Sau khi Phi Vũ rời đi. Chu Linh Linh nhìn theo để chắc chắn cậu ta không còn quay lại đây nữa thì lúc này này cô ta mới khẽ rút kim châm từ vị trí đã chọc ở cổ gáy của Dương Tư Thần. Khuôn mặt tà mị với sự ác cảm chẳng lành Chu Linh Linh vội phi tang vật chứng sau ngay sau đó.
– “Thật là tức chết! Sao có thể sơ suất như vậy, kim châm đã bị cắm chật, lần này anh ta vẫn không thể chết được như mình mong muốn. Dương Tư Thần, anh cứ đợi đó, sớm muộn gì anh cũng chết trong tay tôi thôi. Không sớm thì muộn”
Chu Linh Linh dậm chân một cái khiến gót giày cao gót phải vang lên một tiếng động lớn, cô ta đi ra mở cửa với một lực khá mạnh bạo, khoanh tay trước ngực đi mất.
– ” Ơ. Chị Chu Linh Linh, chị không ở trong đấy với anh Dương Tư Thần nữa sao?”
Phi Vũ khi thấy Chu Linh Linh đi ra ngoài với vẻ không được vui cho lắm cậu ta liền hỏi, bây giờ cô ta sắc mặt thay đổi 180°. Dù sao. Dù có tức đến đâu nhưng đã diễn thì phải diễn cho thật hoàn hảo, nếu không sẽ bể đổ mất âm mưu mà cô ta đã lập kế hoạch từ trước.
– “Không có. Tôi chỉ muốn cho anh ấy nghỉ ngơi yên tĩnh một chút, không muốn quấy rầy đến việc nghỉ ngơi anh ấy thôi. Dù sao làm phiền một người đang dưỡng sức thì không nên, vả lại ở trong đấy bản thân cũng không giúp được gì”
Phi Vũ thấy hôm nay Chu Linh Linh có vẻ khác mọi ngày, mọi lần cô ta không như vậy, đều nói với vẻ mặt luôn cười vui vẻ mà bây giờ nụ cười ấy không được tự nhiên cho lắm, Phi Vũ nói.
– “Em thấy chị nói cũng có lý, như thế thì chịu thiệt cho chị rồi. Vậy khi nào đại ca tỉnh em sẽ báo cho chị đến thăm anh ấy sau”
không nói gì thêm Chu Linh Linh vội bước đi, vội để lại nơi đây một mùi hương nước hoa nồng nặc khiến người khác khi ngửi được cũng thấy ngao ngán lên đến đỉnh đầu. Phi Vũ nhìn theo bóng lưng của Chu Linh Linh. Chẳng lẽ có việc gì nghiêm trọng khiến cho cô ta phải bực tức đến thế.
Phi Vũ bỏ qua mọi thắc mắc trong lòng đi đến phòng bệnh của Dương Tư Thần xem tình hình của anh đã ổn hơn chưa, mở cửa bước vào trong nhìn lại tô cháo vẫn còn nguyên trên bàn bên cạnh là một bịch hoa quả mà hồi nãy Phi Vũ đã thấy Chu Linh Linh đem tới, đoán chắc chắn là vì Dương Tư Thần anh chưa chịu tỉnh để Chu Linh Linh cô gặp mặt thì cô mới có cảm xúc như vậy. Phi Vũ cười nhẹ, tặc lưỡi, lắc đầu.
– “Mọi người khi yêu đương thì đều trở nên khó hiểu mà! Đến hành động cũng không thể lường trước được”
Tối hôm đó.
Dương Tư Thần anh tỉnh dậy với một thần trí mơ mơ màng màng, như một một khoảng sương mù trước mặt dần dần anh mới có thể thích nghi với không khí xung quanh mà nhìn rõ hơn cảnh vật xung quanh. Phi Vũ, đàn em của anh ngồi bên cạnh giường thấy anh đã tỉnh thì thì vội nói.
– “Đại ca. Anh tính rồi sao? Anh đã ngủ cả ngày hôm nay rồi. Thế nào! Anh thấy trong người còn chỗ nào không khỏe không?”
Đôi mắt sắc sảo đánh về phía Phi Vũ. Dương Tư Thần nhìn mọi thứ như không có hồn, anh chống tay ngồi dậy nhưng lại được Phi Vũ đỡ giúp. Cả cơ thể Dương Tư Thần bây giờ cảm giác như nhẹ bẫng, không còn một chút sức lực. Chính anh…chính anh đã không ngờ bản thân mình là một ông trùm xã hội đen võ công cao cường, sức khỏe thì không có ai sánh được mà bây giờ lại yếu đuối hơn cả một một người con gái như vậy! Bờ môi mỏng khẽ nói.
– “Phi Vũ, cậu ở đây lâu chưa?”
– “Từ lúc người yêu của đại ca rời đi đấy!”
– “Cô ấy đã đến đây?”
– “Đúng vậy, nhưng có vẻ lúc đấy đại ca đang ngủ rất say, chị dâu tương lai đến đây thăm anh một lúc rồi cũng rời đi luôn”
Dương Tư Thần mấp máy đang định nói gì tiếp theo thì ở phía nửa đầu sau gáy của anh chuyền tới một cơn đau buốt dữ dội, đại não của anh như bị chị một chiếc búa tạ đập vào. Dương Tư Thần không chịu được mà lấy tay mình ôm đầu, cũng không biết vì nguyên do gì gì mà lại như vậy.
– “Đại ca anh có sao không?”
– “Tôi không sao?
Dương Tư Thần khua tay trốn tránh việc quan tâm của tên đàn em mình đang muốn đỡ lấy anh. Không nhanh cũng không chậm, cơn đau đớn đến và rồi cũng mất đi nhanh chóng. Ý thức của anh mơ hồ dần dần được bình thường lại.
– “Phi Vũ hồi nãy cậu đang nói đến vấn đề gì?”
– “Em nói là chị dâu đấy! Là người con gái của anh chứ còn ai nữa”
Nhắc đến người con gái, người con gái khiến cho anh rung động, khiến trái tim anh phải loạn nhịp thì trong đầu anh bây giờ giờ chỉ nghĩ đến một cái tên đó là Lục Kiều Hân. Khoé miệng anh khẽ thốt lên theo suy nghĩ của bản thân mình.
– “Lục Kiều Hân”
Phi Vũ khó hiểu, mày hơi nhíu lại nhìn đại ca của mình mà không hiếu đang nhắc nói đến ai.