Chu Linh Linh bước đến gần.
– “Anh Dương Tư Thần. Anh tỉnh rồi, là em…em đây. Em là Chu Linh Linh”
Dương Tư Thần nhìn vào mặt Chu Linh Linh không có cảm xúc, anh nghe Phi Vũ nói cô gái mà bây giờ đang ngồi ngay trước mặt mình là người anh đã từng rất yêu…yêu tới nỗi phải trao Phượng Dương Thê cho cô ta nữa cơ mà. Ấy thế mà bây giờ anh chẳng có một chút rung động gì, ít ra cũng phải hơi hơi nao lòng cho dù không nhớ gì cả.
Chu Linh Linh nhìn Dương Tư Thần thì cô ta mới đắc ý chắc chắn rằng anh sẽ không nhớ gì về chuyện đã sảy ra, anh ta không nhớ đến Lục Kiều Hân mới là người con gái anh yêu sâu sắc nhất, anh không hề nhớ đến giương mặt cô ta đã hãm hại làm cho vụ nổ bệnh viện sảy ra.
– “Cô chính là người tôi yêu?”
Dương Tư Thần đặt một câu hỏi cho Chu Linh Linh. Bây giờ cách cư xử của anh, cách nói chuyện của anh y như anh trước đây không thay đổi. Thật ra mọi thứ anh đều nhớ, anh nhớ đến từng sự việc cùng người con gái kia đã tiến chuyển ra sao, anh yêu cô ta đến mức nào. Mọi gương mặt từng người anh đều nhớ rất rõ nhưng cớ sao lại không nhớ nổi gương mặt cô.
– “Dương Tư Thần. Em chính là người yêu anh đây, tại sao anh lại không nhận lại em. Em buồn quá”
Tên là Lục Kiều Hân hay là Chu Linh Linh anh đều phân vân, đối với Lục Kiều Hân chẳng lẽ là anh tự nghĩ ra cái tên đó nhưng thực chất nó không có thật, còn Chu Linh Linh là người đang ngồi ngay trước mặt anh tự xưng bản thân mình. Chu Linh Linh định ôm lấy anh thì vội bị anh hất ra.
– “Cô làm gì vậy? Tại sao lại có loại phụ nữ tự tiện như vậy”
Chu Linh Linh bây giờ bị sỉ nhục tới nổi không thể quay lại nhìn mặt Phi Vũ. Cô ta nói tiếp.
– “Từ trước đến nay anh không như thế với em”
– “Cô không có cảm giác của người tôi yêu”
– “Nhưng em là người yêu anh mà”
Cứ coi như cô ta là người anh yêu thật đi. Khi không có cảm giác nữa thì làm sao có thể rung động nổi. Chu Linh Linh vẫn ra vẻ mình vô tội, mình không biết gì hết, tại sao lại đối sử với mình như vậy thì một ông bác sĩ đi vào. Hoá ra Phi Vũ cũng có nhắc đến Dương Tư Thần anh sau khi tỉnh dậy đã mất một phần trí nhớ, tuy không có gì là to tác nhưng cũng phải cảnh giác, nay quên ít rồi có chắc chắn đến sau này không quên nhiều hay không?!
Dương Tư Thần anh sau khi đi khám lại tất cả từ trên cho xuống dưới thì được bác sĩ thông báo lại về tình hình của mình. Cơ thể anh từ trên xuống dưới đã ổn định và có xu hướng khỏi bệnh hẳn nhưng lại phát hiện có một chút biến thể đã xâm nhập vào cơ thể anh tuy không ảnh hưởng nhưng cũng khiến anh có thể quên đi một vài thứ không quan trọng đối với bản thân vì tất nhiên là thứ gì khiến anh cảm thấy quan trọng sẽ đặt lên trên hết, chắc chắn mọi thứ đều ok cả chỉ cần về tĩnh dưỡng thì trí óc sẽ bình tâm lại là ổn.
Kết quả được nêu ra, ba anh là thống đốc Dương Tiêu Hồng cũng đã biết, mọi người ở đây cũng biết. Riêng mình Phi Vũ thì anh lại thắc mắc một điều rằng nếu như Chu Linh Linh cô là người anh yêu thương và quan trọng tới nỗi phải trao Phượng Dương Thê lại thì không thể nào người con gái này không quan trọng được. Chẳng lẽ là có một điểm mấu chốt nào đó mà chưa được lí giải chăng!
Riêng Chu Linh Linh cô ta thì đang nghĩ nếu lần đó cô ta không để kim châm cắm chật thì có lẽ bây giờ là tang lễ của anh ta chứ không phải chỉ có như vậy. Nhưng cũng không sao, trong cái rủi cũng có cái may, anh ta không nhớ ra thì cũng tốt đi.
Sau mấy ngày dưỡng thương thì Dương Tư Thần cũng đã được xuất viện để về nhà.
Tại biệt thự lớn, Dương Gia.
Tối đến mọi ánh đèn lớn trong nhà được thắp sáng rực, nhiều người hầu đi qua lại để chuẩn bị bữa tối.
– “Chu Linh Linh, con đừng buồn quá. Dù Dương Tư Thần bây giờ không nhận lại con nhưng bác sẽ không để con phải chịu thiệt đâu”
Từ khi biết tin Dương Tư Thần đầu óc có vài vấn đề mà không nhớ ra mình Chu Linh Linh chỉ biết suốt ngày ngồi buồn bã, mọi người thấy vậy cũng cảm thấy thương thay cho cô khi người yêu mình lại lại lạnh nhạt và không quan tâm cô như trước.
Dương Tư Thần nghe mọi người nói nhưng anh lại không có chút cảm giác nào với Chu Linh Linh. Tuy không biết trước kia có phải hai người đã từng yêu nhau không vì anh không nhớ giương mặt đó là cô ta. Sau khi thấy Chu Linh Linh có vẻ thất vọng và buồn bã nhiều về truyện này thì Dương Tư Thần cũng cảm thấy đôi phần áy náy và ngầm tin lời mọi người kể. Anh là một người máu lạnh và độc ác thì ai cũng biết nhưng một khi việc gì anh đã làm ra lại rất có trách nhiệm.