Dục Tu Ký

Chương 28: Hắc Nhãn Phá Cực Hạn


Liễu phu nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ, hai chân bà ta dang rộng lên thành ghế.

Một tay xoa bóp khuôn ngực đẫy đà của mình, tay còn lại chụm lại đầy thô bạo đang chọc ngoáy sâu vào hạ thân mình.

Tiếng òng ọc phát ra theo mỗi nhịp tay của Liễu phu nhân.

Còn thấy một dòng nước trắng đục chảy ra từ khe âm hộ tràn ra ghế, đang nhỏ thành từng giọt xuống nền nhà.

Lý Quý nhìn cảnh tượng trước mắt há hốc mồm, tim đập nhanh như trống đánh.

Liễu phu nhân lúc này vẫn chưa phát giác.

Bà ta mặt vẫn ngước lên, cắn môi nhưng không hề phát ra tiếng động, đắm chìm vào khoái cảm của mình.

Bộ dạng Liễu phu nhân lúc này dâm loạn cực độ.

Bất giác, Lý Quý cả người nóng ran như phát hoả, máu nóng dồn xuống hạ thân.

Tiểu huynh đệ bên dưới nãy giờ vẫn an phận bắt đầu nhô đầu lên hướng về phía đối diện.

Hắn nhìn Liễu phu nhân không dám chớp mắt, miệng lưỡi khô khốc không thôi.

Bất ngờ, trong lúc các tia hắc linh lực vẫn như thói quen truyền lên nhãn cầu.

Dị biến phát sinh !

Một cảnh tượng khiến Lý Quý biến sắc.

Làn da trắng ngần như tuyết của Liễu phu nhân như có một lớp sương, sau đó dần trở nên trong suốt.

Khuôn mặt hắn đại biến !

Cảnh tượng lúc này kì dị không sao kể xiết. Liễu phu nhân lúc này cả người lúc nhúc là những thớ cơ đỏ bầm, nhìn kĩ có thể thấy cả những mạch máu đang phình to thu nhỏ cực kì sống động.

Lúc này, Lý Quý vội vàng trấn tĩnh bản thân, quyết định tìm hiểu sâu hơn về Hắc Nhãn, dường như dưới hoàn cảnh vô tình không ngừng thúc dục linh khí, thị lực hắn tăng lên đáng sợ.

Lúc này hắn dời mắt tập trung vào ngực, chỉ thấy vô số các mô mỡ đang lúc nhúc, hắn còn thấy cả những mạch màu trắng tương tự mạch máu.

Đây ắt là mạch tia sữa của nữ nhân.

Hắn thầm tặc lưỡi.

Linh lực dồn dập chảy vào mắt, hắn như nhìn xuyên qua lớp cơ ban nãy, nội tạng Liễu phu nhân hiện ra rõ mồn một.

Hắn thấy cả quả tim đỏ chằng chịt các mạch máu đang co bóp của bà.

Dời mắt xuống hạ bộ, cánh tay Liễu phu nhân đang chọc ngoáy khiến những hình ảnh chồng điệp lên nhau không thể phân biệt.

Ánh mắt Lý Quý chợt nhói.

Hắn liền hạ tầm mắt xuống chút nữa, Lý Quý hắn trợn mắt, bên trong cúc hoa Liễu phu nhân, lúc nhúc những cục màu đen san sát nhau.

Lý Quý há mồm trợn mắt, nút nước miếng mấy cái.

Hắn cả kinh thầm hô.

“Quỷ thần ơi !.”

Bởi…

Hắn thấy từng cục từng cục hắc phẩn của Liễu phu nhân nối đuôi nhau san sát trong thành đại trực tràng.

Cảnh tượng kinh hãi nhưng không hiểu sao Lý Quý hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú.

.

.

“Hắc Nhãn thực sự bá đạo a.”

.

.

Lý Quý hắn không biết rằng vốn Hắc Nhãn là công pháp phù trợ vốn chỉ làm gợi dục, khi linh lực truyền đến cực hạn chỉ có thể nhìn xuyên được y phục thôi.

Không có ngoại lệ.

Cơ thể con người tự có 1 giới hạn nhất định, giống như một ly nước. Khi nước đổ đầy ly, dù có đổ bao nhiêu đi nữa, nước sẽ tràn ra, ly không thể chứa thêm nước.

Nhưng lúc này vô tình quá trình huấn luyện của Liễu phu nhân không giống ai.

Đây vốn là kế hoạch tự tay Liễu phu nhân nghĩ ra vạch riêng ra cho Lý Quý.

Tiền nhân không ai chỉ dạy đệ tử theo phương thức kì lạ và khiêu khích như vậy. Vô tình gây dị biến, khiến cho giới hạn của nhãn cầu bị chọc thủng, khiến hắc linh lực không thể dừng chảy vào mắt.

Nhưng lúc này Lý Quý không biết nguy cơ của mình, nếu cứ tiếp tục như vậy nhãn cầu sẽ dần quen với tiêu cự này.

Lâu ngày như vậy sẽ vĩnh viễn không thể trở lại như bình thường.

.

.

.

Lý Quý vẫn đang đắm chìm trong cảm giác kì lạ này, hắn vẫn vô cùng tò mò dò xét cơ thể Liễu phu nhân từ trên xuống dưới.

Bỗng….nhãn cự bất ngờ thay đổi.

Hắn không thể nhìn thấy mạch máu, phân hay nội tạng của Liễu phu nhân nữa.

Trước mắt là một khung xương trắng đục kết nối vô số cơ máu của Liễu Thanh.

Lý Quý sống lưng lạnh toát.

Linh lực không ngừng tràn vào mắt, vòng xoáy trong đan điền bắt đầu xoay nhanh khủng bố.

Lý Quý thầm hô.

.

.

“không ổn !”

.

.

.

Bấy giờ đã không còn thấy Liễu phu nhân nữa, thay vào đó là khung cảnh gian nhà sau hiện ra.

Từng kệ chứa chậu đồ bẩn của các ni cô hiện ra trước mắt, sau đó gian nhà sau biến mất, thay vào đó là ngọn núi đá cheo leo đằng sau dãy nhà.

Lý Quý chấn kinh !

Hắn đã không thể làm chủ được đôi mắt.

Bất ngờ…..có tiếng hét thảm, hắn…. bất tỉnh đương trường.

.

.

.

.

.

Không biết qua bao lâu, Lý Quý dần dần mở mắt ra.

Cả người ê ẩm, khẽ liếc nhìn xung quanh.

Chỉ thấy cơ thể trần truồng, đang nằm trên giường của mình.

Bên ngoài đã chìm vào màn đêm yên tĩnh.

Hắn thấy 1 hình bóng đang ngồi ở phía đối diện, thân hình Liễu phu nhân chập chờn theo ánh đèn dầu.

Lúc này bà ta đang mặc một bộ thanh y. Liễu phu nhân đang nhập định, hai mắt khép hờ.

Thấy Lý Quý cử động, Liễu phu nhân ánh mắt khẽ động, nhẹ nhàng đến bên cạnh giường.

– Lý Nhi, ngươi đã tỉnh rồi đấy à ?

Lý Quý thấy khuôn mặt lo lắng của Liễu phu nhân, trong lòng bất giác dâng lên ấm áp.

Hắn có chút khó khăn ngồi dậy, ngoài cảm thấy cả người hơi mỏi thì không có cảm giác gì khác.

Hắn lấy tay đưa lên trước mặt, khẽ xoa đôi mắt của mình, kiểm tra xem có gì bất thường không.

Bên cạnh, Liễu phu nhân im lặng một chút rồi hỏi:

– Lý nhi, ngươi mau hãy kể lại tình huống hôm qua cho ta xem.

Vừa nghe vậy, Lý Quý cả kinh.

.

.

“Cái gì ? Hôm qua ?”

.

.

“Vậy là ta đã bất tỉnh từ chiều hôm qua đến tận tối hôm nay à. “

.

.

Nghĩ vậy hắn có chút ngưng thần.

Từ từ kể lại quá trình tu luyện ngày hôm qua lẫn cả mấy hôm trước.

Tất nhiên bỏ qua đoạn nhìn thấy hắc phẩn bên trong cơ thể bà ta.

.

.

.

Không biết qua bao lâu.

Lúc này chỉ thấy biểu hiện Liễu phu nhân hai mắt trợn trừng, nhất thời nhìn hắn giống như thấy gì đó khủng khiếp.

Lý Quý thấy biểu hiện của Liễu phu nhân như vậy, đầy lo lắng:

– Mẫu thân, rốt cuộc ta có vấn đề gì, ngươi đừng doạ ta sợ a?

Liễu phu nhân nhìn hắn thất thần, mới nãy bà có chút nghi ngờ, tu luyện Hắc Nhãn mặc dù có chút mệt mỏi nhưng không có chuyện cạn kiệt linh lực.

Dù sao Hắc Nhãn cũng chỉ là tiểu công pháp phụ trợ, tiêu hao linh lực cực ít, có thể nói dường như không tiêu hao linh lực.

Nhưng dựa vào những gì hắn kể, ánh mắt bà chợt loé, lâm vào suy tư.

Chỉ có một khả năng, hắn là đã có phát sinh dị biến gì đó.

Vô tình khiến hắn đột phá được cực hạn của nhãn cầu, làm linh lực cuồn cuộn chảy vào mắt không thể khống chế.

Liễu phu nhân nhìn hắn chấn kinh, hít một ngụm khí lạnh.

7 ngày luyện thành Hắc Nhãn, đột phá cực hạn.

Lúc này sắc mặt của Liễu phu nhân không thể dấu nổi thất thố.

Lý Quý hắn dù tư chất bình thường đến không thể thường hơn. Nhưng lại là kì tài tu luyện Hợp Hoan đại pháp a.

Nếu chỉ nhìn xuyên y phục, vốn chẳng có công dụng gì, nhưng có thể đả thông giới hạn, nhìn được cả bên trong cơ thể, thì không cần phải nói đến chỗ tốt a.

Có thể thấy được hô hấp của đối phương, thấy được bệnh tật trong cơ thể, thậm chí Liễu phu nhân hoài nghi, hắn có thể nhìn thấu được cả các pháp môn ẩn thân bình thường.

Bất giác nét cười trong mắt Liễu Thanh càng đậm.

Bà thu lại vẻ mặt bất ngờ, mắt mở lớn nhìn hắn cười lớn:

– Lý nhi, không có vấn đề gì. Ngược lại biểu hiện của ngươi rất tốt !

– Rất tốt a!

Lý Quý nhìn biểu hiện của Liễu phu nhân, lặp đi lặp lại rất tốt mấy lần, hắn mới cảm thấy yên tâm, cả người nhẹ nhõm.

Liễu Thanh khuôn mặt có chút suy nghĩ rồi nói:

– Lý Nhi, ngươi đã luyện thành Hắc Nhãn, thậm chí vượt qua đại thành, nhưng còn chưa làm chủ được việc ngăn chặn linh lực từ mắt trở về lại đan điền.

– Lâu ngày tái diễn liên tục sẽ gây ra mù loà, ngày mai ta sẽ hướng dẫn ngươi cách tán đi linh khí, làm quen với Hắc nhãn. Sau đó đình chỉ tu luyện mấy ngày, tạm thời nghỉ ngơi.

Lý Quý nghe đến đoạn nghỉ ngơi, hai mắt sáng rực, không tự chủ hét lên sung sướng:

– Tuyệt a !

Liễu phu nhân thấy bộ dạng của hắn không kìm được bật cười:

– Ngươi đúng là….tiểu quỷ lười nhác.

Lý Quý cười đắc ý, ngồi sát đến bên cạnh Liễu phu nhân, một tay nhanh như chớp luồn xuồng thanh y của bà ta:

– Vậy mẫu thân đại nhân, ngươi xem, cũng nên thưởng gì đó cho tiểu quỷ này a.

Liễu phu nhân khuôn mặt hiện lên ý cười, nhìn xuống tay phải hắn đang tham lam sờ soạng hạ thân mình.

Chỉ thấy bà ta 1 tay nâng cằm Lý Quý, khuôn mặt tiến sát lại gần khuôn mặt hắn.

Cười đầy yêu mị:

– Cơ thể ngươi đang suy yếu, đúng là không biết tự lượng sức.

Lý Quý chỉ cười hắc hắc.

Đương nhiên hắn chỉ trêu chọc bà ta.

Cả người hắn hiện đang ê ẩm, tay phải cũng từ từ rút ra khỏi hạ thân Liễu phu nhân.

Liễu Thanh liếc hắn cười thâm ý:

– Dù vậy, ta vẫn có một phần thưởng nhỏ cho ngươi.

Dứt lời, Liễu phu nhân đứng dậy, nhắm nghiền mắt, linh lực truyền vào ngọc giản trong tay, miệng nói thầm gì đó.

.

.

.

Không lâu sau, đã thấy bà ta đi đến gần cửa phòng, quay ra sau nhắc nhở:

– Lý nhi, đừng quên ngày mai ngươi vẫn phải tập luyện đấy.

Sau đó liếc hắn cười thâm ý.

Bất giác đã cất bước đi mất.

.

.

.

Lý Quý nhìn theo bóng lưng Liễu phu nhân, có chút khó hiểu, chỉ biết dường như bà ta có cái gì đó…cho hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui,rốt cuộc cũng không đoán ra được gì.

Hắn bèn mặc kệ, lấy bừa một bộ y phục mới trong nhẫn trữ vật, cất bước ra bìa suối.

.

.

“Dù sao cũng đã mấy ngày chưa tắm a, người có chút ngứa ngáy không chịu được.”

.

.

Lý Quý hắn biết giờ này đã khuya, mấy nữ đệ tử Hợp Hoan tông vốn đã tắm xong cả, ắt đã chìm vào giấc ngủ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.