Cho dù hắn có ở lại Quy Nguyên Tông cũng chẳng có ích gì trong việc rèn áo giáp Hỏa Lưu Thiết. Do đó buổi sáng hôm sau, Đằng Thanh Sơn mang theo nhân mã của hắn về Nam Tinh quận.
Nam Tinh quận, trong luyện võ trường Lý Phủ.
– Hống.. hống…
Lục Túc Đao Trì vui vẻ gầm gừ với Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lần này ra ngoài đã tám chín ngày rồi. Tám chín ngày qua, nó không hề có cơ hội quan sát Hành Kim Chi Quyền.
– Đao Trì bây giờ chăm chỉ nhỉ. Lúc ở Đoan Mộc Đại Lục, ngươi toàn là ngủ li bì, bây giờ lại hóa ra rất chăm chỉ.
Đằng Thanh Sơn cười vuốt cái chân lạnh buốt dữ tợn của con Lục Túc Đao Trì, những cái răng trên đùi nó đầy những gai nhọn sắc bén.
– Thanh Sơn, Lục Túc Đao Trì đố kỵ với Tiểu Thanh, đương nhiên phải chăm chỉ rồi. – Lý Quân cười nói.
– Huynh ly khai mấy ngày nay, trong nhà không có việc gì chứ?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
– Không có việc gì, tất cả đều tốt.
Lý Quân gật đầu trả lời. Bây giờ nàng sống một cuộc sống bình an, cũng làm cho Lý Quân có khí chất ung dung.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía hai đại đồ đệ.
– Sư phụ. – Đằng Thú và Dương Đông cung kính chào.
– A Đông.
Đằng Thanh Sơn nhìn Dương Đông.
– Trước khi ta đi, ta đã truyền cho con bộ Thanh Liên Từ Thập Cửu Kiếm. Con luyện lại cho ta xem.
– Vâng, sư phụ.
Dương Đông cầm cây gậy trúc. Cây gậy trúc này tuyệt không phải là gậy trúc bình thường, mà là một cây kiếm dùng thanh cương chế tạo thành hình cái gậy trúc, để mê hoặc người khác.
– Vù!
Vừa rút kiếm, cả người Dương Đông di chuyển theo một đường cong quỷ dị, nhẹ nhàng như hóa thành một trận gió. Bóng kiếm trong tay tựa như một con độc xà phun độc, mỗi lần xuất một kiếm đều vang lên một tiếng “Xoẹt”. Thân thể Dương Đông hơi mập, nên khi thi triển khinh công, trông như một cái hồ lô tròn không ngừng lắc lư.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày một cái.
“Dương Đông quả rất có nhận thức về kiếm pháp. Đúng vậy, loại Thanh Liên huyễn kiếm này, lấy huyễn và nhanh làm chủ. Dương Đông đang đi theo con đường nhanh và quỷ dị này. Chỉ tám chín ngày, thành tựu về kiếm pháp của hắn cũng gần bằng với cha hắn lão Uông rồi.”
Nhìn Dương Đông luyện quyền, Đằng Thanh Sơn rất thất vọng.
Nhưng nhìn Dương Đông luyện kiếm lại vượt quá dự liệu của Đằng Thanh Sơn, làm Đằng Thanh Sơn rất vui mừng.
Kỳ thật kiếm thuật của Dương Đông cao như thế cũng không có gì kỳ quái… khi chưa gặp được Đằng Thanh Sơn, bản thân bộ “Thứ kiếm thuật” (thứ kiếm thuật: thuật đánh kiếm bằng mũi nhọn) của Dương Đông chính do hắn tự mình sáng chế. Mỗi ngày khổ luyện ngàn vạn lần, do đó cơ sở của Dương Đông vững chắc vô cùng. Luyện bộ kiếm này, nguyên là bộ Thanh Liên Kiếm Ca từ chí cường giả “Lý Thái Bạch” Truyền lại, sau này được Đằng Thanh Sơn căn cứ vào tính nết của Dương Đông mà cải biên thành bộ kiếm thuật này, nên đích xác rất hợp với tính tình Dương Đông.
Thanh Liên Tứ Thập Cửu kiếm bác đại tinh thâm. Cơ hồ mỗi lần Dương Đông tu luyện đều có thể cảm ngộ được. Tích lũy mấy năm thời kỳ thiếu niên, bây giờ không ngừng được nâng lên.
– Vù.
Dương Đông luyện bộ kiếm pháp này xong, thu thế nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, hai mắt lóe lên chút chờ mong, pha chút tự đắc.
Hắn tự hỏi… bây giờ kiếm pháp, chắc không có người nào cùng lứa tuổi có thể vượt qua hắn. Đến cả Lý Quân cũng tán thưởng kiếm pháp này lợi hại.
“Tiểu tử A Đông này đích xác đúng như ta lúc trước nhận định, đó là nhận thức và nghị lực đều có. Nhưng, dù sao hắn cũng còn trẻ, e rằng sẽ bị kiêu ngạo.” Đằng Thanh Sơn rất hiểu, cái đáng sợ nhất của thiên tài là gì? Chính là kiêu ngạo! Nếu quá kiêu ngạo, sau này thành tựu sẽ rất có hạn.
– Ừm, xem ra tám chín ngày vừa rồi con không lười biếng.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:
– Nhưng kiếm pháp của con còn kém quá xa. Lúc ta bằng tuổi con… cảnh giới thương pháp của ta sớm đã vượt qua ngươi bây giờ nhiều, mà thương pháp của ta lúc trước thuần túy là tự mình sáng chế ra.
Dương Đông giật mình.
– Bộ kiếm pháp này của con, cho dù những đệ tử hạch tâm nhất của tám đại tông phái ở Cửu Châu cũng không có tư cách học.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:
– Con bây giờ chỉ học được bề ngoài của bộ kiếm pháp thôi… nhưng ta cũng không trách con, dù sao con mới học tám chín ngày. Học được chút da lông bề ngoài coi như không tệ.
Dương Đông nghe thế trong lòng không khỏi bất mãn. Có vẻ tức giận đầy bất bình. Da lông bề ngoài sao? Thực lực như vậy mà chỉ mới là da lông bề ngoài?
Năm đó hắn ở trong ổ cường đạo, hiểu rõ thực lực của mình. Đối với người thường mà nói thì mạnh hơn rất nhiều.
– Sư phụ…
Dương Đông không kìm được muốn mở miệng.
– Tiếp tục tu luyện đi.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt cất giọng:
“Kiếm pháp của con bây giờ chỉ là học chút bề ngoài. Nếu con có thể đưa kiếm pháp nâng lên một chút, ta sẽ cho con ra ngoài lịch lãm.”
Bề ngoài?
Mặc dù tức giận và bất bình nhưng Dương Đông vừa nghĩ tới thực lực của sư phụ hắn, chợt như bị một gáo nước lạnh tưới vào lòng. Lúc ở Đoan Mộc Đại Lục hắn không biết tuổi của Đằng Thanh Sơn. Nhưng trên đường tới đây, hắn đã biết tuổi của Đằng Thanh Sơn rồi… ở Cửu Châu Đại Địa, Dương Đông ra ngoài dạo bộ, ở những tửu lâu lớn, cũng thường xuyên nghe người khác đàm luận về cái tên Đằng Thanh Sơn.
– Cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi! Chiến thần hai mươi mốt tuổi!
– Hơn nữa, sáng tạo ra nội gia quyền nhất mạch.
– So với sư phụ, ta đích xác thua rất xa.
Dương Đông tỉnh người lại.
“Đúng, tính gì với đám mã tặc cường đạo bình thường?Muốn so, phải so với nhân vật nhất đẳng. Ta có sư phụ dạy, mà sư phụ tự mình nghĩ ra, có được chút thành tích ấy có gì mà đắc chí? Hơn nữa, ngay cả Đại sư huynh, dựa theo sư phụ nói, thì cường giả tiên thiên hư đan không phải là đối thủ của Đại sư huynh! Đại sư huynh cũng không đến hai mươi, chỉ lớn hơn ta một chút thôi.”
“Ngay cả Đại sư huynh mà ta cũng không so được, đừng nói so với sư phụ.”
Vừa nghĩ thế, cảm giác được sự chênh lệch, Dương Đông sau này không dám kiêu ngạo nữa.
Mà Dương Đông cũng không phải loại người cam chịu:
“Không so được với sư phụ, nhưng ta ít nhất cũng không thể thua Đại sư huynh được!”
– Sư phụ.
Dương Đông trịnh trọng nói:
– Đệ tử sẽ chăm chú luyện kiếm pháp.
– Ừm.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
…
Thoáng cái đã nửa tháng.
Vèo! Vèo! Vèo!
Đằng Thanh Sơn đứng ở ven luyện võ trường, nhìn thân ảnh Dương Đông mập mạp khi thì chậm như rùa, khi thì nhanh như thỏ, nhanh chậm biến ảo vô cùng quỷ dị. Kiếm pháp tùy thời xuất ra, phòng vệ lại càng quỷ dị hơn, tựa như con linh dương lắc sừng, ngựa thần lướt gió tung mây, không một chút quy luật nào.
– Ừm.
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười.
“A Đông rất thích tập kích người theo phong cách âm hiểm quỷ dị. Khác hẳn với phong cách tiêu sái bừa bãi của Lý Thái Bạch…”
Thanh Liên Kiếm Ca là một trong tứ đại thần điển.
Vốn nên phiêu dật tiêu sái, mê huyễn trùng điệp. Nhưng người khác nhau thì phong cách cũng khác nhau. Một là do Đằng Thanh Sơn tự mình đơn giản hoá và cải tiến Thanh Liên Tứ Thập Cửu kiếm theo khuynh hướng lạnh lùng nghiêm nghị, phong cách mau lẹ. Tới tay Dương Đông, bộ kiếm pháp này khi thi triển ra lại càng khác hẳn. Nếu có sư phụ ở đây, e rằng đã chửi ầm lên rồi.
Đằng Thanh Sơn cũng rất hài lòng.
– A Đông, A Thú. – Đằng Thanh Sơn gọi.
Dương Đông và Đằng Thú hai người vội chạy tới.
– Sư phụ.
Hai người cung kính nhìn Đằng Thanh Sơn. Một ngày làm sư cả đời là cha! n của sư phụ, chính là đã truyền cho bản lĩnh để có chỗ đứng trên đời. Bất luận là ở Đoan Mộc Đại Lục hay Cửu Châu, cả truyền thừa nội gia quyền của Đằng Thanh Sơn kiếp trước, các đệ tử đều coi sư phụ như cha.
– Kiếm pháp của A Đông có tiến bộ không nhỏ.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ:
– Nhưng phong cách ngươi thiên về quỷ dị, là thứ kiếm pháp giết người.
– Đã là kiếm pháp giết người, phải thi triển để giết người mới có thể dần dần hoàn thiện, mới có tiến bộ lớn hơn nữa, nếu không chỉ lý luận suông thì cuối cùng cũng là công dã tràng.
Đằng Thanh Sơn vừa mở lời, Dương Đông lập tức nhãn tình sáng lên. Hắn đã đoán ra ý của Đằng Thanh Sơn rồi. Đằng Thanh Sơn xem ra muốn hắn ra ngoài lịch lãm.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Dương Đông, thầm than:
“Nhị đệ tử của ta quá thông minh, ta chỉ lo tiểu tử này sau này quá thông minh mà bị thông minh hại.”
– A Thú, A Đông.
Đằng Thanh Sơn lấy trong ngực ra một bản đồ, ném cho Đằng Thú, phân phó:
– Đây là bản đồ của Dương Châu.
Hôm nay, Đằng Thú và Dương Đông khi bình thường cũng đều học chữ viết Cửu Châu. Vì văn tự của Cửu Châu và Đoan Mộc ở thời đại Vũ Hoàng là hoàn toàn giống nhau, việc phát âm chênh lệch không đáng kể, nên việc học tập cũng không khó. Bây giờ Đằng Thú và Dương Đông đều biết không ít chữ rồi.
– Đệ nhất sơn mạch ở Dương Châu ta là Thái A Sơn Mạch. Ngang ba quận, dài sáu trăm dặm. Rất nhiều đoàn buôn đều phải đi qua Thái A Sơn Mạch… Điều này làm cho Thái A Sơn Mạch có vô số sơn tặc cường đạo.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng bảo:
– Trong đó có tám bang phái cường đạo cỡ lớn, còn đám bình thường thì nhiều vô số kể. Trong Thái A Sơn Mạch tụ tập khoảng mười vạn phỉ đồ cường đạo, bình thường tung hoành chốn núi rừng, có dịp thì cướp đoạt của thương khách qua lại.
Đằng Thanh Sơn vừa nói vậy, làm Đằng Thú và Dương Đông mắt rực sáng.
Hơn mười vạn cường đạo?
Trên Đoan Mộc Đại Lục thì căn bản không thể có được. Trên Đoan Mộc Đại Lục trăm tộc tranh bá, đám cường đạo đều rất yếu và nhỏ. Mấy trăm cường đạo đã coi như là lớn rồi.
– Ta muốn hai người các con đi Thái A Sơn Mạch.
Đằng Thanh Sơn phân công:
– Trong vòng một năm, tối thiểu cũng phải lập cho ta một bang phái hai ngàn người.
– Ha ha, sư phụ, người yên tâm, người cho Đại sư huynh theo con hả? Có tiên thiên cường giả, hơn nữa có con… đừng nói hai ngàn người, cho dù lập đại bang phái hai vạn người, con cũng chắc chắn làm được.
Dương Đông tự đắc cười.
– Cường đạo phỉ đồ cũng là cá lớn nuốt cá bé, ròng ròng ăn tôm tép, rất đơn giản mà.
Đằng Thanh Sơn bất lực lắc đầu…
Đã biết nhị đệ tử từ bé chui vào sống trong ổ thổ phỉ. Việc lập bè phái như vậy quả là sở trường nhất rồi.
– Nhớ kỹ.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:
– Bên trong bang phái, nếu không phải đồ đệ dũng mãnh bưu hãn thì không thu! Tiếp theo, ở sơn mạch không được ức hiếp lão nhược, phụ nữ và trẻ em. Ngoài ra những thứ khác ta không quan tâm.
– Cái chúng con muốn làm là làm sơn tặc lợi hại nhất Thái A Sơn Mạch, những hảo hán lợi hại nhất. Việc ức hiếp lão nhược phụ nữ trẻ em? Cái loại đê tiện này, chúng con tuyệt đối không thu đâu.
Dương Đông mặt mày hớn hở nói, xem ra rất có phong phạm có thể nắm một đại bang phái trong tay.
– Đây là ba vạn lượng hoàng kim, đủ để các con khởi sự rồi.
Đằng Thanh Sơn lấy ra một xấp kim phiếu.
– Chiều nay các con xuất phát nhé.
– Vâng, sư phụ.
Dương Đông và Đằng Thú gật đầu liên tục.
Dương Đông hai mắt sáng rực, còn con ngươi Đằng Thú thì lóe ra hung quang. Hắn chính sống và lớn lên giữa đám dã thú, nơi đám cường đạo phỉ đồ dã man mới là nơi thích hợp nhất cho Đằng Thú.
“Một tên mãnh thú, một tên từ bé lăn lộn chốn cường đạo, đây là hai đứa đại đệ tử của Đằng Thanh Sơn ta sao.”
…
Hoàng hôn ngay thứ ba sau khi Đằng Thanh Sơn cử Dương Đông, Đằng Thú ly khai Nam Tinh quận, tiến về Thái A Sơn Mạch.
Đằng Thanh Sơn đang ở trên luyện võ trường khoanh chân tĩnh tu. Cả luyện võ trường rộng lớn, chỉ có Đằng Thanh Sơn một người, trong lúc nhất thời Đằng Thanh Sơn và luyện võ trường như hóa thành một khối.
Đột nhiên…
“Lại có người trộm chui vào chỗ này à?” Đằng Thanh Sơn mở mắt.
Vèo!
Một bóng người lơ lửng trên luyện võ trường, thoáng cái đã phát hiện ra Đằng Thanh Sơn, mặt hơi lộ ra vẻ kinh sắc.
– Không mời, tự nhiên. – Đằng Thanh Sơn cười nhạt.
– Hừ.
Thân ảnh hắc y lắc mạnh, nhanh như chớp vọt nhanh tới phía trước Đằng Thanh Sơn. Một luồng đao quang như chớp lóe lên vô thanh vô tức bổ vào đầu Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn vẫn bình tĩnh khoanh chân ngồi trên mặt đất. Tay phải đánh mạnh ra, đánh sau mà tới trước, đánh thẳng vào màn đao quang.
– Bùng!
Đao quang mặt trăng trong nước, bị vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ. Thân ảnh hắc y không tự chủ được lập tức lùi lại mấy bước, rồi sau đó va vào một thân cây, gây nên một tiếng “Bùng”. Cây đại thụ to chừng bằng bắp đùi rung lên bần bật, rồi sau đó ngã sầm xuống.
– Ngươi là người phương nào?
Đằng Thanh Sơn đưa ánh mắt lạnh lẽo đảo qua.
– Hãy xưng tên ra, nếu không, chết!
Hắc y nhân khiếp sợ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, rồi sau đó vội mở khăn che mặt, lộ ra một gương mặt lãnh khốc như điêu khắc như trên đá. Trên khóe miệng hắn còn có vết máu. Lúc này Hắc y nhân kia vội cung kính chắp tay nói:
– Tại hạ thống lĩnh “Đồ Nguyên Vệ” của Thiên Thần Cung, Tào Nham xin ra mắt Hô Hòa đại nhân!