôi phát hiện mình đâm vào người của lão chồng.Đau quá hóa giận tôi nói :
– Này sao tự nhiên chú đứng lại chi vậy ? Làm tôi đau hết cả đầu
– Ai kiêu đi không biết nhìn, mà em đừng tưởng tôi không nghe em nói xấu gì tôi.
Tôi nghe vậy thì chột dạ, đương nhiên là chối.
– Tôi có nói gì đâu chứ
– Cẩn thận tôi cắt mồm em đó
Tưởng tôi là con nít dọa cái sợ chắc, mà tôi nói đúng chứ có nói xấu đâu.Sau đó tôi cùng với chồng xuống dưới nhà.Thấy bà Đặng tôi liền cúi đầu.
– Hai đứa coi đi đăng ký xong thì đi chơi luôn đi
Tôi nhìn bà Đặng bất ngờ, lúc trước tiếp xúc tưởng bà khó lắm không nghĩ bà tân thời như vậy.
– Con bận lắm, đâu có thời gian đi chơi đâu mẹ
– Bận gì thì không gác lại được sao, hôm nay cũng là ngày vui con dành ra thời gian đi chơi cùng vợ con đi.Không lẽ bắt nó ru rú trong nhà
Nghe bà Đặng nói vậy tự nhiên tôi thấy thích người mẹ chồng này của mình rồi.Mà tôi lén nhìn qua chồng thì thấy vẻ mặt coi bộ khó chịu.
– Con biết rồi, vậy thôi hai đứa con đi
Tôi nghe vậy thì nói :
– Dạ thưa bà con đi
– Bà gì ? Phải gọi mẹ chứ ?
Tôi có chút không quen nhưng bà Đặng đã nói vậy nên phải nghe theo
– Dạ mẹ
– Ừm, vậy coi được không ? À khi nào về thì lên phòng gặp mẹ
Tôi gật đầu sau đó thì đi ra ngoài cùng chồng, lúc nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen sang trọng thì tôi không dám tin là mình có thể ngồi trên đó.Trước giờ toàn đi xe đạp, cũng lắm ngồi xe máy cà tàng của cậu chứ bao giờ mà ngồi trên xe đẹp như này đâu.
– Con không lên xe đi.
Tôi nhìn qua chồng đang đứng bên cửa ghế lái thì ấp úng.
– Tôi…không biết mở cửa
Nghe tôi nói thế chồng tôi liền bước qua mở cửa cho tôi, ngồi lên rồi thì mới đóng lại rồi vòng qua bên cạnh ngồi vào sau.Tôi vẫn còn đang lạ lẫm với những thứ xung quanh thì đột nhiên lão chồng cúi mặt xuống gần mặt tôi, hốt hoảng tôi lại la.
– Chú định làm gì ?
– Em bỏ đi từ chú được không ? Định vô chỗ đăng ký cũng kêu vậy cho người ta cười à ?
– Thì tôi sẽ sửa, mà chú…anh muốn làm gì ?
– Tôi thắt dây an toàn thôi, em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy ?
Tôi nghe vậy thì xấu hổ, cúi đầu im bật không dám nói gì nữa.Sau khi giúp tôi thắt dây xong thì chồng tôi trở lại ghế ngồi khởi động máy chạy đi.Lúc này tôi mới bớt căng thẳng, mà công nhận ghế này êm gì đâu, ngồi thích thật luôn.Đúng là đồ xịn có khác.
Gia Khiêm vẫn tập trung lái xe, nhưng mà hành động ngồi nhúng nhúng lên ghế của cô vợ nhỏ không thoát khỏi tầm mắt của anh.Hình ảnh đó khiến anh phải nở môi cười.
Tôi không thèm quan tâm qua người chồng bên cạnh mà thử cảm giác êm ái của cái ghế, tự nhiên vô tình tôi phát hiện người chồng kế bên đang cười, tôi quê quá mà ngồi im đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa.Tự nhiên lúc này tôi lại thấy nhớ cậu mợ, cuộc sống của tôi từ nay sẽ không còn được gần bên cậu mợ và em Huy nữa rồi.Tự nhiên mắt tôi lại rưng rưng muốn khóc, không muốn để chồng tôi thấy nên tôi đã đưa tay lên lau đi…
Tất cả biểu cảm của Hạ Thu đều được Gia Khiêm thu vào đáy mắt, cô mới đây còn nhí nhảnh ngây ngô như đứa trẻ nhưng giờ lại thể hiện sự mong manh yếu đuối khiến cho người nhìn thấy nảy lên sự muốn che chở.Lần đầu tiên Gia Khiêm bị cảm xúc của người khác khiến anh suy nghĩ như vậy.
Cuối cùng thì cũng đến ủy ban thành phố, Gia Khiêm bước xuống xe rồi vòng qua mở cửa cho Hạ Thu.Tôi bước xuống nhìn về phía trước mặt thì hỏi :
– Mình đến đây chi vậy chú ?
Gia Khiêm đã dặn không được gọi anh là chú mà cô vợ này lại cứ quên.Tôi thấy nét mặt của chồng khó chịu thì sực nhớ, gãi gãi đầu cười nói :
– Tôi quên
– Còn gọi lần nữa biết tôi, vào thôi.Mà có đem giấy chứng minh theo không ?
Cũng may lúc đi tôi có mang theo túi xách, bên trong đựng giấy tờ cá nhân.Tôi đưa lên nói :
– Trong này cả
– Ừm, vậy vào thôi
Tôi theo chồng vào bên trong, lúc này cũng có số người khác đến trước, nhưng mà khi thấy chồng tôi thì một người làm như quen biết mà đi đến cười bắt tay hỏi :
– Anh Khiêm đến có việc gì không ? Mà sao không báo trước
– Tôi đến để đăng ký kết hôn, phiền anh giúp
Người đàn ông đó nghe thế thì nhìn sang tôi, khiến tôi ngại lắm.
– Vậy mời hai người theo em vào đây
Tôi lại cùng chồng đi vào trong một phòng khác, sau đó thì người đó lấy chứng minh của cả hai ghi vào một tờ giấy rồi đưa cho tôi và chồng ký tên.Chồng tôi cầm bút quẹt cái đã ra chữ đẹp, nét nào ra nét đấy.Đến lượt tôi thì tôi đọc trước khi ký, hóa ra đây là giấy hôn thú.Ký xong thì người đàn ông nói :
– Xong rồi anh, lúc nào có em mang sang cho
– Vậy cảm ơn anh.
Chồng tôi quay qua nói :
– Về thôi
Tôi nghe vậy thì đứng lên, cúi đầu chào người đàn ông đó rồi mới theo chồng ra ngoài.Khi đi qua tôi để ý có mấy ánh mắt đang nhìn về phía chồng tôi, mà cũng đúng ai bảo lão chồng tôi đẹp trai thế cơ chứ.Mà từ giây phút này tôi đã chính thức là vợ của người ta, mà tôi thấy cuộc đời mình cũng không phải quá tệ như tôi đã từng nghĩ…