Cửu Đỉnh Ký

Chương 443: Thời tiết sắp đổi rồi


“Khu vực” Của cường giả hư cảnh chỉ có thể cảm ứng được một luồng khí tức thôi. Trước khi dùng mắt nhìn, Đằng Thanh Sơn căn bản không ngờ khí tức của cường giả hư cảnh lại là một con thần ưng.

“Một con thần ưng to thật.” Đằng Thanh Sơn dán mắt vào con thần ưng. Hơn phân nửa thân thể con thần ưng này đều có lông màu đen, còn lông vùng cổ và đầu thì màu xanh, trên đỉnh đầu có chỏm mào kim sắc. Nếu nói bất tử Phượng Hoàng là nữ hoàng cao quý, vậy thần ưng tựa như một thích khách lạnh lùng!

Cặp mắt ưng tựa như lợi tiễn bao phủ cả người Đằng Thanh Sơn.

“Lôi Điện chi đạo? Thần ưng này là Lôi Điện thần ưng!” Đằng Thanh Sơn cảm thấy chấn động.” A, đúng rồi. Lúc trước khi ta chạy trốn, chạy qua Hổ Dược quận thành. Lúc đó, có một con yêu thú hư cảnh là “Lôi Điện Thần Ưng” Công kích “Tiêu Dao Cung“, một trong tám đại tông phái! Có khi nào chính là nó?”

Trong thiên hạ yêu thú hư cảnh cũng không có nhiều. Lôi Điện Thần ưng mà đạt tới hư cảnh thì phỏng chừng cả Cửu Châu cũng cũng chỉ có một hai con.

Thần ưng trước mắt, mười thì đến tám chín phần chính là Lôi Điện con thần ưng công kích Tiêu Dao Cung.

..

Giáo chủ Tuyết Liên Giáo đứng bên cạnh thần ưng, đang đưa mắt nhìn vợ chồng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân. Vừa thấy Lý Quân, trong mắt Tuyết Liên giáo chủ lóe lên vẻ kích động, nhưng khi thấy Đằng Thanh Sơn thì vẻ mặt nàng lại lạnh đi: “Hả? Hô Hòa lại có chút bản lĩnh, hắn có thể phát hiện ra sự bất phàm của Trần Thúc.”

– Tiểu Quân, còn không tới đây? – Tuyết Liên Giáo chủ nói giọng lạnh buốt.

– Sư phụ.

Lý Quân vội đi tới. Đằng Thanh Sơn cũng đi theo phía sau.

– Sư phụ, đồ nhi sai rồi.

Lý Quân đứng trước người Tuyết Liên Giáo chủ, cúi đầu.

Đằng Thanh Sơn nhìn Tuyết Liên Giáo chủ. Tuyết Liên Giáo chủ mặc trường bào màu xanh lam, da trắng, tản ra mị lực vô tận động lòng người. Đến cả Đằng Thanh Sơn cũng phải thừa nhận, nói về lực mị hoặc người, Tuyết Liên Giáo chủ còn hơn cả Lý Quân vốn còn rất trẻ:

– Ừm, Tuyết Liên Giáo chủ, nhìn dung mạo thì chẳng hề già chút nào. Phỏng chừng lúc ba bốn mươi tuổi đã bước vào tiên thiên, có thể bảo trì được dung mạo lúc đó!

Tuyết Liên Giáo chủ tiến lên một bước, nắm chặt tay Lý Quân, nhìn kỹ Lý Quân, cứ như mẫu thân nhìn con gái giống nhau. Cuối cùng bà khẽ mỉm cười:

– Ừm, không gầy, sắc mặt cũng hồng nhuận, xem ra những ngày qua con sống không quá tệ.

Lý Quân không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng.

– Hừ.

Tuyết Liên Giáo chủ cố ý hầm hừ.

– Nhưng bé con, ngươi có còn để sư phụ vào mắt không? Thành thân mà chưa từng hỏi sư phụ một tiếng. Lần này trở về, cũng không nói cho sư phụ biết. Ba năm rồi, sư phụ tìm ngươi suốt ba năm rồi, nhưng đến cả cái bóng của ngươi cũng chẳng tìm được. Nữ sinh hướng ngoại mà!

– Sư phụ…

Lý Quân không khỏi kêu lên một tiếng.

– Nha đầu kia, đợt lát nữa sư phụ từ từ giáo huấn ngươi.

Tuyết Liên Giáo chủ kéo Lý Quân đi đến bên cạnh, đồng thời nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn vẫn mỉm cười. Mặc dù vừa rồi Tuyết Liên Giáo chủ có vẻ bất mãn với Lý Quân, nhưng Đằng Thanh Sơn đã thấy Tuyết Liên Giáo chủ vẫn rất sủng ái Lý Quân.

– Hô Hòa tiểu tử.

Tuyết Liên Giáo chủ nhìn Đằng Thanh Sơn, cười lạnh:

– Ngươi thật có chút bổn sự đó. Chỉ cần thấy ngươi nhìn chằm chằm vào con thần ưng của ta… Xem ra, người có thể đánh bại đệ nhất Thần Tướng của Thiên Thần Sơn, ngươi quả thật có chút thực lực. Nhưng dù có thực lực… Ngươi lại cưới đồ nhi của ta mà không có sính lễ, thế là thế nào?

Đằng Thanh Sơn giật mình.

Ở Cửu Châu, nam nữ muốn thành thân, cần có quá trình mai mối và sính lễ. Lý Quân không có cha mẹ, vậy thường được sư phụ làm chủ sự. Sư phụ cũng ngang với cha mẹ. Theo lý thuyết thì Đằng Thanh Sơn hẳn phải có mai mối đánh tiếng… Nhưng lúc đó ở Đoan Mộc Đại Lục, Đằng Thanh Sơn đương nhiên cũng bỏ bớt thủ tục này.

Nhưng bây giờ sư phụ Lý Quân ngay mặt chất vấn, tự nhiên là chiếm được lý.

– Tuyết Liên Giáo chủ, đích thật là tiểu nhân không đúng. – Đằng Thanh Sơn xin lỗi.

– Sư phụ, lúc đó chúng con còn ở hải ngoại, không… – Lý Quân liền nói.

– Hừ, hải ngoại thì sao?

Con mắt tuyệt đẹp của Tuyết Liên Giáo chủ mở lớn ra, hừ lạnh nói:

– Chẳng lẽ không nhịn được, đợi khi về Cửu Châu mới thành thân sao? Ta thấy Hô Hòa ngươi e rằng cũng biết, Thiên Thần cung ta không dễ dàng đem Tiểu Quân gả cho ngươi được. Do đó ngươi chọn một hòn đảo ở hải ngoại mà thành thân, để gạo thành cơm, tiền trảm hậu tấu, phải không?

Đằng Thanh Sơn không khỏi nhăn nhó.

Gạo đã thành cơm? Tiền trảm hậu tấu? Cái này gọi là cái gì!

– Sư phụ, là con tự mình muốn…- Lý Quân vội vàng giải thích.

– Ngươi còn nói cho hắn hả.

Tuyết Liên Giáo chủ không khỏi trừng mắt nhìn nàng.

– Tiểu Quân, không được dễ dàng tin nam nhân. Nam nhân tâm địa gian giảo. Hô Hòa, ngươi đã muốn kết hôn với tiểu Quân, lúc còn ở Thiên Thần Sơn sao không nói? Rồi khi ngươi và nó ra biển, sao nó không nói rõ cho người của Thiên Thần Sơn, mà lại lén đem nó theo ngươi đi?

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nhìn nhau. Lý Quân cũng cảm giác thấy Đằng Thanh Sơn không biết đâu mà trả lời?

Lén đưa đi?

Lúc trước thuần túy là Lý Quân đuổi theo sau con thuyền của Đằng Thanh Sơn mà.

“Xem ra Tuyết Liên Giáo chủ đang rất giận.” Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ, rồi nói: “Đúng vậy, địa vị của Tiểu Quân ở Thiên Thần cung là đệ nhất đại sư thuần hóa thú. Thiên Thần cung tuyệt đối sẽ không gả Tiểu Quân ra ngoài. Đây không phải là đem bảo bối của mình tặng cho người à? E rằng Tuyết Liên Giáo chủ, cũng bị người trong Thiên Thần cung chỉ trích.”

Căn cứ vào những gì Đằng Thanh Sơn hiểu, Thiên Thần cung chính là một tổ chức rất khổng lồ. Có Thiên Thần Sơn nhất mạch, Tuyết Liên Giáo nhất mạch… về phần tổng cộng có bao nhiêu mạch thì Đằng Thanh Sơn quả không biết. Nhưng rất rõ ràng… địa vị của Giáo chủ Tuyết Liên Giáo, hơi thấp hơn Thiên Thần cung ở Thiên Thần Sơn.

Nhưng giáo chủ Tuyết Liên Giáo có thể mang theo một con yêu thú hư cảnh, vậy dù địa vị thấp hơn Thiên Thần ở Thiên Thần Sơn nhưng cũng không thấp hơn quá nhiều.

…..

– Ủa, Tiểu Quân… con đạt tới tiên thiên rồi à?

Tuyết Liên Giáo chủ đột nhiên kinh hô một tiếng.

Lý Quân giật mình.

– Sư phụ người vừa rồi…

Lý Quân ngẩn tò te ra.

– Ta cảm giác con hơi khác lúc trước, nhìn ánh mắt con, ta thấy thần quang nội liễm. Thần rõ ràng đã tăng lên.

Tuyết Liên Giáo chủ lộ vẻ vui mừng.

– Do đó, vừa rồi lúc ta cầm tay con, cố ý dùng tiên thiên chân nguyên rót vào trong cơ thể con… Không ngờ, con lại đạt tới tiên thiên cảnh giới thật.

Tuyết Liên Giáo chủ mặt tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.

– Tiên thiên mười bảy tuổi… việc, việc này…

Tuyết Liên Giáo chủ kích động vô cùng.

Lý Quân chỉ có thể bất lực nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn cũng dở khóc dở cười. Việc Lý Quân đạt tới cảnh giới tiên thiên, thuần túy là dựa vào hạt sen Hỏa Diễm Hồng Liên mới có thể đột phá được, rồi đạt tới cảnh giới tiên thiên. Nhưng trên Cửu Châu Đại Địa, không hề có hạt sen Hỏa Diễm Hồng Liên. Do đó, Tuyết Liên Giáo chủ cho là Lý Quân tự mình đột phá.

– Không ngờ, đệ tử của ta cũng có thể lợi hại như vậy. Mấy vị sư huynh của ta luôn luôn cho rằng mình tài ba. Thân truyền đệ tử của họ ai cũng giỏi giang. Nhưng so với Tiểu Quân của ta thì còn kém xa.

– Tiên thiên mười bảy tuổi.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Liên Giáo tỏa sáng.

– Chỉ có tên trốn chui trốn nhủi của Quy Nguyên Tông, Đằng Thanh Sơn mới có thể so sánh được

Lý Quân giật mình.

Đằng Thanh Sơn vuốt mũi…

Vị giáo chủ Tuyết Ưng Giáo vẫn không biết Hô Hòa trước mắt mình chính là Đằng Thanh Sơn. Nếu cho bà biết… tên Đằng Thanh Sơn trốn chết lúc trước bây giờ ở ngay trước mắt bà, hơn nữa đã là cường giả hư cảnh, e rằng sẽ kinh ngạc tới ngất đi mất.

– Hô Hòa!

Tuyết Liên Giáo chủ nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, rồi lại nhìn nhìn đồ đệ mình Lý Quân, sau đó bất lực hừ lạnh nói:

– Hô Hòa, ngươi cưới Giáo chủ tương lai của Tuyết Liên Giáo ta, tự nhiên phải gia nhập vào Thiên Thần cung. Việc ấy, chắc không có vấn đề gì chứ?

– Giáo chủ tương lai sao? – Đằng Thanh Sơn cả kinh.

– Sư phụ, con làm Giáo chủ à?

Lý Quân vội nói:

– Có thể không làm được, con…

– Hừ.

Tuyết Liên Giáo chủ trừng mắt.

– Tuyết Liên Giáo ta chỉ có Thánh nữ mới có thể làm giáo chủ. Tổng cộng ta chỉ có ba thân truyền đệ tử. Giáo chủ chỉ có thể chọn một trong số ba người các con. Mặc dù Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ của ngươi đều đã đạt tới tiên thiên, nhưng Đại sư tỷ con đã hơn trăm tuổi, Nhị sư tỷ cũng đã trên tám mươi tuổi. Sao có thể so được với con? Con không làm giáo chủ, ai làm đây?

– Hô Hòa, gia nhập vào Thiên Thần cung ta, đối với ngươi chỉ trăm lợi chứ không hề có hại.

Tuyết liên giáo chủ dán mắt vào Đằng Thanh Sơn.

– Tuyết Liên Giáo chủ.

Đằng Thanh Sơn chắp tay cười nói:

– Tiểu nhân còn phải khai sơn lập phái, do đó…

Tuyết Liên Giáo chủ nói vẻ thân thiết:

– Hô Hòa tiểu tử, không phải chỉ là khai sơn lập phái sao? Thiên Thần cung ta cũng không quan tâm tới điểm này. Chỉ cần ngươi đạt tới hư cảnh, trở thành cường giả hư cảnh, hoàn toàn có thể tự lập ra một phái, trở thành nhất mạch của Thiên Thần cung ta!

Đằng Thanh Sơn hơi nghi hoặc, đạt tới hư cảnh có thể lập ra một mạch?

Tuyết Liên Giáo chủ, rõ ràng chưa đạt tới hư cảnh, vì sao có Tuyết Liên Giáo như vậy?

– Tuyết Liên Giáo chủ, việc này bất tất nói lại.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ, ngữ khí lại vô cùng kiên định, không chỗ nào có thể mặc cả được.

– Ngươi…

Tuyết Liên Giáo chủ sầm mặt lại.

– Hừ, ngươi ra ngoài trước, ta nói chuyện với đồ nhi ta một chút. – Tuyết Liên Giáo chủ hừ lạnh.

Đằng Thanh Sơn chắp tay, rồi rời khỏi khu vườn.

Gió lạnh thổi vù vù, Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.

“Xem ra ta cưới Tiểu Quân làm Thiên Thần cung rất bất mãn. Muốn ta gia nhập với họ.” Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu.

Trở thành khách khanh, cuối cùng vẫn là khách, chứ tuyệt không phải là thành viên của Thiên Thần cung.

Một lát sau…

– Hô Hòa, vào đi.

Thanh âm Tuyết Liên Giáo chủ truyền ra.

Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu, rồi đi vào.

Lúc này, Lý Quân đứng cạnh Tuyết Liên Giáo chủ. Tuyết Liên Giáo chủ nhìn Đằng Thanh Sơn, sắc mặt khó coi.

– Ngươi đã không muốn gia nhập vào Thiên Thần cung ta, ta cũng không ép ngươi. Nhưng, Tiểu Quân là thành viên của Thiên Thần cung ta, đã gia nhập vậy không thể thoái xuất được. Phản lại tông phái, sẽ bị mọi người trong tông phái đuổi giết!

Đằng Thanh Sơn cả kinh, vội liếc nhìn Lý Quân. Lý Quân lúc này nháy mắt mấy cái với hắn, làm Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi.

– Tuyết Liên Giáo chủ, Tiểu Quân và tiểu nhân đã thành thân, không liên quan tới việc nàng thoái xuất khỏi Thiên Thần cung.

Đằng Thanh Sơn mở lời.

– Ta vừa mới hạ lệnh, bảo Tiểu Quân tới Thanh Châu một chuyến… Tổng quản hai mươi vạn đại quân hai kỳ Xích Viêm Kỳ, Thanh Long Kỳ của Tuyết Liên Giáo ta.

Tuyết Liên Giáo chủ nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Đương nhiên nó một người có thể không trấn giữ được tràng diện… Ngươi là khách khanh, ta không tiện ra lệnh cho ngươi. Nhưng ngươi là trượng phu, xem ngươi có nguyện ý giúp cho Tiểu Quân một tay không, thì tùy ngươi thôi.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

– Tổng quản hai mươi vạn đại quân? Làm gì?

Đằng Thanh Sơn sắc mặt khẽ biến.

– Ngươi đã có nhận thức như thế, chẳng lẽ lại đoán không ra? – Tuyết Liên Giáo chủ cười nói.

– Thanh Châu, chính là cơ sở của Tiêu Dao Cung. Nhưng các ngươi ở Thanh Châu, lại có thể tập hợp hai mươi vạn đại quân?

Đằng Thanh Sơn rất giật mình.

– Tuyết Liên Giáo chủ, các người muốn làm gì Tiêu Dao Cung…

– Ẩn nhẫn trên trăm năm, cũng nên động thủ rồi.

Tuyết Liên Giáo chủ lạnh nhạt nói:

– Thanh Châu, chính là châu có đông dân cư nhất Cửu Châu. Tiêu Dao Cung không có tư cách nắm nó trong tay.

Sắc mặt Đằng Thanh Sơn đại biến, trong lòng cuộn lên những cơn ba đào.

Cửu Châu với tám đại tông phái, đã bình an hơn một ngàn năm. Trên ngàn năm qua, lề lối ở Cửu Châu vẫn luôn luôn không thay đổi.

Nhưng bây giờ…

Thời tiết Cửu Châu rốt cục sắp bắt đầu biến đổi rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.