Cửu Đỉnh Ký

Chương 434: Lý Phủ


– Đại thảo nguyên!

Trong lúc nhất thời Lý Quân cũng thấy mọi loại tình cảm dâng lên ngập lòng.

– Đao Trì, đi thôi!

Đằng Thanh Sơn vỗ con Lục Túc Đao Trì.

– Hống…

Lúc này Lục Túc Đao Trì vô cùng hưng phấn gầm gừ một tiếng, nhanh chóng bốc người lên cao.

Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Lục Túc Đao Trì, nhìn xuống thảo nguyên xa xa bên dưới nơi có rất nhiều bộ lạc cùng những đàn cừu khắp nơi. Năm đó mình đi bộ xuyên qua đại thảo nguyên, ngộ ra được Thổ Hành Chi Quyền, đã từng xin cơm ăn nước uống ở những bộ lạc trên thảo nguyên. Cuộc sống khổ hạnh vẫn còn nguyên trong ký ức.

– Sư phụ, đây là quê nhà của người à?

Dương Đông cũng nhìn xuống phía dưới, thán phục:

– Đại thảo nguyên ít người như vậy à? Hơn mười ức dân cư, vậy phải cần phải có bao nhiêu thảo nguyên như vậy. Cửu Châu lớn thật!

– Ừm.

Đằng Thú cũng gật đầu.

– A Đông, A Thú!

Đằng Thanh Sơn hướng mắt về phía nam, cười khẽ:

– Đại thảo nguyên này chỉ là phương bắc của Cửu Châu. Quê nhà của sư phụ… ở vùng giữa Cửu Châu, nơi phồn hoa nhất – Dương Châu! Cách đây khoàng một hai vạn dặm, nhưng với tốc độ của Lục Túc Đao Trì, giờ này ngày mai là có thể đến Dương Châu rồi.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Lý Quân:

– Tiểu Quân…

– Hả?

Lý Quân nghi hoặc nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

– Bây giờ chúng ta nên đi Dương Châu hay đi Thiên Thần Sơn?

Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

Lần này trở về, Đằng Thanh Sơn trong lòng không muốn lộ diện hành tung của mình. Nhưng Thiên Thần cung chính là tông phái của thê tử, nếu thê tử Tiểu Quân muốn gặp lại tông phái, Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không ngăn trở.

Mặc dù không muốn bộc lộ hành tung, nhưng Thiên Thần cung chính là một đại tông phái đang tiềm phục, chắc cũng không lộ hành tung mình ra ngoài đâu.

– Không được, đi Dương Châu đi!

Lý Quân cười lắc đầu, nàng hiểu ý của Đằng Thanh Sơn

– Không gặp sư phụ nàng à?

Đằng Thanh Sơn cười hỏi.

– Không vội.

Lý Quân mỉm cười.

– Cơ sở chính của Thiên Thần cung là ở Cửu Châu, chứ không phải đại thảo nguyên. Thiên Thần Sơn chỉ là một nhánh của Thiên Thần cung thôi. Mặc dù Thiên Thần ở Thiên Thần Sơn là trưởng bối của muội, nhưng không phải là sư phụ. Sư phụ muội sống ở Thanh Châu, Cửu Châu cơ.

Đằng Thanh Sơn giật mình gật đầu. Những người có quan hệ gần với Lý Quân ở Thiên Thần cung thì một là nữ sư phụ, người đã cứu và truyền cho nàng phương pháp tu luyện. Người thứ hai chính là người đã dạy nàng thú ngữ, Thú Vương Ô Hầu.

Vù vù!!

Trên tầng mây cao vạn trượng.

Lục Túc Đao Trì không ngừng bay về phía phía nam với một tốc độ kinh người.

Ngày mười hai tháng tám, Đằng Thanh Sơn và Thiên Phong Chiến Thần giao thủ.

Ngày mười ba tháng tám, đám người Đằng Thanh Sơn cưỡi Bất tử Phượng Hoàng và Lục Túc Đao Trì, bắt đầu ly khai Đoan Mộc Đại Lục.

Ngày hai mươi tám tháng tám, sau khi phi hành nửa tháng, vượt hơn mười vạn dặm hải vực, đám người Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao Trì đến thảo nguyên ven biển phía bắc Cửu Châu Đại Địa.

Sau đó, qua một ngày nữa, họ đã bay qua vạn dặm đại thảo nguyên. Trên đường Lục Túc Đao Trì nghỉ ngơi một canh giờ, rồi sau đó bay một hơi qua Yến Châu, Vũ Châu. Đến chiều ngày hôm sau mới đến bầu trời Dương Châu.

– Nhiều người thật, nhiều thật.

– Vũ Thành này vừa nhìn đã thấy rất lớn, còn lớn hơn cả Nam Sơn Thành của chúng ta.

Đằng Thú cùng Dương Đông trên những tầng mây nhìn xuống, chậc lưỡi cảm thán.

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đang đàm luận.

– Thanh Sơn, đã tới Dương Châu rồi, chúng ta bây giờ phải làm như thế nào?

Lý Quân dò hỏi.

Đằng Thanh Sơn nhìn xuống phía dưới, ánh mắt mờ ảo:

– Kỳ thật điều bây giờ ta muốn làm nhất là đi gặp cha mẹ ta, gặp sư phụ ta, còn cả muội muội ta tiểu Vũ, cùng với những tộc nhân họ Đằng của ta!

Nỗi nhớ nhà như mũi kim làm Đằng Thanh Sơn rất nhung nhớ

– Rời nhà, chạy chết gần bốn năm, rốt cục cũng đã trở lại! Nhưng, ta biết, bây giờ chưa thể công khai thăm họ được.

Hai mắt Đằng Thanh Sơn sâu thẳm, nói trầm trầm.

– Lần trước chiến dịch Đại Duyên Sơn, vì ta ở trong phá hỏng chuyện, làm Thanh Hồ Đảo tổn thất hơn phân nửa tiên thiên cường giả. Chết mười hai tên, chỉ còn lại có chín! Tổn hao nhiều như vậy, Thanh Hồ Đảo khẳng định chỉ muốn giết ta càng sớm càng tốt! Lúc trước họ đã đuổi giết ta khắp thiên hạ, nhất định không tha!

– Có lẽ thời gian đã quá dài, bây giờ không còn đuổi giết khắp thiên hạ nữa. Nhưng… chắc chắn chúng sẽ giám thị Quy Nguyên Tông, giám thị cả bộ tộc họ Đằng của ta, âm thầm tìm tung tích ta khắp thiên hạ!

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này.

Lý Quân gật đầu:

– Ừm, Thanh Hồ Đảo đích thật vẫn luôn luôn muốn tìm được chàng. Lúc trước Thanh Sơn chàng chạy trốn tới đại thảo nguyên, Thanh Hồ Đảo vẫn còn tìm.

– Ta không để ý tới những người khác của Thanh Hồ Đảo, ngoại trừ một tên – đó là hư cảnh đại thành Hạt Tử Kiếm Thánh trong truyền thuyết!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên, trịnh trọng nói:

– Bây giờ, ta vẫn không phải là đối thủ của Hạt Tử Kiếm Thánh. Do đó, ta không thể quang minh chính đại về Quy Nguyên Tông được!

– Dù sao, năm đó ở Ô Thành Vũ Châu, Triệu Đan Trần cùng phối hợp với ba tên cường giả tiên thiên kim đan của Vũ Hoàng môn đuổi giết ta, nhưng ta chạy thoát. Lúc đó ta đã giao thủ với Triệu Đan Trần rồi!

– Hắn nhất định cho rằng ta đã đạt tới tiên thiên kim đan!

– Mười tám tuổi đã là tiên thiên kim đan! Phỏng chừng, đảo chủ Thanh Hồ Đảo và Hạt Tử Kiếm Thánh sẽ tìm mọi cách để giết ta.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

Điểm này không có gì phải hoài nghi. Nếu địch nhân của mình, tỷ như ở Thanh Hồ Đảo có một tiên thiên kim đan mười tám tuổi, mình cũng sẽ không thể an tâm!

Thiên tài như thế mà không giết, ai có thể an tâm cho được?

– Huống chi, bây giờ ta đã đạt tới hư cảnh!

Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:

– Nếu để lão mù thối tha của Thanh Hồ Đảo đó biết ta đạt tới hư cảnh, hừ, cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi? Ha ha… Quả là cả Cửu Châu từ cổ chí kim đều chưa từng có. E rằng, tên mù thối tha đó sẽ sợ tới mức không dám ngủ nữa, sẽ bất chấp tất cả, không tiếc trả mọi giá để tiêu diệt ta!

– Cả những tông phái khác mà biết có một cường giả hư cảnh hai mươi mốt tuổi, cho dù họ không đối phó với ta, sợ cũng chẳng giúp ta!

Thiên tài, đều làm mọi người tán thưởng.

Nhưng… Nếu vượt qua phạm trù “thiên tài”, đó là yêu quái rồi!

– Muội hiểu.

Lý Quân hít sâu một hơi.

– Do đó, ta tạm thời phải che dấu thân phận, chỉ có thể âm thầm bố trí, âm thầm đi gặp cha mẹ, rồi liên lạc với sư phụ.

Đằng Thanh Sơn thầm than, nhưng rồi lập tức cười nhẹ:

– Bây giờ ta đã đạt tới hư cảnh, thần dung với hành Kim, hành Hỏa, khí tức đại biến. Cho dù gặp lại Thiên Thần ở Thiên Thần Sơn, ta e rằng họ cũng không dám xác nhận là ta. Chưa nói bọn người Hạt Tử Kiếm Thánh chưa bao giờ gặp ta, càng không thể nhận ra ta được.

Đằng Thanh Sơn rất tự tin.

Trải qua ba bốn năm, đặc biệt là sau khi đạt tới hư cảnh, thần dung hành Kim, hành Hỏa, khí tức Đằng Thanh Sơn đại biến. Về phần dung mạo? Gần bốn năm qua, dung mạo thân mình của Đằng Thanh Sơn cũng có biến hóa một chút. Chỉ cần Đằng Thanh Sơn thi thố chút thủ đoạn là có thể làm cho người ta rốt cuộc không thể nhận ra thân phận hắn.

– Chúng ta phải làm gì bây giờ?

Lý Quân dò hỏi.

– Việc đầu tiên là kiếm tiền!

Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn về phía Dương Châu mênh mông.

– Phải có tiền mới làm việc được!

Đằng Thanh Sơn một mình một người tùy ý đi tới dạo trong quận thành “Từ Dương quận” ở Dương Châu. Trú điểm của Thanh Hồ Đảo ở Từ Dương quận, chính là thủ phủ của Từ Dương quận. Với thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn, không tới nửa canh giờ hắn đã vơ sạch tiền bạc ở thủ phủ Từ Dương quận, xách theo một bao to lặng yên bỏ đi.

Buổi sáng ngày ba mươi tháng tám.

Dương Châu, quận thành Nam Tinh quận.

Mặc quần áo tím hoa hòe, dung mạo hơi biến hóa một chút, Đằng Thanh Sơn trông như một phú gia công tử cùng Lý Quân, hai vợ chồng đang đứng trước một phủ đệ sang trọng.

Cạnh họ là một người môi giới, còn có một lão già mặc hoàng y mập mạp khác đang cười nói:

– Lý lão gia, phủ đệ của ta còn mới tinh. Năm kia vừa mới sửa chữa, nếu không phải vì ta cần gấp vốn để quay vòng làm ăn, ta sẽ không bán căn nhà ở Nam Tinh quận này đâu.

– Lý lão gia, phủ đệ Vương lão gia ở Nam Tinh quận chúng ta xem như đã loại một rồi đó.

Người môi giới bên cạnh cũng cười tủm tỉm nói:

– Nếu không phải vì có việc gấp, làm sao lại có giá thấp như thế được? Lý lão gia, nếu bỏ qua lần này, lần sau cũng khó tìm chỗ tốt như vậy nữa đâu.

– Miệng ngươi dẻo thật.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ, rồi nhìn thoáng qua tên môi giới:

– Như vậy đi. Mười hai vạn lượng bạc, ta trả ngân phiếu, ngân phiếu ở Dương Diêm. Giá này là được rồi, hôm nay chúng ta ký luôn, ta trả ngân phiếu.

Lão giả hoàng y cười ha ha:

– Lý lão gia trả giá rất lợi hại. Được, Lý lão gia đã sảng khoái như vậy, vậy ta lấy giá này, mười hai vạn lượng!

Người môi giới bên cạnh cũng lộ vẻ vui mừng. Vụ làm ăn lớn như thế, mặc dù hắn cũng phải nộp đại bộ phận cho thủ phủ quận, nhưng hắn vẫn còn lời rất nhiều.

Vụ làm ăn thế là xong.

Nha hoàn, hộ vệ bên trong phủ đệ toàn bộ đều được để lại. Nhưng buổi tối hôm đó, cả phủ đệ được Đằng Thanh Sơn sửa chữa lại một chút. San phẳng cả một tòa nhà và tường viện, biến nó thành một luyện võ trường cỡ lớn. Hơn nữa còn ra lệnh không cho bất kỳ nha hoàn, hộ vệ nào được vào trong nội viện phủ đệ.

Người nào vi phạm nhất định sẽ chém không tha!

– Lão gia chúng ta, rốt cuộc ở đâu tới đây nhỉ?

– Ai biết, nghe nói Lý lão gia chúng ta mua xong phủ đệ, trả tiền một lần mà không nháy mắt một cái!

Hai tên hộ vệ đang tuần tra trong phủ đệ, thấp giọng thảo luận.

– Như vừa rồi, Tiểu Thúy nhất thời quên quy củ, đi vào bên trong. Vừa vào đến cửa nội viện, đã bị một nam tử trông như dã thú một cước đá bay ra ngoài, may mà còn sống.

Lý Phủ được Đằng Thanh Sơn sửa chữa một chút, đám người Đằng Thanh Sơn bình thường đều sống trong nội viện, còn ở ngoài viện là chỗ của nha hoàn, hộ vệ.

Bình thường nhóm Đằng Thanh Sơn cũng ăn cơm ở bên cạnh hồ nước gần hoa viên.

– Vù… vù…

Nội viện Lý Phủ, luyện võ trường chiếm vị trí cực rộng. Ở một bên luyện võ trường thậm chí còn có một cái hố lớn. Cái hố này có mái che mưa che gió, con yêu thú dữ tợn khổng lồ “Lục Túc Đao Trì” đang nằm gục trong cái hố ngủ khì. Hằng ngày, chỉ mỗi khi Đằng Thanh Sơn luyện quyền ở luyện võ trường thì nó mới mở mắt cẩn thận quan sát.

Bên cạnh Luyện võ trường, trong một tĩnh thất.

Lý Quân và Đằng Thanh Sơn đều khoanh chân ngồi đó.

– Được rồi. Thanh Sơn, hạt sen Hỏa Diễm Hồng Liên quá thần kỳ. Trong đan điền muội đã sinh ra luồng tiên thiên chân nguyên đầu tiên.

Lý Quân kinh hỉ mở mắt nói với Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn nghe xong không khỏi lộ vẻ tươi cười:

– Tiểu Quân, ở Đoan Mộc Đại Lục, có bốn mươi hai người phục dụng hạt sen, thì có bốn mươi mốt người đạt tới cảnh giới tiên thiên. Duy chỉ có một người là không đạt tới thôi… Nói cách khác, trừ khi “Thần” của muội yếu tới mức bất bình thường, bằng không thì nhất định sẽ đạt tới tiên thiên.

– Thanh Sơn, chàng đạt tới Thân Dung Thiên Địa rồi à!

Lý Quân dò hỏi.

– Sẽ nhanh thôi!

Đằng Thanh Sơn cười khẽ rồi nói:

– Đạt tới thân dung thiên địa, chính là lúc ta đi Quy Nguyên Tông!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.