Dục Tu Ký

Chương 30: Khẩu Thiềm Thừ


Vì vậy dù bị hất tay đi, hắn vẫn không đổi sắc.

Hai tay hạ xuống nâng mông cô ta lên, ý định cho thanh thiết côn cứng ngắc của mình vào hạ bộ bên trên.

Bất ngờ một lần nữa Đan Hiểu lại nhanh như chớp nắm lấy hai cổ tay của hắn.

Lý Quý có dùng sức như thế nào cũng không thể cử động.

Hắn thấy như có hai gọng kìm kìm chặt tay mình.

Giật mình cả kinh.

.

.

“Tình huống này chỉ có khả năng khí lực của nàng ta mạnh hơn bởi luyện thể….

….hoặc tu vi nàng ta….cao hơn mình.”

.

.

Hắn loại bỏ khả năng đầu tiên vì Đan Hiểu dáng người rất thanh mảnh, không giống với tu sĩ luyện thể hắn thường nghe kể.

Lúc này Lý Quý đã đoán đúng.

Đáng thương cho Lý Quý hắn, chưa thể phóng xuất thần thức dò xét, nếu không khẳng định hắn càng khiếp sợ hơn.

.

.

Đan Hiểu này vốn cao hơn hắn một đại cảnh giới.

Ở bên ngoài tông, các tu sĩ tiểu bối Nhân Ma khác khi thấy Đan Hiểu đều phải sợ sệt, cung kính gọi một tiếng tiền bối a.

Lý Quý khuôn mặt có chút khóc không thành tiếng, định chơi nữ nhân này một vố.

Nhưng cách biệt tu vi như vậy, hắn nhất thời ngoan ngoãn, cụt hứng bỏ hai tay xuống.

.

.

“Đành để mặc nữ nhân này làm gì thì làm vậy.”

.

.

Đan Hiểu vẫn đang nắm chặt hai tay hắn thị uy, đầu khẽ liếc ra sau.

Thấy bộ dạng bất lực của hắn, trong lòng bất cảm thấy có chút hả hê.

Nghĩ thầm trong bụng.

.

.

“Dù trưởng lão bảo ta phục vụ ngươi, nhưng ta nắm quyền chủ động chứ không phải ngươi a.”

.

.

Nhưng rõ ràng Đan Hiểu khống chế tâm tình rất tốt, ngoài mặt vẫn bình thản vẫn nói:

– Thiếu chủ ngươi đừng nôn nóng, trưởng lão dặn ngươi cơ thể có chút suy yếu, không nên chủ động giao hoan a.

Lý Quý nghe vậy biết nàng ta nói hẳn đều là thật.

Lúc nãy trước khi đi Liễu phu nhân cũng có ý như vậy. Hắn chỉ nhìn ánh mắt sắc lẹm của nàng khẽ gật đầu, khuôn mặt không biểu cảm gì.

Đan Hiểu thấy bộ dạng ngoan ngoãn của hắn mới có chút hài lòng.

Nàng ta đứng dậy, quay mặt lại đối diện với hắn, lấy trong y phục ra mấy lọ sứ đủ màu sắc, đang phân vân gì đó.

Cả cơ thể loã lồ của Đan Hiểu hiện ra trước mặt hắn.

Hắn mấy lần muốn đưa tay sờ thử hạ bộ khiêu khích đầy lông lá của nàng ta nhưng nghĩ đến chênh lệch tu vi của nàng ta và hắn. Bất giác Lý Quý lại rút tay lại.

Chỉ ngồi im lặng ngắm nhìn cảnh xuân sắc bên trên, bên dưới hạ bộ hắn cương cứng không thôi.

Đan Hiểu rốt cuộc chọn lọ sứ màu đỏ và màu hồng nhạt.

Sau đó nửa ngồi nửa quỳ trước mặt hắn.

Bất giác nhìn hạ thân kia dựng đứng đầy gân và lông lá trước mắt có chút chán ghét.

Nàng đổ lọ màu hồng nhạt ra mặt có chút tiếc nuối, nhưng vẫn đổ vào tay, nhẹ nhàng xoa đều lên long đầu đang đứng sừng sững kia.

Lý Quý nhìn thứ nước có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút, bỗng chợt nhận ra.

.

.

“Là Trường Sinh Thuỷ”

.

.

.

Trường Sinh Thuỷ này hắn cũng được Liễu phu nhân cho 3 lọ. Thứ nước này sẽ khiến tiểu huynh đệ cương cứng rất lâu.

“Nàng ta dường như muốn hành hạ ta đây mà.”

Hắn cười khổ nghĩ thầm.

.

.

“Cô nương có khúc mắc gì với ta từ từ giải quyết, đừng dùng Trường Sinh Thuỷ a.”

.

.

Nghĩ đến đây khuôn mặt hắn có chút mếu máo, nhưng cũng không có nói ra.

Đúng là Đan Hiểu muốn hắn cương cứng lâu, nhưng cũng không hề có ý định hành hạ gì hắn.

Chỉ là Trường Sinh Thuỷ có chút trân quý. Các nữ đệ tử mỗi lần ra bên ngoài hoàn thành nhiệm vụ mới được tặng kèm 1 lọ cùng với các vật phẩm khác, chỉ đơn thuần dùng với nam nhân khi giao hoan để tăng khoái cảm mà thôi.

Nhu cầu của nữ đệ tử Hợp Hoan Tông thường rất cao. Nam tử bình thường rất khó đáp ứng.

Nên Đan Hiểu dùng trường sinh thuỷ có chút tiếc rẻ, nàng dự định để dành dùng Trường Sinh Thuỷ giao hoan với một tu sĩ Thi Tông tên là Đoàn Lã .

Cũng chính là nhân tình của nàng .

Từ khi Hợp Hoan phái lưu lạc phương bắc, đã lâu chưa có cơ hội hội ngộ. Hai người thỉnh thoảng chỉ trao đổi qua ngọc giản, nàng chính là để dành cho dịp đó.

Đối lập với khuôn mặt tiếc nuối của Đan Hiểu là bộ dạng có chút lo lắng của Lý Quý.

Hắn từ lúc nàng ta bôi đều Trường Sinh Thuỷ lên hạ bộ mình vẫn chăm chú quan sát từng cử động của Đan Hiểu.

Bấy giờ, nàng ta đổ từ trong lọ màu đỏ ra 1 viên đan dược nhỏ, nhanh chóng bỏ vào trong miệng.

Một cỗ nhiệt khí toả ra, trong miệng Đan Hiểu bỗng nóng ran lên.

Vị giác và khứu giác bắt đầu biến mất, nàng nhanh chóng tiến đến cầm lấy tiểu huynh đệ của Lý Quý.

Đan Hiểu không chút cảm xúc, nhanh chóng mở miệng ngậm chặt lấy, đưa sâu vào trong miệng mình.

Chỉ thấy nàng cúi sâu xuống, tiểu huynh đệ to như cổ tay của Lý Quý thình lình mất dạng bên trong.

Lý Quý giật mình.

Tiểu huynh đệ Lý Quý ở trong miệng Đan Hiểu nóng ra lên, nhất thời khoái cảm không sao tả xiết.

Hắn khẽ rùng mình mấy cái, ngửa cổ lên, nhắm mắt lại cố gắng chống cự lại cỗ nhiệt hoả bên dưới.

Đan Hiểu không nhanh không chậm vừa ngậm chặt lấy hạ bộ hắn, khẽ rút ra, ngậm lấy phần đầu.

Đầu lưỡi nang như độc xà đánh qua đánh lại vào giữa niệu đạo đầy điêu luyện, bờ môi siết lại quay đầu sang trái rồi sang phải.

Thuần thục biểu diễn khẩu công của mình.

Những cổ sung sướng từng đợt từng đợt truyền tới từ hạ thân theo từng nhịp, Lý Quý chưa bao giờ khoái cảm như vậy.

Hắn thầm nhận xét.

.

.

“Khẩu công của nàng ta thậm chí còn có chút….cao thâm hơn Liễu phu nhân a. “

.

.

Lúc này hắn cũng hiểu ý đồ của Liễu phu nhân, bất giác cũng thở phào, thư giãn để dục vọng xâm chiếm đầu óc, khẽ nhắm mắt hưởng thụ.

Dù khẩu công của Đan Hiểu tuyệt đỉnh, nhưng hắn vẫn hết sức cố gắng kiềm chế không để phóng xuất.

.

.

.

“Phóng xuất sớm quá cũng quá mất mặt a.”

.

.

Đan Hiểu lúc này cũng không để ý, vô cùng tập trung vào việc của mình.

Hai tay cũng không rãnh rỗi, xoa đều từ bàn chân lên đùi Lý Quý, sau đó tiến lên vân vê nhị cầu nhăn nheo bên dưới tiểu huynh đệ.

Lúc thì vân vê hai đầu ngực của hắn, lúc thì tiến xuống kích thích gãi nhẹ cúc hoa lông lá bên dưới.

Phải nói công phu Đan Hiểu quả là lô hoả thuần thanh a, dù hạ bộ sung sướng nhưng cảm giác khoan khoái truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể.

Càng lúc, linh lực của Đan Hiểu truyền vào miệng càng nhiều.

Lý Quý thấy long đầu bên dưới nóng như đặt trên lửa, miệng nàng ta càng ngày càng hút chặt hơn.

Cảm giác sung sướng càng lúc càng mạnh.

.

.

.

Đã qua hơn một khắc (15 phút) nhưng Lý Quý chỉ cảm giác sướng hơn chứ không hề bớt.

Hắn cắn chặt răng nhưng bất giác vẫn phát ra tiếng ư ư không thể kiềm chế.

Chẳng biết qua bao lâu.

Đan Hiểu đã mấy lần tăng cường độ truyền linh lực liên tục vào miệng, nhưng lạ thay vẫn thấy hắn chưa phóng xuất.

Nàng bất ngờ.

Khẽ liếc nhìn khuôn mặt đang nhắm chặt mắt của Lý Quý.

Đan Hiểu vẫn nhớ bình thường đến cường độ này, Đoàn Lã tình lữ của nàng đã chịu không nổi phóng xuất.

Đoàn Lã là tu vi Địa Ma Trung kì a.

Vì vậy, Đan Hiểu nhìn hắn có chút thưởng thức.

“Dù sao cũng không phải phế vật lắm !”

Bất giác thành kiến của nàng với hắn giảm đi nhiều.

.

.

“Chịu đến lúc này cả cơ thể và tâm trí ắt hẳn phải rất kiên định.”

“Cường độ này không phải tiểu bối Nhân Ma kì vốn có thể chấp nhận được.”

.

.

Nàng cũng đã từng vui vẻ với mấy tiểu bối Nhân Ma kì bên ngoài, tất cả chẳng có ai chịu quá được 1 khắc (15 phút).

Nghĩ đến đây, Đan Hiểu dâng lên cảm giác tò mò .

“Tên này rốt cuộc….

….sẽ chịu được đến đâu a?.”

Nàng khẽ truyền linh lực vào nhiều hơn, miệng và đầu lưỡi trở nên linh hoạt và bóp chặt hơn nữa.

Chỉ thấy Lý Quý hắn rên nhẹ mấy tiếng nhưng vẫn kiên trì được.

Ngược với những gì Đan Hiểu suy nghĩ, Lý Quý hắn thì đang cười khổ .

Vừa tận hưởng cảm giác sung sướng vừa phải kiềm chế không hề dễ dàng.

Cơ thể dù trần truồng nhưng từng giọt từng giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xống, hắn chỉ cố gắng kiềm chế hết mức.

Tâm trí lúc này chỉ nghĩ đến việc làm sao để nữ nhân này chịu một chút đau khổ khi xem thường hắn.

.

.

“Ta nhịn, ta nhịn a.”

.

.

“Để ngươi mỏi chết a.”

.

.

Càng lâu, Đan Hiểu lại càng ngạc nhiên.

.

.

“Giới hạn chịu đựng này….hẳn đã vượt qua Địa Ma trung kì.”

“Cơ bản không phải là một tiểu bối Nhân Ma có thể chịu đựng được.”

Đan Hiểu càng nghĩ càng khâm phục.

Lúc này, nàng quyết định dùng một trong số các tuyệt học của mình.

.

.

Khẩu Thiềm Thừ.

.

.

Bốn năm trước đây, nàng không ngừng kiên trì khổ luyện mới đại thành môn công phu này.

Khẩu Thiềm Thừ là một trong hàng trăm ngọc giản điển tịch cổ của Hợp Hoan Tông.

Đây là một trong ba công phu nàng tâm đắc nhất.

Trước đây vốn Sát Sanh thần tăng tông chủ cũng thua thiệt trước chiêu này. Nàng thậm chí chưa từng dùng chiêu này trước nhân tình Đoàn Lã của mình.

Nghĩ là làm.

Đan Hiểu bức linh lực cuồn cuộn dồn vào miệng.

Linh khí dần tụ tập ở đầu lưỡi và bên trong miệng. Dần dần phát sinh dị biến.

Đầu lưỡi Đan Hiểu biến dạng, nổi lên những cục thịt nhỏ chi chít như da cóc, trong miệng cũng phát sinh tương tự.

Lý Quý không hề thấy tình huống kia, nhưng rõ ràng, hạ thân đang cảm thấy như đang tiến vào một động huyệt chật chội đầy sần sùi.

Ma sát dưới hạ thân mạnh hơn khiến cơ thể hắn co giật không ngừng.

Hắn lúc này thầm than khổ.

.

.

“Công phu Đan Hiểu…cũng thật tà đạo.”

.

.

.

Qua 2 phân (30 giây) không thấy hắn phóng xuất, nàng càng ngạc nhiên không thôi, tên này hẳn là có chút môn đạo a.

Nàng liếc nhìn biểu cảm hắn, tăng dần linh lực, các cục thịt nhỏ dần nhiều hơn và cứng hơn bên trong cổ họng.

Bỗng.

Đan Hiểu thấy cơ thể Lý Quý hắn co giật mấy cái, một dòng khí nóng nhầy nhụa ào ạt bắn vào miệng.

Hệt như nước lũ vỡ đê.

Lý Quý lúc này không sao kiếm chế được nữa.

Hắn cuối cùng đành chịu thua, xả hết tất cả tinh khí kiên trì từ nãy đến giờ vào động huyệt chật chội kia.

Đan Hiểu lúc Lý Quý phóng xuất có chút giật mình nhưng cũng không ngạc nhiên lắm.

Nàng thầm đánh giá, công phu Khẩu Thiềm Thừ của mình dưới Địa Ma cảnh, không ai có thể chịu nổi quá 1 khắc ( 15 phút) .

Bất chợt, sắc mặt Đan Hiểu đại biến !

Tinh khí đang ngập trong miệng của mình đầy những tia linh lực màu đen nhánh.

Phải nói là….cực kì tinh thuần.

Đan Hiểu biến sắc.

Hít vào một ngụm khí lạnh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.