Khi Chồng Là Người Tình Của Mẹ - Hoàng Chi

Chương 25


KHI CHỒNG LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA MẸ
TÁC GIẢ : HOÀNG CHI

Đoạn 25.

Sau đó tôi cùng với chồng đi ăn sáng, tiếp đó lại đến thăm một số họ hàng khác nữa, mà tôi không nghĩ bên này họ hàng chồng tôi lại nhiều như thế, mà tôi đi thì đi toàn im lặng vì tôi không hiểu được họ nói gì, khi nghe chồng dịch lại thì tôi gật đầu rồi cười lấy lệ cho xong. Đến tầm trưa thì chồng lại đưa tôi đến số nơi để tham quan, phải kể đến là cung điện Mỹ Linh, tôi nghe chồng nói đây được mệnh danh là biệt thự viễn đông, được thiết kế theo phong cách cung điện lớp ngói thanh lưu ly quý hiếm.Từ trên cao nhìn xuống, cung điện trong giống như một viên ngọc lục bảo nằm trên mặt chuỗi dây chuyền, nó cũng biểu tượng tình yêu của cặp vợ chồng. Đặc biệt tôi thích nhất ở đây là cây dọc hai bên đại lộ wutong dẫn vào cung điện thay lá vàng lá đỏ rực rỡ. Làm tôi như lạc vào giữa một bức tranh cổ tích.

Tôi giang tay xoay vòng mà tận hưởng không khí trong lành ở đây. Gia Khiêm chỉ đứng nhìn Hạ Thu vui vẻ mà môi anh cũng cong lên nở nụ cười. Thấy cô cứ quay như thế liền nói :

– Em cẩn thận coi chừng té

– Anh cứ làm như em con nít vậy…aaaa

Lúc này gót giày vấp phải gì đó nên tôi xém ngã, tưởng là phải ê mông rồi ai ngờ chồng tôi chạy nhanh đến chụp kịp. Hình như lần nào chồng tôi đều đúng lúc như thế. Tôi nhăn răng ra cười.

– Em đó, bởi lời anh nói không bao giờ có thừa

– Tại em biết có gì thì chồng cũng sẽ ở ngay bên cạnh nên em mới không sợ

– Chỉ giỏi lắm lời

– Ui đau em

Gia Khiêm đưa tay nhéo lên cái mũi nhỏ của Hạ Thu, đối với cô anh không lúc nào yên tâm bởi cái tính tinh nghịch của cô. Xong những lúc như thế trông cô rất dễ thương.

Tôi ôm lấy chồng nhõng nhẽo.

– Mũi em đã không cao rồi mà anh còn nhéo như thế chắc xẹp lép luôn quá

Gia Khiêm bật cười.

– Mũi mà em làm như trái chuối muốn xẹp là xẹp được sao ?

– Không tin anh rờ mà xem, đau chết đi được

Gia Khiêm biết cô vợ mình làm nũng đây mà, anh cúi xuống hôn lên đầu mũi nhỏ cao của cô, không quên cắn nhẹ một cái mà nói :

– Vẫn còn dùng được

Tôi bí xị mặt.

– Đã đau mà anh còn cắn nữa, chồng không thương em

– Ai nói không thương chứ ?

– Còn gì nữa ?

– Thế có muốn anh chứng mình ngay bây giờ không ?

– Chứng mình như thế nào chứ ?

Tôi vừa nói xong thì chồng đã hô lớn.

– Hạ Thu ANH YÊU EM

Tôi vội đưa tay bịt miệng chồng lại nói :

– Anh làm gì thế ? Mọi người nhìn kìa

– Kệ họ, vợ anh nên anh yêu mà

Tôi mỉm cười hạnh phúc rồi nắm lấy tay chồng kéo về đi. Tại ở đó bao nhiêu ánh mắt hướng nhìn về phía chúng tôi cho nên tôi có hơi ngại.

Dạo chơi thêm một lúc thì tôi và chồng rời khỏi cung Mỹ Linh, chồng đưa tôi vào miếu Khổng Tử rồi đến Minh Hiếu Lăng cuối cùng đền Kê Minh. Lúc này đã đến chiều chân tôi cũng mỏi không đi nỗi nữa đành bắt chồng cổng đi, thật ra còn rất nhiều nơi đẹp nữa nhưng tôi mệt nên không muốn đi nữa. Giờ chỉ muốn được nằm lên cái giường êm làm giấc thôi.

– Chồng ơi em muốn ngủ

– Vậy thì mình về khách sạn

– Hay em ngủ trên vai chồng luôn nha

– Nếu em muốn ngủ thì cứ ngủ, lưng của chồng luôn sẵn sàng làm nơi để em tựa mỗi khi mệt mỏi.

Mắt tôi muốn ríu lại, tôi khẽ mỉm cười nói :

– Được chồng yêu thật sự là đều hạnh phúc nhất của em

Cõng Hạ Thu trên lưng Gia Khiêm không hề thấy mệt, ngược lại trên môi anh luôn nở nụ cười.

– Thế em phải yêu chồng thật nhiều đó

Lúc này không nghe cô nói gì nên Gia Khiêm quay qua nhìn thì thấy cô vợ nhỏ đã ngủ gục trên vai anh mất rồi, nói ngủ là ngủ liền bởi anh bảo heo mà còn không chịu.

Gia Khiêm đưa Hạ Thu ra xe, sợ làm cô thức nên anh rất cẩn thận nhẹ nhàng, sau đó ngồi vào trong xe thì anh kéo đầu cô tựa vào vai mình để cô ngủ ngon hơn, tay anh cũng nắm lấy tay cô. Cảm nhận lòng bàn tay của cô hơi lạnh, đôi găng tay cũng không thấy nữa, chắc lúc nãy mê chơi rồi bỏ đâu mất rồi. Cầm tay cô anh để trên bụng rồi kéo tà áo khoác che lại để sưởi ấm cho cô.

Tôi mở mắt thức dậy thì nhận ra mình đã ở khách sạn, ngó đầu nhìn ra cửa kính thì bên ngoài trời đã tối, tôi nhớ mình ngủ quên trên vai chồng, mà khi về khách sạn sao tôi lại không hay biết gì hết. Không biết giờ đã mấy giờ nữa. Lúc này tôi phát hiện trên giường không có chồng, tôi đưa mắt nhìn khắp phòng thì thấy chồng đang ngồi ở ghế sofa làm việc, tôi vội bước xuống giường đến bên cạnh vòng tay ôm lấy cổ chồng hỏi :

– Anh làm việc à ?

Gia Khiêm đang giải quyết công việc, anh vắng mấy mới hai ngày mà công việc đã chất chồng chẳng khác gì cái núi. Đưa Hạ Thu về đến khách sạn thì anh thấy cô vẫn còn ngủ say, không nỡ đánh thức nên đã thay đồ cho cô luôn. Xong rồi anh bắt tay vào giải quyết công việc.

Nhìn cô bằng ánh cưng chiều.

– Em dậy rồi hả ?

Tôi gật đầu.

– Mà mấy giờ rồi anh ?

Gia Khiêm nhìn vào máy tính, lúc này đã 10 giờ đêm.

– 10 giờ rồi

– Em ngủ nhiều như vậy sao ? Mà sao anh đưa em về em lại không hay, mà anh thay đồ cho em luôn à ?

Gia Khiêm mỉm cười.

– Thế em nghĩ là ai hả ? Thì em là heo mà, ngủ cái là say như chết

– Anh mới là heo

Chợt nhớ lời chồng vừa nói tôi đưa tay che ngực bảo.

– Anh thay đồ cho em, vậy chẳng phải anh đã thấy…

– Của em chỗ nào mà anh không thấy không sờ không hôn qua đâu, mà công nhận cơ thể vợ anh thật sự quá mê người, lúc thay đồ anh đã phải kiềm chế thế nào em biết không ? Nếu không phải vì thương em mệt thì anh đã…

Dù chúng tôi đã hoàn toàn trở thành vợ chồng thật sự thì khi chồng nói đến chuyện tế nhị tôi vẫn ngại ngùng.

– Anh đúng là sói, lúc nào cũng chỉ muốn thịt em.

– Thịt em thơm mà

– Hứ, mà em đói rồi

– Em đợi anh gọi người mang đồ ăn lên

Tôi thấy cũng muộn nên nói :

– Anh cũng nghĩ đi, muộn rồi

– Công việc tồn động có hơi nhiều, tí nữa anh nghĩ.Mà em muốn mai đi đâu ?

Tôi biết chồng rất bận, công việc rất nhiều vì chồng tôi kinh doanh đa ngành, đi ba ngày nay hẳn là ảnh hưởng không ít nên tôi nói :

– Em không muốn đi nữa, mai mình về nhà đi anh

– Sao lại về ? Chẳng phải em chưa đi đã à ?

– Tại em nói thế thôi, chứ đi cũng mệt.Mà em nhớ nhà rồi, đi đâu cũng không bằng nhà mình

– Có phải vì em lo cho công việc của anh không ? Em yên tâm anh sắp xếp được

– Không phải

Gia Khiêm ôm lấy Hạ Thu vào lòng, làm sao anh không biết suy nghĩ của cô chứ.

– Vậy thôi mai mình về, có dịp anh lại đưa em sang đây chơi

– Dạ

Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, chắc là phục vụ mang thức ăn lên.Gia Khiêm đứng dậy tiến đến mở cửa. Lúc anh quay lại thì trên tay là mâm đồ ăn.

Tôi đang đói nên mùi thức ăn khiến tôi không kìm được.

– Thơm quá

Gia Khiêm đặt đồ ăn xuống bàn rồi nói :

– Em ăn đi

– Anh ăn cùng em đi

– Anh ăn rồi, ngoan em ăn đi.Ăn no rồi tý anh còn ăn chứ ?

Tôi nhìn mặt chồng hiện lên sự nguy hiểm nên nói :

– Em ăn rồi em ngủ, em rất mệt

– Ngủ từ chiều đến giờ vẫn chưa đủ sao ?

– Đương nhiên là chưa rồi

– Vậy tý anh sẽ dỗ cho em ngủ

Tôi quá hiểu chồng, dỗ ở đây không hề đơn giản.

– Thôi em tự ngủ được

Nói xong tôi bắt đầu ăn, Gia Khiêm thấy vậy thì tiếp tục làm việc. Nhìn chồng như thế tôi xót lắm, múc muỗng thức ăn tôi đưa đến miệng chồng.

Gia Khiêm cũng không đói nhưng cô vợ đã nhiệt tình như thế nên anh cũng không thể từ chối, hả miệng ăn hết đồ cô đút. Nhìn chồng ăn ngon thế tôi cũng vui, mà có chồng ăn cùng như vậy thì cảm giác cũng ngon hơn hẳn.

Qua một lúc thì tôi đã ăn xong, xoa xoa bụng tôi nói :

– No thật, mà anh không nghĩ thì em ngủ trước đây

Gia Khiêm đâu dễ dàng để Hạ Thu đi ngủ như thế, anh tắt máy tính rồi đứng lên bồng cô lên đi về phía giường. Tôi bị bất ngờ, đến khi chồng đặt xuống giường thì mới nói :

– Sao anh bảo chưa nghĩ mà ?

– Ừm, nhưng anh không nỡ để em ngủ mình

– Anh đừng có mà nói nghe tốt, em thừa hiểu ý đồ của anh

– Ý đồ gì hả ?

Tôi lăn người quay qua bên cạnh nhưng chồng đã nhanh lên mà lật tôi lại, sau đó nở nụ cười gian manh.

– Ăn no rồi vận động tý mới tiêu hóa nha vợ

Dù đã đề phòng từ trước nhưng tôi cũng không thể thoát, mà công nhận sinh lực chồng tôi tốt, trong khi tôi gần như kiệt sức cả người mềm nhũn chẳng khác gì cọng bún thì chồng vẫn hì hục. Tôi thầm rủa sao lại có sự bất công như thế chứ. Tôi cũng không biết mình ngủ lúc nào luôn mặc kệ chồng làm gì làm…

Gia Khiêm sau khi vệ sinh cho mình và cô xong thì ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô mà khẽ nói :

– Anh yêu em

☆☆☆☆☆

Sáng hôm sau chồng đưa tôi đến trung tâm mua sắm, tôi mua quà cho mẹ, rồi bà nội Hà cùng cậu mợ và em Huy, đương nhiên là không thiếu phần của A Mạnh và Giao Linh. Lên máy bay thì tôi không có tâm trạng ngắm mây nữa vì cả đêm qua bị chồng hành nên giờ tôi chỉ muốn ngủ. Còn chồng thì cứ làm việc.

Đáp xuống máy bay chúng tôi về thẳng nhà, xuống xe thì tôi vào trước, vừa vào phòng khách đã gặp mẹ chồng.

– Thưa mẹ con mới về ạ

Bà Đặng còn nghĩ cả hai phải chơi thêm mấy ngày nữa mới về. Mà giờ đã về rồi.

– Sao hai đứa về sớm thế ?

Tôi ngồi xuống ôm lấy mẹ chồng.

– Tại con nhớ nhà nhớ mẹ

Bà Đặng nhìn Hạ Thu cười.

– Hôm nay biết nịnh bà già này nữa ?

– Mẹ đâu có già, à con có mua quà cho mẹ

Tôi lấy túi quà bên trong là thuốc bổ tôi lựa ở trung tâm.

– Này giúp ăn ngủ ngon đó mẹ, hợp với tuổi mẹ

– Cảm ơn con.Mà Gia Khiêm đâu ?

Gia Khiêm vào đến thì đáp.

– Con tưởng mẹ có con dâu rồi quên luôn người con trai này rồi chứ ?

Tôi nghe chồng nói thế thì cười.

– Mẹ xem chồng con nay phân bì luôn kìa ?

– Đã cỡ tuổi đó rồi mà làm như còn nhỏ lắm vậy

– Ý mẹ nói con mẹ già sao ?

– Còn không phải sao ? Nếu Hạ Thu không chê mà lấy con mẹ không biết ai dám lấy.

Tôi không nhịn được mà tủm tỉm cười, nhưng sợ chồng quê nên phải che miệng lại.

– Nhà này hình như con thấy con là người ngoài hay sao á ?

– Giờ anh mới biết sao ? Trước đây anh toàn để mỗi bà già này ở nhà mình.Cũng may có Hạ Thu về hủ hỉ.

Gia Khiêm nói là nói thế chứ nhìn mẹ và vợ hòa hợp vui vẻ như vậy anh rất vui. Một gia đình thì phải như thế.

– Thôi giờ con đến công ty

Tôi nghe chồng muốn đi làm thì nói :

– Anh không nghĩ ngơi đi, sao mới về đã làm rồi

– Ở công ty có việc cần anh giải quyết, anh sẽ về sớm.Em ở nhà nghỉ nha

Bà Đặng đã quá quen nên nói :

– Thôi kệ chồng con đi

– Dạ

Sau khi chồng đi làm rồi thì tôi mang đồ lên phòng, trên máy bay ngủ nhiều nên giờ tôi không mệt vì vậy tôi xin mẹ chồng qua thăm bà nội Hà sẵn mang quà cho bà luôn. Biết bà đau nhức nên tôi tìm mua thuốc bổ cho bà.

Tôi nói tài xế chở tôi qua nhà bà nội Hà trước sau đó tôi sẽ đến nhà cậu mợ. Ngày mai đến câu lạc bộ thì tôi mang quà cho Giao Linh và A Mạnh sau.

☆☆☆☆☆

Minh Tú giờ dọn hẳn ở lại nhà Hạo Dân, do được sự chấp thuận của ông Quốc, cũng như ỷ lại vì bà Kim Thoa lại dè chừng sợ chồng nên có gì Minh Tú lại đem ông Quốc ra nói. Bản tính lười thích ăn ở không nên sống ở đây cô ta làm mình như là chủ, không đụng tay vào bất cứ thứ gì. Hở ra lại đem lý do mình đang mang thai ra nói.

Từ khi có Minh Tú thì Hạo Dân gần ít khi ở nhà, viện cớ bận công việc nhưng thật sự là nghĩ ở căn hộ riêng. Minh Tú ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chịu rời giường, cô ta lúc này đói bụng nên xuống dưới nhà tìm đồ ăn. Lúc này thấy cô giúp việc đang lau dọn thì ra lệnh.

– Dọn đồ ăn sáng ra cho tôi đi

Cô giúp việc nhìn thái độ của Minh Tú đã không hề thích. Với được sự dặn dò của bà Kim Thoa mà không cần phải hầu hạ cô ta.

– Đồ ăn trong cô tự mà lấy ăn, tôi đang bận

Thấy người giúp việc mà ăn nói với mình như thế Minh Tú tức giận nói :

– Cái nhà này cả người giúp việc cũng lên mặt với chủ nữa sao ?

– Cô xem lại mình đi, cô có phải chủ ở đây đâu

– Bà…

Minh Tú tức lắm nhưng không thể làm gì được, cô ta dậm chân đi xuống, lúc này thấy người giúp việc lau nhà cô ta liền nở nụ cười độc ác mà nghĩ trong đầu.

– Chỉ là giúp việc mà dám xem thường tôi, cứ chờ đó khi tôi làm chủ tôi sẽ đuổi bà.

Đến khi chuẩn bị bước từ bậc thang cuối cùng xuống cô ta liền giả đò như bị trượt ngồi dưới sàn khóc toáng lên.

– Trời ơi chết tôi rồi

Cô giúp việc quay lại thấy thế thì hoảng sợ đến đỡ.

– Cô có sao không ?

– Bà đi ra đi, bà không thích tôi cũng đâu cần độc ác hãm hại con tôi chứ

– Cô đang nói gì vậy ? Tôi có làm gì đâu

– Bà còn nói, thấy tôi mang thai mà bà lại cố tình để nước trơn ngay chỗ tôi bước xuống, không gọi là hãm hại thì là gì

Minh Tú vừa nói vừa khóc, cô giúp việc thì nhìn dưới sàn rõ ràng bà lau đã lâu cũng khô rồi. Sao mà có nước được

Bà Hà từ thang máy đi ra, nãy giờ bà vẫn quan sát và thấy Minh Tú giả bộ mà thôi. Bà không nghĩ một cô gái trẻ như thế đã mưu mô rồi, ngay từ đầu gặp mặt Minh Tú bà đã thấy không thiện cảm, cô khác xa với Hạ Thu. Nhưng đây là việc riêng của con trai với con dâu và Hạo Dân nên bà mới không xen vào chuyện cho Minh Tú ở đây.

Bà đẩy xe tiến đến hỏi :

– Có chuyện gì vậy ?

Minh Tú thấy có bà nội Hà lại khóc lớn mà nói :

– Bà nội bà xem bà ta cố tình để nước trơn cho con té, trong khi con lại đang mang thai cháu của chắt của bà

Cô giúp việc phân trần.

– Không phải đâu bà, tôi không có

– Thôi được rồi, tôi hiểu mà

Minh Tú cho là bà nội Hà sẽ bênh mình nên đắc ý, nhưng không ngờ bà lại nói :

– Tôi thấy sàn nhà đâu nước mà cô lại bảo cô giúp việc cố tình. Tự đi không cẩn thận té thì chịu chứ đừng đổ oan cho người khác

– Bà nội con..

– Cô còn không đứng lên, tôi già nhưng mắt vẫn còn thấy rất rõ

Minh Tú nghe vậy thì hậm hự đứng lên rồi phủi mông ngoe nguẩy đi thẳng vào phòng ăn. Cô giúp việc giúp này nói :

– Cảm ơn bà chủ, tôi không ngờ cô ta lại bày trò vu oan cho tôi như thế

– Thôi bà đi làm việc đi, ba cái trò con nit sao qua mặt được bà già này chứ

– Dạ bà chủ

Cô giúp việc tự hiểu Minh Tú xảo quyệt nên cần phải cẩn thận hơn. May là có bà Hà nếu lỡ là ông Quốc chắc bà sẽ bị đuổi việc rồi. Lúc này nghe tiếng chuông nên bà chạy ra mở cười khi thấy người đến là Hạ Thu.

– Cô Hạ Thu đến chơi

Tôi thấy cô giúp việc thì chào.

– Dạ con đến thăm bà nội, có bà nội nhà không cô ?

– Bà chủ trong phòng khách đó ạ

– Dạ vậy con xin phép

Cô giúp việc nhìn Hạ Thu mà lại nghĩ đến Minh Tú, cùng xấp xỉ tuổi như nhau sau lại không được một nữa như Hạ Thu, trong khi cô lễ phép ngoan hiền thì Minh Tú lại hống hách lười biếng còn mưu mô. Cô ta ở đây ngày nào thì bà chưa thể được ngày yên. Thở dài rồi cô giúp việc đóng cửa vào nhà.

Tôi vào đến thấy bà nội Hà thì nhào đến ôm lấy bà nói :

– Bà nội ơi con nhớ bà quá

Bà Hà thấy Hạ Thu thì liền vui, mấy nay không gặp cô bà cũng rất nhớ cô.

– Bà cũng nhớ con lắm, mấy nay bà trông con suốt

– Dạ tại con phải cùng chồng đi Nam Kinh thăm họ hàng nay con mới về đó bà

– Vậy hả ? Đi vui không con ? Mà mới về sau không nghỉ ngơi cho khỏe mà qua bà rồi

– Tại con nhớ bà

– Con bé này thật biết làm bà vui

Tôi cười nói :

– Bà ơi con có quà cho bà đây

– Sang thăm bà được rồi còn quà cáp chi

– Này thuốc bổ hỗ trợ xương khớp con cố tình mua cho bà đó

Bà Hà thật sự cảm động vì sự quan tâm của Hạ Thu.

– Cảm ơn con

Minh Tú sau khi ăn xong thì trở lên nhà, thấy bà Hà cười vui vẻ với người khác thì cô ta ganh tỵ, đối với cô thì bà luôn khó chịu.Tò mò không biết là ai nên Minh Tú đi đến. Cô ta có chút kinh ngạc khi thấy Hạ Thu.

– Sao cô lại ở đây ?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.