Khi Chồng Là Người Tình Của Mẹ - Hoàng Chi

Chương 26


KHI CHỒNG LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA MẸ
TÁC GIẢ : HOÀNG CHI

Đoạn 26.

Tôi nhìn thấy Minh Tú ở nhà bà nội Hà cũng rất bất ngờ.

– Tôi ở đây thì làm sao ?

Bà Hà lúc này lên tiếng.

– Đây là cháu nội của tôi nên ở đây là đúng, không phải như những ai kia thích nằm vạ ăn bám

Nghe bà Hà nói mình như thế Minh Tú vô cùng tức tối nhưng không thể làm gì được nên đành nhịn.

– Bà nội sao bà nói con như vậy ? Dù sao con cũng mang trong bụng con của anh Hạo Dân, cháu chắt của bà mà

– Cháu hay không thì tôi còn chưa biết được

Bà Hà nói xong quay qua Hạ Thu.

– Thôi con đưa bà lên phòng đi

Tôi nãy giờ nghe mà không hiểu chuyện gì hết, nhưng bà đã nói vậy nên tôi đứng nói :

– Dạ bà

Tôi đẩy bà về phía thang máy để lên phòng, tôi cũng không để ý đến Minh Tú. Còn Minh Tú thì hướng ánh mắt căm ghét nhìn về Hạ Thu, lúc nãy bà Hà nói cô là cháu nội là như thế nào.Minh Tú nhớ là hồi đi học thì được biết Hạ Thu sống với cậu mợ.Hẳn trong đây có gì cô ta nhất định phải điều tra.Còn về bà Hà thì tạm thời Minh Tú phải dần xuống nuốt cục tức, đợi khi cô danh chính ngôn thuận làm vợ Hạo Dân để xem cô sẽ trả mối nhục này.

Minh Tú hậm hực đi trở lên lầu, vào phòng rồi thì đến giường nằm xuống, lúc này tự nhiên bụng lại đau, cảm giác bên dưới hơi ướt nên Minh Tú chạy nhanh vào phòng tắm.Sau khi kiểm tra thì biết mình đến ngày đèn đỏ.Một lúc sau trở ra thì Minh Tú đi đi lại lại trong phòng mà lên kế hoạch tiếp theo.Thật sự cái thai chỉ là giả, vì hôm đó Hạo Dân say cô ta tạo hiện trường giả thôi thực chất cả hai không xảy ra chuyện gì hết.Bỏ ra số tiền hơn nửa tháng lương để có được tờ siêu âm mục đích để bắt Hạo Dân cưới mình.Cô ta nghĩ sau khi gạo nấu thành cơm, cô ta có cách biến thai giả thành thai thật nhưng không ngờ mọi chuyện lại chuyển sang hướng khác.Nhưng may mắn được bước vào ngôi nhà này.

Bây giờ cô ta phải tìm cách, vì sợ cái thai giả không giấu lâu được.Mà Hạo Dân thì không về nhà nên cô ta cũng không biết phải làm sao.

Chợt trong đầu cô ta nảy lên một ý nghĩ thâm độc.

– Đúng chỉ có như vậy thì mình vừa có thể lý do chính đáng về cái thai mà cái con Hạ Thu đáng ghét kia sẽ trở thành kẻ thế mạng cho mình.Minh Tú ơi sao mày thông minh quá.

☆☆☆☆

Lúc này ở phòng bà nội Hà tôi đang xoa bóp chân cho bà.Hơi tò mò về Minh Tú nên tôi hỏi :

– Sao Minh Tú lại ở đây vậy bà ?

Bà Hà thở dài nói :

– Nghe đâu nó mang thai con của Hạo Dân, nhưng Hạo Dân lại nhất quyết không thừa nhận, nói là hôm đó say không nhớ gì.Mà chú Quốc con thì tội nghiệp dù gì cũng thân con gái cho nên mới quyết định để nó ở lại đây đợi đến ngày sinh rồi xét nghiệm ADN đến đó tính tiếp.

Tôi nghe xong thì cũng hiểu được phần nào, tuy không có thiện cảm với Hạo Dân nhưng mà với Minh Tú tôi càng không tin tưởng.Ngày xưa đi học tôi đã bao lần bị cô ta bắt nạt hãm hại nên chuyện cô ta mang thai có phần không đáng tin.Xong đây cũng là chuyện của họ tôi không muốn xen vào, trong khi giữa tôi và Minh Tú cũng chẳng ưa gì nhau.Tránh phiền phức thì không nên dính vào.

– Mà con biết nó à ?

Nghe bà nội Hà hỏi tôi liền nói :

– Dạ hồi năm 12 chúng con học cùng lớp.Sau đó con nghỉ học, đến tận giờ mới gặp lại

– Vậy hả ? Mà con bé đó tính xấu quá

– Sao bà nói vậy ?

– Bà từng trải nhìn qua là biết ai sao ? Nhưng con đó ngoan hiền lễ phép vừa gặp bà đã thương

Tôi cười nói :

– Con may mắn mới gặp được bà, còn được làm cháu bà nữa.

– Bà mới thấy mình cuối đời còn phúc phần có con làm cháu, xem như bà cũng an ủi ở cái tuổi sống nay chết mai

– Kìa bà, bà nhất định sống trăm tuổi bên con cháu.Nên bà đừng nói những lời đó

Biết làm Hạ Thu sợ nên bà Hà đổi sang chuyện khác.

– Mà con với Gia Khiêm cũng cưới lâu rồi mà chưa động tĩnh gì nữa hả ?

– Động tĩnh gì hả bà ?

– Thì có em bé đó, bà Đặng chắc ham cháu lắm rồi, mà bà cũng ham nữa.Nhanh sinh cháu cho hai bà già ẵm bồng đi

Tôi ngại đến đỏ cả mặt.Trước kia thì tôi không dám nghĩ đến còn giờ đã khác, chồng tôi cũng lớn tuổi rồi nên tôi cũng mong mình có thể sinh cho chồng đứa con.Mà vấn đề này phải thuận theo tự nhiên.Đâu phải muốn là có.

– Dạ con sẽ cố gắng

– Ngoan lắm

Lúc này ở hành lang Minh Tú đi tới lui, bà Kim Thoa ra ngoài về đến thấy thế thì hỏi :

– Cô làm gì đứng đây ?

Thấy bà Kim Thoa về đến Minh Tú giật mình nên nói :

– Dạ con đi lại để nữa dễ sinh thôi mẹ

– Cô mới có thai chưa được hai tháng lo mấy đó có sớm quá không ?

Minh Tú cười ngượng gãi gãi đầu, thật ra cô ta đang đợi Hạ Thu.Vì cô đang trong phòng bà Hà.

Bà Kim Thoa tuy không thích Minh Tú nhưng mà còn đứa bé nếu là con Hạo Dân cũng là cháu của bà nên bà không thể bỏ mặt.

– Thai còn nhỏ cô nên nghỉ ngơi nhiều đi

– Dạ mẹ, mà mẹ ơi con có chuyện muốn hỏi

– Hỏi gì hỏi lẹ đi tôi còn đi nghĩ

– Bà nội ngoài anh Hạo Dân ra vẫn còn người cháu nữa hả ?

Vừa nghe bà Kim Thoa đã hiểu ngay mà hỏi :

– Nó lại đến nữa rồi à ?

– Nó nào mẹ ?

– Con Hạ Thu đứa cháu nuôi của bà nội Hạo Dân, không biết nó dùng bùa mê thuốc lú gì mà khiến bà nội Hạo Dân thương như thế, nói đến nó là bực cả mình

Minh Tú lúc này cũng rõ Hạ Thu chỉ là cháu nuôi, mà nhìn bà Kim Thoa có vẻ không thích cô cho lắm.Điều này càng làm Minh Tú hả dạ.

– Thôi tôi về phòng nghỉ đi, nhà này riết toàn thứ gì đâu không ?

Nói xong bà Kim Thoa lên trên phòng mình..Minh Tú thì vẫn đứng đó nhìn về phía phòng của bà Hà.

Tôi bóp chân cho bà nội Hà một lúc thì bà đã ngủ, vì vậy tôi rón rén đi về.Tôi định qua thăm cậu mợ.Đóng cửa lại xong thì tôi thấy Minh Tú.Không biết cô ta đứng đó làm gì, tôi vốn chẳng quan tâm định bước xuống cầu thang thì Minh Tú đã đến khoanh tay mà nói :

– Cô cũng ghê quá, vịt mà đòi làm thiên nga, cô dùng cách gì khiến bà nội nhận cô làm cháu vậy hả ? Thứ nghèo hèn mà muốn trèo cao

Vốn muốn phớt lờ không để tâm mà những lời đó của Minh Tú kinh thường người nên tôi không nhịn mà đáp trả.

– Miệng thúi chẳng bao lời nói được lời tốt đẹp

– Mày nói ai thúi hả ?

– Tôi nói ai thì tự người đó hiểu, mà tôi với cô nước sông không phạm nước giếng nên tốt nhất đừng đụng chạm tới nhau.Nếu không đừng trách tôi

Nghe Hạ Thu thách thử Minh Tú cười nửa miệng.

– Rồi mày làm gì được tao hả ? Nói cho mày biết tao sắp thành mợ chủ của cái nhà này rồi, còn cái kiểu cháu rơi cháu lượm như mày chẳng là cái thá gì

– Nếu vậy thì chúc mừng cô rồi

Minh Tú càng đắc ý mà kênh kiệu.

– Mày đừng có mà thấy tao như thế rồi muốn nịnh bợ, mày dù có thế nào cũng chẳng thể sánh được như tao

Tôi cũng chẳng hơn thua với Minh Tú, cô ta muốn nói sao cũng được.Tôi nghĩ mình không cần mất thời gian với cô ta nên nói :

– Tôi cũng chưa bao giờ đem mình ra để so với ai.Tôi là tôi thế thôi

Minh Tú thấy Hạ Thu muốn đi nên đâu dễ dàng cho cô đi như vậy, đưa tay nắm Hạ Thu lại.

Tôi bất ngờ nhìn Minh Tú nói :

– Cô làm cái gì vậy ?

– Chưa nói xong mà mày đi là sao ?

– Tôi với cô có gì để nói chứ ?

– Tao nghĩ mày không nên đến đây nửa, ở đây không tiếp đón hoan nghênh mày đâu ?

– Cô lấy tư cách gì để cấm tôi đến hả ? Đừng thấy tôi nhịn rồi làm tới

– Rồi mày làm gì được tao hả ?

Minh Tú cố tình nắm lấy tay Hạ Thu làm như dần co với mình vậy, cô ta nhìn đến chỗ cầu thang.Lúc này Minh Tú buông tay ra sau đó cố tình ngã về phía sau.Cứ thế cô ta lăn dài xuống cầu thang.

– Bụng tôi đau quá…con của tôi…

Tôi hoàn toàn bất ngờ trước mọi chuyện diễn ra, còn kịp phản ứng thì một giọng nói vang lên.

– Xảy ra chuyện gì mà um sùm thế ? Muốn nghỉ trưa cũng không được yên nữa

Tôi nhìn đến thì thấy bà Kim Thoa.

– Thím…

Bà Kim Thoa không để ý đến Hạ Thu mà nhìn về dưới cầu thang, nơi Minh Tú đang ôm bụng, ở dưới váy là một màu đỏ của máu thì hốt hoảng, không nói không rằng tát thằng vào mặt Hạ Thu một cái.

” Chát “

– Cô đã làm gì Minh Tú vậy hả ? Trời ơi cháu nội của tôi

– Thím…con…

Bà Kim Thoa đi nhanh đến đỡ Minh Tú.

– Tôi đưa cô đi bệnh viện

Minh Tú làm vẻ đau đớn yếu ớt nói :

– Mẹ…cô ta…đẩy con…

Bà Kim Thoa nghe thế trừng mắt nhìn Hạ Thu mắng

– Đồ cái thứ độc ác mà

Ngay lúc này ông Quốc cũng về nhà nghĩ trưa, lên đến thấy thế thì hỏi :

– Đã xảy ra chuyện gì ? Minh Tú sao vậy ?

– Tất cả đều do con người giả tạo kia, ngoài mặt tỏ ra ngoan hiền ai ngờ lòng dạ thâm độc

Ông Quốc nhìn đến Hạ Thu, thêm nghe lời của bà Kim Thoa nói ông đoán ít nhiều sự việc nhưng hiện tại không phải là lúc để nói.Ông đến bồng Minh Tú lên rồi nói :

– Đưa con bé đến bệnh viện trước đã

– Dạ không biết đứa bé có sao không ? Máu ra nhiều thế kia

Sau đó cả ông Quốc và bà Kim Thoa cùng nhau đưa Minh Tú đến bệnh viện.Tôi gần như sợ hãi mà không nói được gì, lúc nãy người Minh Tú ra máu thế kia, không lẽ thật sự cô có thai.Dù tôi không đẩy cô ta như những gì cô ta đã nói nhưng tôi cũng phải đi theo xem tình hình của Minh Tú.Mặc kệ cái tát vô duyên vô cớ của bà Kim Thoa tôi đi nhanh xuống, ra cổng tôi kêu tài xế đuổi theo xe của chú Quốc.

Lúc này đến bệnh viện tôi thấy chú Quốc và bà Kim Thoa đang ở trước phòng cấp cứu nên cũng đi đến để chờ xem tình hình.

Bà Kim Thoa vừa thấy Hạ Thu đã tức giận.

– Cô còn đến đây làm gì nữa ? Minh Tú đã làm gì mà cô hại con bé, còn cháu nội của tôi nữa

– Thím con không đẩy Minh Tú, do cô ta…

– Giờ cô còn chối à ? Chính mắt tôi nhìn thấy cô đẩy Minh Tú

Ông Quốc đến kéo bà Kim Thoa ra mà nói :

– Chưa đủ rối hay sao mà em làm ầm ỉ vậy ? Chuyện đâu còn có đó, chờ xem tình hình Minh Tú trước đã

Hạo Dân nghe điện thoại ông Quốc gọi liền tức tốc chạy đến, trong điện thoại chỉ nghe bảo Minh Tú bị ngã, dù chán ghét không có tình cảm nhưng mà còn về đứa bé thì anh không thể không lo, dù chưa biết chính xác sự thật từ lời Minh Tú nói.

– Ba mẹ thế nào rồi ?

– Minh Tú đang được cấp cứu bên trong ?

Lúc này Hạo Dân mới thấy sự có mặt của Hạ Thu nên hỏi :

– Em cũng ở đây sao ?

Bà Kim Thoa liếc xéo Hạ Thu mà nói :

– Không ai mặt dày như nó

– Sao mẹ nói Hạ Thu như thế ?

– Con có biết chính nó đã đẩy Minh Tú té không ?

Hạo Dân kinh ngạc trước lời bà Kim Thoa, anh không tin Hạ Thu làm ra chuyện đó.

– Mẹ có nhầm gì không ? Con tin Hạ Thu không làm loại chuyện đó đâu ?

– Con cũng bị nó bỏ bùa mê rồi hả ? Cả lời mẹ nói cũng không tin

Tôi im lặng không nói gì, tôi chẳng làm gì sai nên không sợ.Tôi ở lại chỉ để chờ xem tình hình của Minh Tú.

Lúc này cửa phòng mở ra, nữ bác sĩ từ trong đó đi ra.Bà Kim Thoa liền hỏi :

– Đứa bé có sao không bác sĩ ?

– Thành thật chia buồn với người nhà vì đứa bé không thể giữ lại được.Còn về người mẹ vẫn còn yếu thêm bị tổn thương phần mềm cần được ở lại theo dõi

Bà Kim Thoa nghe xong thì tiến đến chỗ Hạ Thu.

– Cô nghe chưa ? Cháu nội tôi mất rồi ? Đồ cái thứ độc ác mà ?

Tôi không nghĩ Minh Tú vậy mà có thai thật, nhưng rõ ràng lúc đó cô ta cố tình kiếm chuyện rồi tự ngã.Mà đứa bé vô tội, tôi nghĩ bản thân cũng có lỗi nên nói :

– Con xin lỗi

– Bây giờ cô nói lời này thì ích gì hả ? Cháu tôi có còn không ? Cô là sao chổi, từ khi cô xuất hiện nhà tôi chẳng có một ngày yên.

Hạo Dân có hơi buồn khi đứa bé mất chắc giữa anh và đứa bé không có duyên ba con.Đến kéo bà Kim Thoa ra mà nói :

– Mẹ thôi đi, chuyện cũng vậy rồi mẹ làm ầm ỉ chi

– Đó là con của con mà con lại nói nhẹ thế hả ?

– Chắc con và đứa bé không có duyên

Ông Quốc mặt buồn bã nói :

– Thôi Hạo Dân nói đúng đó, giờ may Minh Tú không sao ? Chuyện đứa bé chắc đoản mạng.Giờ đi thăm Minh Tú đi

Tôi muốn lên tiếng giải thích.

– Chú…

– Thôi được rồi con về nhà trước đi.

Nói xong thì ông Quốc cùng bà Kim Thoa rời đi, Hạo Dân nhìn Hạ Thu nói :

– Anh tin em không làm vậy

– Cảm ơn anh

Tôi quay người để đi về, đến lối hành lang tôi vô tình đụng trúng một người làm đồ trên tay người này rơi xuống, tôi vội nhặt lên.

– Xin lỗi tôi không cố ý

– Không có gì

Nói xong thì người đó rời đi ngay, mà nhìn đồng phục trên người hình như là y tá.Mà tôi thấy mặt người này rất quen, như đã gặp qua ở đâu đó rồi.Nghĩ mãi mà không thể nhớ nên tôi bỏ qua rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Về đến nhà tôi lên thẳng phòng nằm, lòng tôi có chút buồn khi nghĩ đến con của Minh Tú mất.Nếu đổi lại là một người mẹ hẳn tôi cũng sẽ đau buồn suy sụp, dù Minh Tú không ưa tôi lại còn kiếm chuyện nhưng mà tôi nghĩ mình cũng phải đến hỏi thăm cô ta.Cũng như làm rõ sao lại đổ cho tôi đẩy cô ta.

Gia Khiêm trở về nhà thì đã gần tối, mới hơn nửa ngày không gặp Hạ Thu mà anh đã nhớ rồi, mở cửa phòng ra thì anh thấy trong phòng tối thui, nghĩ không lẽ cô ngủ, nhưng mà sao không bật đèn ngủ.Đưa tay mở công tắc đèn lên thì thấy Hạ Thu ngồi co ro úp mặt lên đầu gối.Anh vội đi đến ôm lấy cô hỏi :

– Em sao thế ? Có chuyện gì à ?

Tôi ngước mặt lên thấy là chồng thì ôm lấy chồng mà khóc.Gia Khiêm thấy Hạ Thu như vậy thì càng lo lắng, xong vẫn không quên dỗ cô.

– Ngoan nín, có gì nói anh nghe ?

Tôi thút thít mà nói :

– Hôm nay em đã đến nhà bà nội Hà để thăm và mang quà cho bà

– Ừm, rồi thế nào ?

Sau đó tôi kể ra chuyện Minh Tú ngã rồi mất đứa bé cho chồng nghe.

– Em không có làm gì cô ta hết, tự cô ta té thôi, nhưng cứ nghĩ đến đứa bé vô tội em lại buồn

Gia Khiêm biết cô vợ mình có trái tim lương thiện, dù không có làm hại ai nhưng chuyện đứa bé mất cũng để trong lòng cô một sự ám ảnh không nhỏ.

– Nghe anh nói, em không được tự trách, em không có lỗi gì hết.Nín, nhìn em khóc anh đau lòng lắm.

Dù là vậy nhưng hở nghĩ đến cảnh Minh Tú trên người toàn máu là tôi không chịu được.Nó cứ ám ảnh lấy tôi.

Gia Khiêm biết Hạ Thu sợ nên không dám rời khỏi cô, cứ ôm như thế cho đến khi cô ngủ say thì anh mới đắp chăn cho cô rồi mới rời khỏi giường.

Anh không muốn ai ức hiếp cũng như hãm hại vợ mình, lấy điện thoại ra anh gọi đến một số rồi nói như ra lệnh.

– Điều tra tất cả về người tên Minh Tú cho tôi

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.