Phi Vũ nghe đến cái tên Lục Kiều Hân thì có vẻ hơi quen, cậu ta nhìn Dương Tư Thần rồi hỏi lại.
– “Đại ca. Lục Kiều Hân là ai? Em nghe có vẻ là tên của một người khi con gái đúng không?”
– “Cậu nói gì?”
Dương Tư Thần quay lại tại hỏi Phi Vũ đàn em của mình với vẻ không hiểu. Chẳng lẽ Dương Tư Thần bị Chu Linh Linh châm kim đúng chỗ day thần kinh ‘ngu ngơ’ rồi hay sao? Trước câu hỏi ngược lại lại của đại ca thì Phi Vũ hội nói rõ.
– “Chẳng phải hồi nãy đại ca vừa nhắc đến cái tên Lục Kiều Hân sao? Lục Kiều Hân là ai ai vậy đại ca?”
– “Lục Kiều Hân…Lục Kiều Hân”
Dương Tư Thần lẩm bẩm tên Lục kiều Hân trong miệng rồi đầu óc mơ màng nhớ lại gương mặt của cô, hình ảnh gương mặt xinh đẹp đi vào trong trí nhớ của Dương Tư Thần anh, anh càng nhớ rõ hình ảnh người con gái ấy lại càng bị phai mờ. Dần dần khuôn mặt ấy không còn được lưu trong đầu óc của anh. Đầu Dương Tư Thần giật giật vài cái cái, óc như quay cuồng khi nó phải nhớ đến một thứ cứ như đã bị lãng quên sâu trong tiềm thức.
Càng nhớ, đầu càng đau… Đau đến nỗi bản thân không thể chống chịu được cơn đau ấy, khi anh chỉ biết cái tên Lục Kiều Hân đối với anh là rất sâu sắc, chỉ cần nghĩ đến thôi là người anh cảm thấy khó chịu, bồn chồn vô cùng nhưng cũng không thể nhớ nổi. Tại sao lại như vậy? Anh cần phải làm gì gì để cảm thấy an tâm hơn. Hứng chịu hết cơn đau đầu, hình ảnh của cô đột nhiên lại được mờ nhạt hiện ẩn trong đầu anh lần nưa nhưng cũng không rõ?
– “Đại ca, anh không sao chứ. Em thấy anh có vẻ rất lạ. Nếu điều này là khó nói anh không muốn nói ra thì cũng không sao!”
Thân thể to lớn của Dương Tư Thần ngồi một đống trên giường bệnh, cho dù có đang bị bệnh thì phong thái của anh vẫn không bị thay đổi vì thế mà Phi Vũ không muốn đắc tội với anh.
– “Người con gái ấy là ai?”
Đột nhiên Dương Tư Thần hỏi một câu câu khiến Phi Vũ cũng phải phải bất ngờ ngã ngửa. Vừa lúc anh tỉnh dậy đã rất tha thiết đòi muốn gặp cô ấy, bây giờ giờ lại hỏi là ai.
– “Dương Tư Thần. Em hỏi anh lại lần cuối rằng hiện tại anh cảm thấy trong người có ổn không?”
Dương Tư Thần thấy tên đàn em của mình nói những lời lẽ đó thì không khỏi tức giận.
– “Tôi đang hỏi nghiêm túc”
Phi Vũ bây giờ lại nhìn Dương Tư Thần với một ánh mắt là anh hiện tại đang rất bình thường.
– “Chẳng phải người con gái của anh là chị Chu Linh Linh sao?”
– “Chu Linh Linh?…Cô ta là ai?”
Giọng lạnh băng. Dương Tư Thần hỏi Phi Vũ. Anh chưa nghe ai nhắc đến tên Chu Linh Linh trước đó bao giờ và hiện tại anh cũng không nhớ có người nào tên là Chu Linh Linh mà anh đã từng được gặp.
Phi vũ ba dấu hỏi chấm được đặt trên đầu, tình thế bất lực, cậu ta cũng cạn lời đối với Dương Tư Thần.
– “Chu Linh Linh là người yêu anh đấy! Anh không nhớ thật sao?”
Phi Vũ bây giờ đang cố nói cho anh nhớ ra một người mà thật sự sự trước đó anh chưa từng quen, chưa từng gặp thì làm sao có thể. khi thấy dương tư thần không nói gì gì thì Phi Vũ hốt hoảng.
– “Chẳng lẽ là anh bị mất trí, anh bị mất trí về ký ức với chính người yêu mình?”
Dương Tư Thần nửa tin nửa ngờ vì thời điểm hiện tại anh cũng không hiểu bản thân mình là đang bị làm sao? Anh không thể nào điều khiển được nó. Anh không thể điều khiển nó nhớ ra được những gì anh muốn nhớ. Sau một hồi Phi Vũ giải thích với anh thì anh cũng chỉ biết được vậy chứ không hề nhớ gì về sự việc Phượng Dương Thê. Đúng thật trong trí óc mơ màng anh đã nghĩ đến việc mình trao nó lại cho người con gái mình yêu trong khung hình như sương mờ buổi ban mai.
Chu Linh Linh cũng được Phi Vũ cho biết việc anh không nhớ ra cô là ai và người anh đã từng rất yêu là cô, cô thì anh cũng không thể nhớ nổi. Chu Linh Linh lúc này chỉ biết nghĩ thầm.
*Anh ta đã không chết là may rồi, nhưng không sao! không nhớ ra người yêu mình là ai cũng tốt bởi vì việc ấy cũng có lợi đối với mình*
Chu Linh Linh cũng chưa từng nghĩ tới việc này, dù sao sao truyện Dương Tư Thần không thể nhớ ra người con gái mình yêu là ai thì cũng có lợi cho cô ta để có thể thực hiện bước tiếp theo nhưng lại không theo kế hoạch đã được tính toán từ trước, thôi thì chuyện đến đâu hay đến đó. Việc cuối cùng cô ta mong mỏi là giết được anh.
Chu Linh Linh nhận được thông báo từ Phi Vũ cô ta liền cấp tốc đến ngay bệnh viện phòng của Dương Tư Thần để diễn xuất tiếp. Cô ta mở cánh cửa phòng bệnh đi vào là Dương Tư Thần khuôn mặt lạnh lùng chết chóc hết sức bình thản không giống như người đang chịu cơn đau từ nọc độc kim châm mà cô ta đã hạ, ngồi ở bên cạnh là Phi Vũ.