“Cửu Châu rung chuyển à? Cũng tốt. Làm như vậy, ta cũng có thể nhân dịp đục nước béo cò!” trong nháy mắt trong đầu Đằng Thanh Sơn xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Tuyết Liên Giáo chủ vẫn tiếp tục nói:
– Tiểu Quân, đại quân hai kỳ “Xích Diễm Kỳ”, “Thanh Long Kỳ” của Tuyết Liên Giáo ta tụ tập ở quân doanh ngoài Thiết Long Thành. Như vậy… tối nay, các ngươi cùng ta cưỡi tọa thần ưng tiến về Thiết Long Thành.
Đột nhiên ánh mắt bà dừng lại trên người Đằng Thanh Sơn, rồi cất tiếng cười.
– Đương nhiên Hô Hòa khách khanh, ngươi là khách khanh, ta cũng không tiện bắt buộc ngươi, ngươi có đi hay không thì tự mình quyết định lấy.
“Thiết Long Thành?” Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.
Tuyết Liên Giáo chủ thấy Đằng Thanh Sơn không có thái độ gì, bà không khỏi nhướng mày.
– Hô Hòa, ta và đồ nhi còn có rất nhiều chuyện riêng phải nói, không phụng bồi nữa.
Lúc này bà kéo tay Lý Quân đi vào căn lầu bên cạnh. Lý Quân chỉ có thể bất lực nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cười đầy áy náy. Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu cười, hắn đưa mắt ra hiệu cho Lý Quân cứ an tâm phụng bồi sư phụ.
Trong vườn chỉ còn lại có con thần ưng vẫn bộ dạng uể oải nằm bẹp và Đằng Thanh Sơn.
Ánh mắt con thần ưng khổng lồ dán vào Đằng Thanh Sơn, có hàm ý cảnh cáo.
– Ưng vốn cao ngạo. Lôi điện thần ưng là yêu thú hư cảnh, vừa là phi cầm sở trường phi hành… quả là rất trân quý. Không ngờ Thiên Thần cung lại cho lôi điện thần ưng bảo vệ Tuyết Liên Giáo chủ. Xem ra, Thiên Thần cung rất coi trọng “Tuyết Liên Giáo chủ”.
Đằng Thanh Sơn cũng không có ác cảm gì với Tuyết Liên Giáo chủ. Tuyết Ưng Giáo Giáo chủ tính tình độc đoán, nếu là người bình thường Đằng Thanh Sơn sớm chẳng nhịn rồi.
Nhưng…
Đối phương là sư phụ của thê tử mình!
Nếu dựa theo trình tự bình thường về việc thông gia, thì lúc nhị bái cao đường, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân phải bái Tuyết Liên Giáo chủ. Đã là trưởng bối, dưới con mắt trưởng bối, mình đưa Lý Quân đi ba năm, có chút bất mãn cũng là việc rất tự nhiên, nói vài câu cũng chẳng có việc gì.
– Thần ưng.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười chắp tay về phía con thần ưng, rồi quay đầu ly khai khu vườn.
Lôi điện thần ưng nhìn Đằng Thanh Sơn ly khai, trong mắt lóe ra điện quang, lúc này mới uể oải nhắm mắt lại.
…
Ở ngoài vườn, Đằng Thanh Sơn tùy tiện chọn một cái đình ngồi xuống nghỉ.
– Hô Hòa đại nhân.
Một thanh âm truyền đến.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Người vừa tới chính là Tào Nham Tào thống lĩnh.
– Tào thống lĩnh.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
– Ngồi đi.
– Hô Hòa đại nhân, nói chuyện với Giáo chủ như thế nào?
Tào thống lĩnh cũng cười ngồi xuống một bên.
– Khi Giáo chủ chúng ta tức giận, bà rất kinh người. Cả Thiên Thần cung, cho dù mấy vị Thiên Thần cũng phải nể mặt giáo chủ.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.
– Cũng may, tại hạ chỉ nói vài câu. – Đằng Thanh Sơn cười
– Vâng! Giáo chủ rất sủng ái Thần nữ. Thần nữ trở về làm trong lòng Giáo chủ vô cùng cao hứng.
Tào thống lĩnh cười trấn an:
– Mặc dù Giáo chủ có thể có chút bất mãn với người, nhưng Hô Hòa đại nhân đã thành thân với Thần Nữ, Giáo chủ yêu đồ đệ cũng phải yêu cả những người liên quan. Đối với Hô Hòa đại nhân, cho dù ngoài miệng nói hờn giận vài câu, nhưng đáy lòng hẳn là rất cao hứng, cứ như nhạc mẫu nhìn tiểu tế ấy…
Đằng Thanh Sơn giật mình.
Nhạc mẫu nhìn tiểu tế à?
– Hô Hòa đại nhân. – Tào thống lĩnh thì thào.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn thấy Tào Ngôn tỏ vẻ nghiêm trọng.
– Hô Hòa đại nhân cũng là người tài, được cùng đại nhân giao thủ, tại hạ cũng rất bội phục đại nhân. Ăn cơm trưa xong, tại hạ phải xuất phát đi Lưu Thạch Thành rồi. Nhưng trước khi đi… Tại hạ muốn nói mấy câu cho Hô Hòa đại nhân nghe.
Tào Ngôn nói rất thành khẩn.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ, cười bảo:
– Tào thống lĩnh, xin cứ nói.
– Hô Hòa đại nhân, người là khách khanh, tuyệt không phải là người của Thiên Thần cung, không ai có thể ra lệnh cho người. Nhưng… Thiên Thần cung chúng ta có mấy vị không thể đắc tội nhất, đặc biệt là mấy vị Thiên Thần. Song vị Giáo chủ này của chúng ta còn kiên định hơn cả Thiên Thần nữa.
Tào Ngôn giọng trịnh trọng:
– Người có quan hệ tốt với Giáo chủ, cho dù sau này xảy ra đại sự, người cũng bình yên vô sự! Nhưng nếu người gây chuyện với Giáo chủ,… vậy thì rất phiền toái. Thà trêu vào Thiên Thần, cũng không nên trêu vào Giáo chủ.
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
– Giáo chủ là đại thụ trong Thiên Thần Cung chúng ta.Lời đến đây là hết.
Tào Nham đứng lên, cười chắp tay.
– Tại hạ xin đi trước một bước.
– Cám ơn Tào thống lĩnh. – Đằng Thanh Sơn cũng đứng lên.
Đưa mắt nhìn Tào Nham rời đi, trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên nhiều ý nghĩ. Kỳ thật Tuyết Liên Giáo chủ đã là sư phụ của thê tử hắn, nên hắn cũng thể làm cho thê tử khó xử. Trừ phi bất đắc dĩ, nếu không Đằng Thanh Sơn sẽ không đắc tội với Tuyết Liên Giáo chủ.
“Tuyết Liên Giáo chủ, xem ra có địa vị rất đặc thù ở Thiên Thần cung? Đằng Thanh Sơn cảm giác hiểu được ý trong những lời của Tào Nham, hắn không khỏi cười.” Tào Nham thống lĩnh, thật sự muốn mua tình cảm với ta.
…
Tuyết Liên Giáo chủ kéo Lý Quân nói chuyện gần hai canh giờ, sau đó mới cho Lý Quân ra về.
Trong phòng chỉ có hai người là Đằng Thanh Sơn và Lý Quân.
Khu vực có Đằng Thanh Sơn khống chế, hai người biết chung quanh không có người giám thị.
– Thanh Sơn. – Lý Quân nhìn Đằng Thanh Sơn, giọng áy náy:
– Tính tình sư phụ muội… huynh…
– Chúng ta chứ.
Đằng Thanh Sơn trêu chọc vuốt mũi Lý Quân.
– Cũng không trách sư phụ muội. Huynh đưa muội đi ba năm, sư phụ muội không tức giận mới là lạ.
Lý Quân không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
– Vâng! Thanh Sơn, huynh có đi Thanh Châu không?
Lý Quân hơi thấp thỏm:
– Nếu huynh có việc không đi cũng không sao cả. Dựa theo sư phụ nói, lần này khởi binh phỏng chừng sẽ rất nhanh, chủ yếu là đại chiến giữa các lãnh đạo cường giả hư cảnh. Đợi đến sau khi cường giả hư cảnh đánh nhau có kết quả xong, vậy đại quân sẽ công thành, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
– Huynh đi Thanh Châu. – Đằng Thanh Sơn đáp.
Lý Quân nghe xong không khỏi nhãn tình sáng lên:
– Thanh Sơn, huynh đi à?
– Đúng.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Tiểu Quân, huynh biết… Thiên Thần cung sẽ không cho muội ly khai đâu.
Đằng Thanh Sơn cười chấp nhận.
– Đặc biệt là lần này sư phụ muội phát hiện ra muội đã đạt tới tiên thiên! Tiên thiên mười bảy tuổi, vừa là đại sư thuần hóa thú, sao họ có thể thả muội đi được?
– Vâng.
Lý Quân cắn môi, gật đầu.
– Huynh tạm thời cũng không muốn đối địch với Thiên Thần cung. Thiên Thần cung cũng không uy hiếp gì huynh.
Đằng Thanh Sơn cười.
– Muội đã không thể thoái xuất Thiên Thần cung… Vậy, chúng ta chỉ có thể nhận! Huynh cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, trong tương lai ở Thiên Thần cung thật sự có nhiều chỗ tốt cho huynh.
Lý Quân kinh ngạc:
– Chỗ tốt hả?
– Ừm, Thiết Long Thành là ở phía nam Thanh Châu.
Đằng Thanh Sơn cười phân tích:
– Đến lúc đó, đợi sau khi Thiên Thần cung chiếm được thiên hạ ở Thanh Châu, quân đội có thể tiếp tục mở rộng. Được Tuyết Liên Giáo chủ coi trọng, muội rất có thể nắm giữ hơn mười vạn đại quân.
– Khi huynh đấu với Thanh Hồ Đảo, huynh chỉ cần dùng quân đội trong tay muội, hơi động một chút là có thể uy hiếp Thanh Hồ Đảo. Sẽ khiến cho Thanh Hồ Đảo phải sợ hãi đa nghi.
Đằng Thanh Sơn cười.
– Huynh cũng tin rằng… Thiên Thần cung sẽ nể mặt muội, cũng sẽ nể mặt huynh! Việc huynh đạt tới hư cảnh, phỏng chừng không lâu sau sẽ bộc lộ.
Lý Quân nghe xong, cũng hiểu ý Đằng Thanh Sơn.
Kiếm thêm đồng minh Thiên Thần cung cho Quy Nguyên Tông. Đương nhiên là do khách khanh Hô Hòa ở sau giật dây.
– Vâng.
Lý Quân gật đầu lia lịa.
– Thiên Thần cung phát hiện ra khách khanh là hư cảnh… họ đương nhiên phải nể mặt một cường giả hư cảnh rồi.
– Thanh Sơn, sao huynh không nói cho sư phụ biết là huynh đã đạt tới hư cảnh?
Lý Quân lại hỏi.
– Bây giờ không vội.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
– Thời gian càng dài lại càng có lợi cho huynh và muội. Trong khoảng thời gian này, chúng ta hoàn toàn có thể làm quen với hai mươi vạn đại quân Xích Viêm Kỳ, Thanh Long Kỳ, hơn nữa nắm chặt họ trong tay. Nếu bây giờ bộc lộ ra… e rằng sẽ khiến cho Thiên Thần cung chú ý, như vậy phiền toái không ít.
Đằng Thanh Sơn cũng biết… việc mình là hư cảnh không dấu được lâu.
Một khi “Lôi điện thần ưng” tiếp xúc với người biết thú ngữ ở Thiên Thần cung, có lẽ nó sẽ nói ra.
– Nhưng… tin tức huynh là Đằng Thanh Sơn thì tạm thời không thể nói cho Thiên Thần cung được.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:
– Cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi, việc này quá kinh người. Nếu Thiên Thần cung biết, huynh không biết sẽ có hậu quả như thế nào!
Lý Quân cũng gật đầu.
Cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi…
Một vài cường giả hư cảnh bá đạo, đối với người quá uy hiếp, e rằng sẽ quyết định diệt trừ ngay!
Khi không nắm chắc diệt trừ thì mới có thể lựa chọn việc kết giao!
Đằng Thanh Sơn không biết chủ nhân Thiên Thần cung có tính cách ra sao, do đó không dám bộc lộ điểm này.
“Chờ đôi cánh ta cứng cáp, hoặc là Lục Túc Đao Trì đạt tới hư cảnh, hoặc bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh tới đây, huynh mới chính diện chống lại những đại tông phái ấy.” Đằng Thanh Sơn trầm giọng: “Do đó bây giờ, huynh vẫn sử dụng thân phận Hô Hòa này. Cho dù họ biết Hô Hòa đã trở thành cường giả hư cảnh, cho dù họ khiếp sợ, cũng không thể có sát ý được.”
Tuyết Liên Giáo chủ cũng không có con nối dõi, nàng coi Lý Quân là con gái mình, chỉ chuyên tâm muốn bồi dưỡng Lý Quân làm người thừa kế, tương lai trở thành tân nhậm Tuyết Liên Giáo chủ.
Đồng thời bà cũng muốn dựa vào Lý Quân để làm dây buộc Hô Hòa với chiếc thuyền lớn Thiên Thần cung.
Nhưng bà muốn Đằng Thanh Sơn phục vụ cho bà, Đằng Thanh Sơn cũng chẳng phải không muốn tạm thời lợi dụng Thiên Thần cung? Dù sao, thực lực của Thiên Thần cung thật sự rất khổng lồ, trong giai đoạn đầu phát triển, việc giúp đỡ Thiên Thần cung sẽ làm rất nhiều việc trở nên rất nhẹ nhàng.
…
Sắc trời đã tối.
– Hô Hòa, Tiểu Quân, các ngươi lên đi.
Tuyết Liên Giáo chủ ngồi trên lưng con thần ưng khổng lồ gọi.
Lý Quân nhảy lên, đáp xuống lưng con lôi điện thần ưng.
Nhưng khi Đằng Thanh Sơn nhảy lên, lôi điện thần ưng lại nhanh chóng né tránh, đồng thời dùng đôi mắt sắc bén nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn, trong mắt có ý cảnh cáo.
– Ủa?
Tuyết Liên Giáo chủ giật mình, vội vỗ nhẹ nhẹ vào bộ lông cổ con lôi điện thần ưng, nhưng con lôi điện thần ưng vẫn lạnh lẽo nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Ha ha… Tiểu Quân, xem ra thần ưng không muốn trên lưng nó có nam nhân của con rồi.
Tuyết Liên Giáo chủ cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn phía dưới.
Đằng Thanh Sơn cũng cười:
– Tuyết Liên Giáo chủ, người đưa Tiểu Quân đi tới Thiết Long Thành trước đi. Tiểu nhân một mình sẽ nghĩ biện pháp tới sau. Có lẽ buổi sáng ngày mai có thể tới rồi.
Kỳ thật với tốc độ của cường giả hư cảnh, một hai canh giờ là có thể tới Thiết Long Thành Thanh Châu.
– Tốt lắm, ta cùng Tiểu Quân đi trước một bước.
Tuyết Liên Giáo chủ cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn phía dưới.
– Hô Hòa, lần này ngươi đi với Tiểu Quân làm ta rất cao hứng…
Vừa cười, Tuyết Liên Giáo chủ vừa dẫn Tiểu Quân, cưỡi con lôi điện thần ưng bay lên trời cao, nhanh chóng rời đi.
Lý Quân còn ngoái về phía dưới nhìn mãi.
Lôi điện thần ưng trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
“Lôi điện thần ưng này quả rất đề phòng ta.” Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười. “Đúng vậy, khi chính thức đánh nhau, lôi điện thần ưng không sợ ta. Nhưng khi ta leo lên lưng nó, có thể tùy thời giết nó. Không cho ta lên lưng nó cũng chẳng có gì lạ.”
Lôi điện thần ưng sao dám cho một cường giả hư cảnh xa lạ ngồi trên lưng nó?
“Thiết Long Thành?”
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phương bắc. “Hai mươi vạn đại quân… Hai kỳ đã có nhiều như vậy rồi, nhân vật tổng cộng cả Thiên Thần Cung có bao nhiêu người? Chậc chậc, Thiên Thần cung rõ là giàu nứt đố đổ vách.” Lúc này, thân hình Đằng Thanh Sơn mờ đi, chỉ một bước chân đã biến mất trong phủ đệ.