– Thiên Thần cung? – Đằng Thanh Sơn không khỏi cả kinh.
– Làm sao Thiên Thần cung tìm được ta? Còn biết ta chính là Hô Hòa?
Đằng Thanh Sơn thất kinh. Lúc trước hắn lấy tên Hô Hòa tung hoành ở đại thảo nguyên bắc bộ, lại được giữ chức khách khanh của Thiên Thần Sơn. Nhưng lần này về Cửu Châu, hắn và Tiểu Quân không hề lộ ra, người biết được cũng rất ít.
Trong đầu Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt xuất hiện lên rất nhiều khả năng, rồi cười nói:
– Ha ha, Thiên Thần cung quả nhiên lợi hại, tìm được ta nhanh như vậy.
– Hô Hòa đại nhân, chúng ta đã tìm người hơn ba năm.
Hán tử hắc y lãnh khốc chắp tay hỏi:
– Xin hỏi Thần nữ ở đâu?
– Ngươi tới đây là tìm Lý Quân à? – Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
– Tìm Thần nữ là một việc, đồng thời cũng tìm cả Hô Hòa đại nhân nữa.
Hắc y nam tử Tào Nham đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy ở cạnh đó, một cái đầu tam giác khổng lồ từ mặt đất nhô lên, hai cái râu dài hẹp, lại còn cả cặp đao thối (cái chân dẹp như lưỡi đao) khổng lồ kinh người vươn tới, lóe ra ánh kim sắc sáng bóng lạnh buốt. Chính là con Lục Túc Đao từ trong hố sâu thò đầu ra khiến cho Tào Nham sợ tới mức phải nhảy vọt về phía sau.
Lục Túc Đao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tào Nham.
– Yêu thú thật là lợi hại.
Tào Nham thất kinh. Ở Thiên Thần cung y cũng coi như là thượng tầng, đã gặp không ít yêu thú tiên thiên kim đan. Nhưng khi thấy Lục Túc Đao Trì, Tào Nham cảm thấy áp lực rất lớn.
– Hô Hòa này không hổ là nhân vật được xưng là ác ma A Lạp Đạt, có thể đánh bại cả đệ nhất Thần Tướng, quả nhiên có thực lực kinh người. Chẳng những hắn lợi hại, đến cả yêu thú cũng đáng sợ như vậy!
Nhất thời trong lòng Tào Nham, địa vị của Đằng Thanh Sơn được nâng lên thêm một bậc.
…
Đang lúc Tào Nham đang hoảng sợ, đột nhiên…
– Ai thế?
Xa xa bỗng truyền đến tiếng kêu, một thân ảnh bạch y phiêu dật lướt đến.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười. Người vừa tới chính là Lý Quân.
Lý Quân giật mình nhìn cây đại thụ đổ gục, cả luyện võ trường bừa bãi. Nàng vừa chạy về phía Đằng Thanh Sơn, vừa nghi hoặc nhìn về phía Tào Nham mặc áo đen.
– Tào Nham ra mắt Thần nữ.
Hắc y nhân Tào Nham cười chào.
– Ông là Tào thống lĩnh à?
Lý Quân đi đến cạnh Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn Tào Nham, nàng cũng có chút vui mừng.
– Tào thống lĩnh, ông sao lại tới chỗ này… Ủa, sao ông biết ta ở đây?
Đằng Thanh Sơn thấy vẻ mặt Lý Quân, bèn hỏi:
– Tiểu Quân, muội biết hắn à?
– Vâng! Lúc trước khi muội học tập thú ngữ với sư bá, Tào thống lĩnh từng đi gặp sư bá. Lần đó muội gặp qua Tào thống lĩnh một lần.
Lý Quân cười quay đầu nhìn về phía Tào Nham.
– Tào thống lĩnh trông y hệt như năm đó, không thay đổi gì cả.
– Thần nữ thì thay đổi nhiều so với năm đó.
Tào thống lĩnh lắc đầu cười nói:
– Lúc này mới vài năm, Thần nữ của Thiên Thần cung chúng ta đã lập gia đình rồi. Nếu tin tức này truyền ra, e rằng sẽ làm rất nhiều thanh niên của cả Thiên Thần cung thất vọng.
Lý Quân cười.
Đằng Thanh Sơn không nói gì, chỉ đứng một bên.
– Tào thống lĩnh.
Lý Quân cười hỏi:
– Ông lần này tới làm gì?
– Chúng ta được tin Thần nữ xuất hiện, đặc biệt là cô đã thành thân… Việc này làm trong cung không ít người chấn động! Thậm chí Giáo chủ còn tự mình tới nữa.
Tào thống lĩnh nhìn Lý Quân.
– Thần nữ! Bất luận ra sao, trước khi cô thành thân, hẳn nên nói cho Giáo chủ mới đúng. Người biết rõ cảm tình của Giáo chủ đối với cô mà.
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc, 'Giáo chủ?'
– Tiểu Quân, Giáo chủ là ai? – Đằng Thanh Sơn hỏi.
– Chính là người lúc trước mang muội đi, sư phụ của muội. – Lý Quân trả lời.
Đằng Thanh Sơn cũng biết, sư phụ Lý Quân là một nữ tử, rất quan tâm tới Lý Quân, coi nàng như con gái.
– Ta và Hô Hòa đại ca đã thành thân, vì lúc đó ở trên một hòn đảo ở hải ngoại. Do đó không thể thông báo cho sư phụ được, nên phải tiền trảm hậu tấu.
Lý Quân cười thanh minh.
– Bậy, bậy.
Tào thống lĩnh lắc đầu.
Đối với một siêu đại tông phái, đại sư thú ngữ có địa vị cực cao. Còn về thiên tư của Lý Quân thì Thiên Thần cung đã coi Lý Quân là người được bồi dưỡng để trở thành đệ nhất thú ngữ đại sự rồi… đại sư thú ngữ, Thiên Thần cung sao có thể để Lý Quân thành thân với người ngoài cung cho được? Việc Lý Quân tiền trảm hậu tấu, quả đã làm cho Thiên Thần cung không ít người rất tức giận.
– Sư phụ tức giận à?
Lý Quân hơi thấp thỏm, hỏi.
– Đương nhiên tức giận rồi.
Tào Nham khẽ lắc đầu thuật lại:
– Năm đó chiến dịch Thiên Thạch Đảo, khách khanh Hô Hòa đại nhân xuất hải, còn Thần nữ lại đột nhiên biến mất! Ở Thiên Thần Sơn, chúng ta chỉ biết cô và Hô Hòa đại nhân có quan hệ khá gần gũi. Lúc đó, chúng ta đoán là Thần nữ hẳn là cùng Hô Hòa đại nhân xuất hải rồi. Bây giờ xem ra quả là thế thật!
– Thần nữ, giáo chủ đã tới Dương Châu.
Tào Nham báo tin.
– Hay là cô nên gặp giáo chủ nói chuyện nhé.
– Sư phụ tới Dương Châu rồi à? – Lý Quân nhướng mày một cái.
– Hô Hòa đại nhân.
Tào Nham nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Giáo chủ cũng ra lệnh cho tại hạ, bảo người cùng Thần nữ tới gặp Giáo chủ. Giáo chủ cũng muốn gặp người.
– Gặp ta à?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân.
– Tiểu Quân, muội muốn đi không?
– Có!
Lý Quân gật đầu, trong hai mắt ánh lên vẻ chờ mong.
– Sư phụ có đại ân với muội, hơn nữa hơn ba năm rồi không gặp, muội cũng muốn gặp sư phụ.
Đằng Thanh Sơn gật đầu:
– Huynh đi cùng muội.
Vị giáo chủ hẹn gặp thì Đằng Thanh Sơn cũng không quan tâm lắm. Hắn không phải là nhân vật mà đối phương để ý. Hơn nữa, thân phận của Đằng Thanh Sơn là khách khanh. Khách khanh chỉ có quan hệ trợ giúp lẫn nhau với Thiên Thần cung thôi, chứ tuyệt không phải nhân vật cao cấp.
Nhưng Lý Quân đã đi thì hắn đương nhiên phải đi.
Đây là một người coi như một phần là mẹ của Lý Quân.
– Thần nữ, Hô Hòa đại nhân, các người chuẩn bị khi nào thì đi? – Tào Nham dò hỏi.
– Sư phụ bây giờ ở Dương Châu à? – Lý Quân hỏi lại.
Tào Nham cười trả lời:
– Ở Lưu Thạch Thành trong cảnh nội Nam Tinh quận.
– A.
Lý Quân chấn động.
– Đi sau cũng được.
Đằng Thanh Sơn ngăn lại.
– Bây giờ đã tối rồi, sáng mai xuất phát đi Lưu Thạch Thành. Tào Nham Tào thống lĩnh, hôm nay ông tạm thời ở lại chỗ ta nhé.
Đằng Thanh Sơn vừa bảo, Lý Quân và Tào Nham đều đồng ý.
…
Đêm khuya.
Đằng Thanh Sơn ở trần nửa người, dựa trên giường. Lý Quân còn mặc áo lót mỏng manh nằm dựa vào lòng Đằng Thanh Sơn.
– Vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể gặp sư phụ, muội cảm thấy hứng thú như muốn bay lên, nhưng muội không biết… lần này muội đột nhiên thành thân sư phụ có tức giận không?
Lý Quân ngửa đầu nhìn Đằng Thanh Sơn cười.
– Thanh Sơn, ngày mai gặp sư phụ, chàng nói xem sư phụ có trách muội không?
Đằng Thanh Sơn cười khẽ an ủi:
– Trách cứ thì có lẽ có, nhưng sư phụ muội chắc sẽ rất cao hứng, dù sao thầy trò vẫn gặp lại nhau mà.
Lý Quân gật đầu.
– Tiểu Quân, sư phụ muội là Giáo chủ à? Giáo phái gì thế?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi. Lúc trước mặc dù biết Lý Quân có sư phụ, nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không tìm hiểu kỹ mà nàng cũng không kể lại.
Lý Quân bất lực cười nói:
– Muội chỉ biết sư phụ là Giáo chủ Tuyết Liên Giáo, về phần những việc nội bộ của Tuyết Liên Giáo ra làm sao thì muội không rõ lắm. Năm đó muội theo sư phụ học mấy tháng, rồi sau đó cùng sư bá học thú ngữ. Sau đó lại đi Thiên Thần Sơn, nên không quản về việc nội bộ của Tuyết Liên Giáo.
– Tuyết Liên Giáo à? – Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
– Ừm, không còn sớm nữa. Ngủ đi, sáng mai còn phải đi Lưu Thạch Thành rồi.
Đằng Thanh Sơn cười vuốt mũi Lý Quân.
Lý Quân nhíu mũi, nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ hờn giận:
– Vâng! Muội ngủ đây.
Rồi rúc người vào chăn.
…
Ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân dặn dò Lục Túc Đao Trì, bảo Lục Túc Đao Trì im lặng ở trong nội viện, cho dù muốn ra ngoài cũng tốt nhất đi từ dưới đất ra, chớ gây sự. Sau đó, Đằng Thanh Sơn Lý Quân và Tào Nham cùng ly khai Nam Tinh quận thành, đi về phía Lưu Thạch Thành cách Nam Tinh quận thành tầm hai trăm dặm.
– Tới Lưu Thạch Thành rồi. – Tào Nham cười nhìn phía trước.
– Lưu Thạch Thành!
Lý Quân cũng lộ vẻ tươi cười. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Hô Hòa đại ca…
Nàng bỗng kinh ngạc phát hiện ra vẻ mặt Đằng Thanh Sơn rất nghiêm túc.
– Làm sao vậy? – Lý Quân nhẹ giọng hỏi.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lưu Thạch Thành, trong lòng có vẻ khiếp sợ.
Bởi vì…
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm ứng được bên trong khu vực này, ở giữa Lưu Thạch Thành có một khí tức cường đại – Khí tức của cường giả hư cảnh! Khí tức của cường giả hư cảnh ở giữa khu vực như mặt trời giữa hàng vạn hàng nghìn ngôi sao, vô cùng chói mắt, có thể dễ dàng phát hiện ra.
– Một Lưu Thạch Thành nho nhỏ như thế lại có cường giả hư cảnh sao?
Đằng Thanh Sơn thất kinh.
– Chẳng lẽ… sư phụ Tiểu Quân là…?
Đằng Thanh Sơn không khỏi có suy đoán như thế.
Trong cảm ứng… luồng khí tức đó chính là khí tức lôi điện, giống như có rất nhiều đạo lôi điện đang tụ tập.
– Hô Hòa đại ca, Hô Hòa đại ca? – Lý Quân vội gọi vài tiếng.
– Không có việc gì. – Đằng Thanh Sơn nhoẻn miệng cười.
Lý Quân thấy vậy nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.
Đằng Thanh Sơn ổn định tâm tình, rồi thầm nghĩ
– Huynh cảm thụ khí tức cường giả hư cảnh này có khí tức lôi điện thuần túy. Xem ra người này tu luyện Lôi Điện chi đạo, cũng không có một Đạo nào khác cả. Phỏng chừng cũng nắm giữ được hai ba thành lực thiên địa thôi.
– Chúng ta đi đi.
Đằng Thanh Sơn cười, thúc vào bụng ngựa.
…
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Tào Nham ba người cùng tiến vào Lưu Thạch Thành. Dưới sự dẫn dắt của Tào Nham, chẳng mấy chốc đã đi tới một tòa phủ đệ.
– Xem ra cường giả hư cảnh rất có thể là sư phụ của Lý Quân. – Đằng Thanh Sơn thất kinh.
Hắn rõ ràng cảm giác được… khí tức của cường giả hư cảnh ở trong phủ đệ này.
– Đi, chúng ta đi vào. – Tào Nham cười nhảy xuống chiến mã.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cũng nhảy xuống chiến mã. Còn đám thủ vệ trông cửa phủ đệ lập tức ngoan ngoãn tới dắt ngựa. Hiển nhiên họ biết Tào Nham… được Tào Nham dẫn đường, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng tiến vào phủ đệ.
Chỉ khoảnh khắc.
– Thần nữ, Giáo chủ ở trong vườn. – Tào Nham nói.
– Sư phụ.
Lý Quân nhìn khu vườn u tĩnh chiếm một diện tích rất lớn trước mắt, có vẻ rất kích động.
– Giáo chủ, Thần nữ và Hô Hòa khách khanh đã tới!
Tào Nham cất cao giọng nói, thanh âm truyền vào trong vườn.
– Tiểu Quân, còn không vào đi?
Một thanh âm nữ tử dễ nghe từ trong vườn truyền ra.
– Vâng, sư phụ.
Lý Quân kích động nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn cười dắt tay Lý Quân, hai vợ chồng cùng tiến vào vườn. Trong vườn được bố trí tuyệt đẹp, một khoảng trúc lâm lắc lư xào xạc trong gió. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn xuyên qua hơn mười trượng, thấy người ở xa xa.
Một người đàn bà mặc trường bào màu xanh lam đang đứng ở đó. Cạnh đó có một con Thần Ưng thật lớn như một tòa nhà nho nhỏ.
– Cường giả hư cảnh… là, là thần ưng này?
Đằng Thanh Sơn chấn động. Sư phụ Lý Quân tuyệt không phải cường giả hư cảnh!