Dục Tu Ký

Chương 29: Ni Cô Đan Hiểu


Cũng lúc này, một ni cô trong Vô Không Am bỗng thấy ngọc giản bên trong túi trữ vật của mình rung lên, có chút bất ngờ lấy ra xem xét.

Vốn dĩ ngọc giản này chỉ có nội bộ Hợp Hoan Tông mới có thể liên lạc, nhất thời truyền thần thức vào, liền nghe thấy giọng nói của Liễu phu nhân:

– Đan Hiểu, đến đây hầu hạ cho Thiếu Chủ.

Vị nữ đệ tử này giật mình, thì ra là Liên Hương trưởng lão.

Trong đầu Đan Hiểu có chút nghi hoặc và khó chịu.

Vốn có rất nhiều nữ đệ tử trong am, không biết sao trưởng lão lại chọn nàng.

Đan Hiểu hiện đang tập trung bế quan đột phá Địa Ma sơ kì, nàng ta cảm thấy chỉ còn cách Địa Ma trung kì 1 tầng mỏng nữa thôi.

Nếu Lý Quý có mặt ở đây, hắn sẽ nhận ra được.

Đây là ni cô thường được các cô gái khác gọi là Đan tỷ, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo.

Đôi mắt tuy nhỏ nhưng sắc lẹm, hài hoà với gương mặt nhỏ nhắn, thường hay đi chung với một sư muội khác gọi là Tuyết Nhi.

Hắn trước đây đã từng ngửi nội khố của Tuyết Nhi và phóng xuất tinh khí vào y phục của vị Đan tỷ này.

Lý Quý rất ấn tượng với vị Đan tỷ này.

Bởi cô ta có bộ ngực rất nhỏ, phải nói là phẳng lì.

Nếu lướt nhìn chỉ thấy đầu núm vú nâu hồng có chút lớn bất thường, lớn hơn cả đầu ngón tay.

Nhưng hạ thân bên dưới lại trái ngược, cô ta lại sở hữu thượng đồn căng mọng.

Đặc biệt, dương cụ nhấp nhô dưới hạ bộ của vị Đan tỷ này là một khúc gỗ điêu khắc sắc sảo hai nắm tay khá lớn ở hai đầu, nắm tay này còn lớn hơn nắm tay của hắn.

Lần đầu tiên khi Lý Quý thấy dương cụ của vị Đan tỷ này bất ngờ không thôi.

Chỉ liếc nhìn sơ qua đã thấy thốn rồi.

Nhưng vị đan tỷ này lại không chút khó chịu.

Lý Quý thầm đặt biệt danh cho vị Đan tỷ này cái tên có chút buồn cười là Đại Thủ.

Nữ đệ tử Hợp Hoan Tông vốn đều hoang dâm cực độ, theo lệnh trưởng lão hầu hạ một nam nhân vốn là chuyện rất đơn giản.

Nhưng nghĩ đến người mà nàng phải hầu hạ lại là….tên thiếu chủ kia.

.

.

“Mặc dù tư chất hắn tốt, tương lai hắn cũng có khả năng trở thành tông chủ.”

“Tuy nhiên hắn lại có chút biến thái, tu vi chỉ mới Nhân Ma tầng 2 , kém ta cả một đại cảnh giới.”

.

.

Nghĩ vậy trong lòng vô thức dâng lên cảm giác bực bội.

Trong tu chân giới, tu sĩ Địa Ma có thể dễ dàng miểu sát Nhân Ma.

Có 1 hay 10 tên Nhân Ma kì đi nữa kết quả vẫn giống nhau, đó là lằn ranh cảnh giới không thể vượt qua được.

Chính vì vậy trong mắt Địa Ma tu sĩ, nói có chút khó nghe, Nhân Ma kì tu sĩ chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Vì thế, tu sĩ cực kì cẩn thận trong bối phận xưng hô.

Trong các tông phái tu chân, tu sĩ Nhân Ma khi gặp Địa Ma phải cung kính chắp tay hai tiếng tiền bối.

Nghĩ đến việc phải hầu hạ một tên tiểu bối Nhân Ma Kì, Đan Hiểu càng thêm khó chịu.

Mặt khác, Đan Hiểu như lạc vào sương mù, không rõ vì sao Liên Hương trưởng lão lại chọn mình, trong am vốn không thiếu tỷ muội khác xinh đẹp a.

Nghĩ ngợi thì lâu, nhưng thực tế Đan Hiểu sau khi nghe tiếng Liễu phu nhân đã nhanh chóng hồi âm:

– Đệ tử tuân lệnh.

Không lâu sau liền nghe tiếng Liễu phu nhân dặn dò trong ngọc giản.

– Đan Hiểu, cơ thể hắn có chút yếu ớt, không tiện hoạt động, ngươi biết phải làm gì rồi chứ ?

– Đệ tử hiểu

Đan hiểu liền truyền âm hồi đáp.

Lúc này Đan Hiểu có chút hiểu ra vì sao Liễu phu nhân lại chọn mình.

Trước đây, trong tất cả chúng đệ tử Hợp Hoan Tông, khẩu công của nàng rất lão luyện.

Sát Sanh tông chủ trước đây không tiếc lời khen ngợi a.

Nghĩ vậy Đan Hiểu như cởi bỏ được khúc mắc trong đầu.

Lúc này tiếng Liễu phu nhân có chút dặn dò truyền lại:

– Chiều chuộng hắn 1 chút, ngươi tuyệt sẽ không thiệt thòi.

Đan Hiểu nghe Liễu phu nhân dặn dò như vậy, bất giác có chút áp lực lẫn khó hiểu.

– Vâng, trưởng lão.

Dù Hợp Hoan Tông hay bất cứ môn phái hoặc gia tộc tu chân khác, mệnh lệnh của bậc trưởng bối chúng đệ tử đều không dám trái ý, nếu không chờ đợi bọn hắn chẳng có kết cục tốt.

Mặc khác, với Đan Hiểu, Liên Hương trưởng lão là người mà nàng vô cùng sùng bái.

Liên Hương trưởng lão tu vi thâm hậu, tính tình hoà ái với đồng môn, đối nội đối ngoại vô cùng khôn khéo.

Vì vậy, dù ban nãy có chút khó chịu đi nữa, nàng ta vẫn sửa sang y phục một chút.

Nhanh chóng đi về phía hậu viên Vô Không Am.

.

.

.

.

.

Lý Quý sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả người trở nên thư thái.

Bên ngoài trời đã khuya, ánh trăng mập mờ.

Gian nhà hắn nằm sát bên bờ suối nên hắn cũng lớn gan chẳng mang y phục.

Hắn vừa đi vừa nghĩ đến viễn cảnh tương lai có thể sử dụng Hắc Nhãn, vừa đi vừa huýt sáo, khuôn mặt đầy đắc ý.

Hắn khép cửa gỗ, lấy một chiếc khăn mỏng đã bạc màu lau cơ thể ướt sũng.

Bất giác liếc sang đã thấy đèn dầu trên bàn đã yếu lửa, bèn tiến đến, lấy thêm dầu châm vào.

Bỗng có tiếng phát ra từ phía giường hắn:

– Trưởng lão dặn ta đến đây hầu hạ ngươi.

Lý Quý đang châm dầu nghe tiếng động giật bắn mình, sống lưng lạnh ngắt.

Theo bản năng lấy khăn che lại phần hạ bộ.

Trợn mắt từ từ khẽ quay người hướng về phía phát ra tiếng động.

Chỉ thấy một ni cô đang ngồi xếp bằng trên giường hắn.

Thấy bộ dạng thất thố của hắn, nữ tử bộ dạng có chút không thoải mái.

Đan Hiểu trong đầu không khỏi có chút khó chịu không thôi.

Lý Quý định thần, thì ra nữ tử này chính là vị nữ đệ tử Hợp Hoan Tông hắn lần trước trộm phóng xuất tinh khí vào y phục kia.

.

.

“Chính là vị Đan sư tỷ mà ta đặt biệt danh là Đại Thủ kia a.”

“Đúng là oan gia hẹp lộ mà !”

.

.

Hắn rắng rặn ra một nụ cười dễ nhìn nhất, nhìn nữ tử này, Lý Quý nghĩ lại mấy chuyện xấu của mình bất giác có chút xấu hổ.

Giọng nói có chút ấp úng:

– Đan tỷ…không…Đan muội..à..không..Đan cô nương, ta…ta…

Nhìn bộ dạng giống như mèo dẫm phải đuôi của hắn, Đan Hiểu khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.

Giọng nói có chút bất mãn :

– Ngươi còn đứng đó đến bao giờ, ngồi xuống đây.

Đan Hiểu chỉ bên cạnh.

Lý Quý nhìn khuôn mặt có chút lạnh nhạt của Đan Hiểu không biết đang nghĩ gì.

Trong lòng thầm kêu khổ.

.

.

“Mẫu thân à…”

“Biết bao nhiêu nữ đệ tử, sao lại chọn vị Đan cô nương này 'thưởng' cho ta a.”

.

.

Dù nghĩ trong đầu là vậy, hắn vẫn chầm chậm đi đến ngồi bên cạnh.

Tay vẫn giữ chặt chiếc khăn mỏng che hạ thân, ngồi xuống bên cạnh Đan Hiểu.

– Liên Hương trưởng lão dặn ta chiều chuộng ngươi một chút, ngươi muốn như thế nào ?

Đan Hiểu liếc sang nhìn hắn, ánh mắt chợt loé, cười như không cười.

Chẳng đợi hắn trả lời, hai tay đã nhẹ nhàng cởi bộ cà sa nâu nhạt xuống. Để lộ ra áo yếm và nội khố lụa màu trắng mỏng tang cực kì yêu mị.

Đôi mắt không tự chủ liếc xuống, chỉ thấy lấp ló một mảng hắc mao ẩn hiện sau lớp lụa mỏng.

Lý Quý đoán hẳn là Đan Hiểu hiện không đeo dương cụ hình nắm tay kia a.

Hắn mấy ngày gần đây thường nhìn trộm mấy tỷ muội Đan Hiểu tắm, vốn chẳng xa lạ gì vóc dáng các nàng.

Nhưng bấy giờ cự ly gần như vậy, hắn không khỏi trầm trồ sắc vóc của vị Đan cô nương trước mắt.

Hắn không khỏi miệng lưỡi khô khốc, khẽ liếc sang, nút nước bọt ấp úng :

– Ta…ta…

Đan Hiểu thấy bộ dạng ấp úng không biết trả lời như thế nào của hắn, thầm chê bai:

.

.

“Chẳng lẽ tương lai Tông Chủ Hợp Hoan Tông sẽ là cái tên nhát gan này sao ?”

.

.

“Thật chẳng có chút phong phạm của Sát Sanh Thần Tăng năm xưa.”

.

.

Dù có chút khó chịu trong lòng, Đan Hiểu vẫn nhanh chóng ngồi sát lại, đưa mặt ngước lên nhìn khuôn mặt đang nóng ran của Lý Quý:

– Ta…ta cái gì…

– Vậy thì đành để ta chủ động vậy.

Vừa nói xong bất ngờ ngồi lên đùi hắn, đầu khẽ ngước lên, hai tay nàng ta khẽ bới tóc lên cao.

Lúc này Lý Quý hắn dẫu có chút chưa thích ứng nhưng cơ thể đã nóng ran lên, máu dồn xuống hạ thân, bên dưới đã cứng ngắc.

Hai chân hắn cảm nhận rõ ràng hai đùi trắng nõn của Đan Hiểu ngồi lên đùi mình.

Hắn khẽ chống tay, ngửa người ra sau một chút, nhìn ngắm toàn bộ cơ thể Đan Hiểu từ phía sau.

Vị Đan Hiểu mà mấy tỷ muội hay gọi Đan tỷ này vốn ngực phẳng Lỳ. Nhưng bờ eo lại cực kì thon, thượng đồn bên dưới lại rất lớn tạo thành một đường cong hoàn hảo.

Lý Quý tuy rạo rực nhưng trong đầu vẫn thầm khen mấy tiếng.

Hai tay hắn đánh liều chủ động cởi dây yếm lụa của nàng ta.

Đan Hiểu đang bới tóc thấy hành động của hắn chỉ khẽ liếc ra sau.

Nàng ta khẽ nhếch mép không biết nghĩ gì, nhưng vẫn phối hợp lắc đầu sang một chút.

Lý Quý thấy nàng ta phối hợp liền lớn gan hơn.

Hắn khẽ cười, nhanh như chớp luồn hai bàn tay tới trước ngực nàng ta, chụp lấy hai đầu nhũ hoa lớn khác thường kia khẽ vân vê.

Đan Hiểu đang bới tóc khẽ giật mình…. đình chỉ một chốc, sau đó buộc nốt tóc lên.

Khuôn mặt hiện vẻ đầy chán ghét, thầm nghĩ.

.

.

“Còn tưởng ngươi ngồi như khúc gỗ”

.

.

Đan Hiểu mặc hắn xoa bóp hai hạt đậu của mình, chỉ đưa chân lên, luồn tay xuống, cởi nốt nội khố.

Không chút báo trước….hất hai tay của Lý Quý đang vân vê ở trên ra.

Hành động này khiến hắn có chút khó hiểu, lúc này kết hợp với khuôn mặt lạnh băng của Đan hiểu.

Lý Quý từ nghi ngờ chuyển sang chắc chắn rằng cô nương Đan Hiểu này ắt hẳn có thành kiến gì đó với mình.

Nữ đệ tử Hợp Hoan tông ít nhiều hắn cũng biết qua lời kể Liễu phu nhân, đều là dâm tu.

Vốn dĩ những chuyện hầu hạ như thế này, các nữ đệ tử không chỉ không phản đối mà còn…

….. rất nhiệt tình.

Dù sao hắn cũng không phải loại thiện nam tín nữ gì.

Lý Quý hắn cười gằn.

“Nếu đã có thành kiến với ta, ta cũng không ngại dày vò ngươi một chút a”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.