Sau khi đạt tới hư cảnh, việc Thần dung thiên địa là rất dễ dàng, chỉ mất chút thời gian là được. Còn Thân Dung Thiên Địa hơi khó hơn, nhưng cường giả hư cảnh bình thường chỉ hao phí chút thời gian cũng có thể đạt tới! Một khi đạt tới cấp độ thân dung thiên địa là có thể hóa thành một đạo hào quang giữa lực thiên địa rồi.
Khinh công thân pháp nhanh nhất, tuyệt không phải dùng lực thiên địa phụ trợ, mà là thân dung thiên địa. Trở thành một bộ phận của lực thiên địa mới có thể đạt tới tốc độ nhanh nhất.
– Thân dung thiên địa, thuật hành Thổ của ta chính là ẩn vào trong lực thiên địa, mới có thể một bước đi một hai dặm.
Đằng Thanh Sơn nói:
– Nhưng, bây giờ đạo hành Thổ của ta còn chưa thành công. Muốn thân dung thiên địa, chỉ có thể chọn lực hành Kim hoặc lực hành Hỏa.
Có kinh nghiệm về thuật Hành Thổ, Đằng Thanh Sơn có thể đạt thân dung thiên địa rất nhanh.
***
Sáng ngày sáu tháng chín.
Tại Nam Tinh quận quận thành, trong luyện võ trường Lý Phủ.
Đằng Thanh Sơn đang từng chiêu từng chiêu diễn luyện Kim Hành Chi Quyền, quyền pháp như một cây búa lớn mở rộng ra rồi khép lại, sắc bén vô cùng. Mặc dù Đằng Thanh Sơn không hề sử dụng nhiều sức mạnh, nhưng quyền pháp cũng đã ẩn chứa đạo hành Kim, thậm chí đủ để rung chuyển tinh thần con người, làm cho Thần lâm vào huyễn cảnh của Kim hành chi đạo.
– Vù!
Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi, khí tức như lợi kiếm, rồi thu thế!
Con yêu thú khổng lồ Lục Túc Đao Trì nằm dài một bên không dám nháy mắt, chăm chú quan sát. Cặp mắt lồi ra như cái bánh xe có vẻ hơi mờ ảo, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Còn con Cuồng Phong Ưng đang làm tổ trên đầu Lục Túc Đao Trì thì chớp chớp mắt.
Hiển nhiên nó không cảm nhận được sự huyền ảo của quyền pháp Đằng Thanh Sơn.
– Thanh Sơn!
Lý Quân bưng điểm tâm sáng tới.
– Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn mặc thanh bào rộng thùng thình, cười đi qua.
– Lần này ta đi Quy Nguyên Tông, tối nay chắc sẽ về. Chuyện trong nhà, nàng hỗ trợ nhé!
– Ừm, nhưng Thanh Sơn… Chàng phải cẩn thận!
Lý Quân hơi lo lắng dặn dò.
– Yên tâm, bây giờ ta đã đạt tới “Thân dung thiên địa”. Cho dù gặp phải cường giả hư cảnh đại thành, ta cũng có thể chạy thoát. Cho dù hắn có yêu thú phi cầm, ta cũng có thể chui xuống đất rất nhanh.
Đằng Thanh Sơn rất tự tin, một khi cường giả hư cảnh đã “Thân dung thiên địa” thì thiên hạ to lớn đi đâu chẳng được!
Dù sao, trong thiên hạ cũng có quá ít những yêu thú phi cầm! Hơn nữa loại lợi hại như “Bất tử Phượng Hoàng”, thứ chim có thể nhanh chóng khoan xuống đất lại càng hiếm hơn.
Lúc trước ở Đoan Mộc Đại Lục, chỉ có thể nói là “Thiên Phong Chiến Thần” mạng không thọ nên mới gặp phải Bất tử Phượng Hoàng.
***
Khi thi triển khinh công thân pháp, một cường giả hư cảnh từ Nam Tinh quận tới Giang Ninh quận thành không tới một canh giờ.
Vù!
Ngoài thành, cách cửa đông Giang Ninh quận thành ba dặm, bên đường quan đạo đầy những cỏ dại, chợt có một bóng người từ từ ngưng tụ thành thực thể, nhìn như một phú gia công tử, lưng đeo một cái bao dài. Hắn bước dài trên quan đạo, rồi sau đó bước từng bước về phía cửa đông thành.
“Quận Giang Ninh!”
“Lâu lắm rồi không trở lại.” Đằng Thanh Sơn nhìn hai chữ “Giang Ninh” thật to ở cửa đông thành, tựa hồ thấy trước mắt cảnh năm đó mình suất lĩnh đám kỵ binh Hắc Giáp quân, rầm rộ ly khai quận Giang Ninh đi Duyên Giang thành, chống cự với đại quân Thanh Hồ Đảo. Cũng thấy cảnh lúc trước, mình chỉ huy thân vệ Hắc Giáp quân đi Đại Duyên Sơn cứu thân nhân mình.
“Qua bốn năm rồi, quận Giang Ninh, Quy Nguyên Tông, ta đã trở lại.”
Đằng Thanh Sơn nộp phí vào thành, đi dọc theo cửa đông thành, vào Quy Nguyên Tông!
Lần rời khỏi Quy Nguyên Tông năm đó, Đằng Thanh Sơn chỉ vừa đạt tới tiên thiên.
Còn bây giờ, lúc này, Đằng Thanh Sơn đã thành một cường giả hư cảnh!
Đi trên đường cái quan quận Giang Ninh, bên trái chính là quân doanh Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông, bên phải có rất nhiều cửa hàng buôn bán. Đường cái này là một trong những trục lộ chính của cả quận Giang Ninh, vô cùng náo nhiệt. Trên đường người đi kẻ lại như thoi đưa. Đằng Thanh Sơn mặc trang phục phú gia công tử cũng hòa vào dòng người.
“Quân doanh!” Đằng Thanh Sơn nhìn về bên trái.
– Hát! Cáp!
Những tiếng hò hét rầm rập từ trong quân doanh Quy Nguyên Tông vọng ra. Buổi sáng mỗi ngày, Hắc Giáp quân đều phải huấn luyện rất lâu.
“Là Hắc Giáp quân đang tập luyện…”
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc.
Bởi vì…
Bên trong khu vực, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm nhận được khá nhiều khí tức quen thuộc. Trong những khí tức này, có cha hắn Đằng Vĩnh Phàm, có mẹ hắn, có muội muội Thanh Vũ. Còn có rất nhiều tộc nhân họ Đằng, cùng với bọn người sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng.
“Cha! Mẹ!” Đằng Thanh Sơn không kìm được rơm rớm nước mắt. Hắn suy nghĩ rất lung, chỉ muốn được ngay bây giờ vọt tới trước mặt cha mẹ.
“Cũng may. Cha mẹ và muội muội vẫn an toàn.” Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi.
Căn cứ vào khu vực mà Đằng Thanh Sơn xem xét, cha mẹ và muội muội mình đều ở trong Quy Nguyên Tông. Về phần gia tộc họ Đằng thì đang ở hướng bắc của Đằng Thanh Sơn, trong một phủ đệ rộng lớn. “Ngoại công cũng rất khỏe. Vĩnh Lôi thúc cũng ở đó.” Đằng Thanh Sơn trong lòng dâng lên niềm vui vô tận.
Đằng Thanh Sơn rất quen thuộc với con đường này.
Hắn cũng rất quen thuộc với rất nhiều thứ ở nơi này. Lúc trước từ Đằng phủ đi quân doanh, những lần qua lại thường xuyên, thường ngang qua một vài cửa hàng.
“Đây là quê nhà!” Đằng Thanh Sơn thầm nói.
“Khí tức mạnh thật, khí tức của cường giả hư cảnh.” Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía nam. “Ở trong Vũ Các. Thì ra cường giả hư cảnh của Quy Nguyên Tông ta lại là vị Vũ trưởng lão thích xem tiểu thuyết dã sử ở Vũ Các.”
…
Quy Nguyên Tông, trong Vũ Các.
Vũ trưởng lão tóc bạc phơ, bình thường chỉ cười hà hà, lúc này vẻ mặt trịnh trọng, đứng ở cửa Vũ Các hướng mắt nhìn về phương bắc, khẽ cau mày, trong lòng nghi hoặc: “Kim kình sắc bén đến thế, còn có cả khí tức nóng rực của hỏa diễm nữa chứ! Đây là vị cường giả hư cảnh nào nhỉ? Ta hẳn là chưa bao giờ gặp qua, nhưng… hình như hơi quen thuộc.”
Vũ trưởng lão nghi hoặc.
Khí tức và “Thần” của từng người có liên quan với nhau. Khi một người đạt tới hư cảnh, đặc biệt là có đặc tính “Thần” dung hợp với lực thiên địa. “Thần” sẽ phát sinh ra biến hóa, khí tức cũng sẽ biến hóa theo! Nếu hai người rất quen nhau, còn có thể phân biệt được. Nhưng Vũ trưởng lão và Đằng Thanh Sơn không thân nhau, nên trong lúc nhất thời lão không thể nhận ra hắn.
Có lẽ… lão không dám nghĩ tới thanh niên thiên tài chạy trốn lúc trước lại có thể chỉ hai mươi mốt tuổi đã đạt tới hư cảnh!
“Ừm, có thể là một cường giả hư cảnh đi ngang qua quận Giang Ninh ta.”
“Hắn đã không tới quấy rầy, coi như ta không thấy.” Vũ trưởng lão lại trở về Vũ Các, trở lại trước bàn của mình. Tuy lão cầm lấy một quyển tiểu thuyết dã sử, nhưng tâm tư lại không để ở trên quyển tiểu thuyết, mà vẫn nghĩ về cường giả hư cảnh thần bí xa xa.
Dù sao, mỗi một cường giả hư cảnh đều rất đáng sợ!
Nếu một cường giả hư cảnh nhảy vào một tông phái, giết tông chủ tông phái rồi chạy đi! Cho dù là cường giả hư cảnh đại thành, e rằng cũng khó ngăn cản được.
Do đó, khi phát hiện cường giả hư cảnh vào thành, thương thường cường giả hư cảnh của tông phái không dám sơ ý!
“Ủa, hắn dừng lại rồi, ở… trên cầu kênh đào?” Vũ trưởng lão cau tít mày lại.
…
Đại Vận Hà Vũ Dương chảy ngang qua giữa quận Giang Ninh, trên cái cầu bắc ngang kênh đào, Đằng Thanh Sơn đang đứng trên cầu, tựa vào lan can.
Rào rào…
Nước kênh cuồn cuộn, thi thoảng có vài chiếc thuyền đi qua dưới cầu, đang có không ít thanh niên nam nữ ước hẹn nhau trên cầu hóng gió.
“Kênh đào… Đại Vận Hà Vũ Dương!” Trong đầu Đằng Thanh Sơn lại hiện lên cảnh đêm năm đó Gia Cát Thanh và hắn cùng nhau chèo thuyền trên kênh đào. “Thanh Thanh…” Đối với Gia Cát Thanh, Đằng Thanh Sơn luôn luôn có tâm trạng áy náy. Đồng thời, trong lòng lại dâng lên sát tâm với Thanh Hồ Đảo.
“Tất cả những gì năm đó, sẽ không dừng lại như vậy đâu!”
“Thanh Hồ Đảo, lúc trước các ngươi không thể giết chết ta, bốn năm rồi bây giờ ta trở lại! Lần này, ta sẽ cho các ngươi trả giá đắt!” Hai mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi.
Đạo lý trong thiên hạ giống như Thanh Hồ Đảo lúc trước diệt “Thiết Y Môn”. Họ đã giết sạch hơn mười vạn người, nhưng người trong thiên hạ chỉ biết tán thưởng Thanh Hồ Đảo cường đại, rất ít người nói là Thanh Hồ Đảo hung tàn. Thanh Hồ Đảo lúc trước ở Đại Duyên Sơn vô cùng kiêu ngạo, còn bức bách Quy Nguyên Tông, nhưng Quy Nguyên Tông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn!
“Sư phụ!” Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía nam, khi tới chân cầu thì thân ảnh hắn mờ đi rồi hoàn toàn biến mất. Sau đó hắn dùng tốc độ kinh người, hóa thành một luồng hồng quang mắt thường cơ hồ khó thể nhận ra lao về phía Quy Nguyên Tông.
“Không ổn!” Chưa bao giờ dám buông lỏng cảnh giác, Vũ trưởng lão đang ở Vũ Các sắc mặt đại biến, thân ảnh cũng mờ đi biến mất khỏi Vũ Các, dùng tốc độ kinh người chạy về phía tông chủ “Gia Cát Nguyên Hồng”.
“Cường giả hư cảnh này thật là âm hiểm, đầu tiên là đứng ở trên cầu chỗ kênh đào không nhúc nhích gì, thế mà bây giờ đột nhiên lao về phía Nguyên Hồng tu luyện. Bây giờ Nguyên Hồng chỉ còn cách hư cảnh một bước cuối cùng, một chút xíu nữa là có thể đột phá đạt tới hư cảnh.”
“E rằng, chính Hạt Tử Kiếm Thánh ở Thanh Hồ Đảo mời một vị cường giả hư cảnh tới giết Nguyên Hồng.” Vũ trưởng lão vừa sợ vừa giận!
Trong lịch sử Cửu Châu.
Một vị cường giả hư cảnh đột nhiên xông vào một tông phái, giết liên tục vài tinh anh, rồi sau đó bỏ chạy đã từng xảy ra! Từ khi trở mặt với Thanh Hồ Đảo, Quy Nguyên Tông vẫn luôn luôn cẩn thận cảnh giác, nhưng hôm nay… vẫn có một vị cường giả hư cảnh tới!
“Tên mù chó chết, thật là âm hiểm!” Vũ trưởng lão mắng thầm.
Thư phòng của Gia Cát Nguyên Hồng. Cửa thư phòng đóng chặt, cửa sổ mở rộng, mùi đàn hương nồng nàn tràn ngập cả thư phòng. Gia Cát Nguyên Hồng mặc áo bào trắng rộng thùng thình, tóc dài xõa tung đang khoanh chân tĩnh tọa. So với bốn năm trước, bây giờ hắn trông càng trầm ổn hơn, ngồi ở đó mà giống như không tồn tại.
Vù! Một luồng gió thổi vào thư phòng, hóa thành một bóng người. Chính là Vũ trưởng lão!
Vũ Các cách thư phòng không xa, đương nhiên Vũ trưởng lão chạy tới trước.
Gia Cát Nguyên Hồng mở mắt, kinh ngạc:
– Sư tổ?
Đặc biệt khi thấy trong tay Vũ trưởng lão đang cầm một thanh thần kiếm xanh đậm, lão không khỏi cảm thấy kinh hãi. Vũ trưởng lão chính là cường giả hư cảnh, có việc gì phải kinh động tới đệ nhất cường giả Quy Nguyên Tông Vũ trưởng lão cầm binh khí ra nghênh tiếp?
– Nguyên Hồng, đại sự không ổn, có cường giả hư cảnh đánh tới.
Vũ trưởng lão vội vàng giải thích.
– Cường giả hư cảnh?
Dù Gia Cát Nguyên Hồng có trầm ổn tới mấy cũng không khỏi biến sắc.
– Là Thanh Hồ Đảo à?
Gia Cát Nguyên Hồng cũng biết uy danh của Hạt Tử Kiếm Thánh. Hắn là cường giả hư cảnh đại thành rất đáng sợ. Nếu là Hạt Tử Kiếm Thánh đánh tới… Vũ trưởng lão chắc chắn có thể chạy trốn, nhưng muốn bảo vệ một người thì rất khó.
– Hạt Tử Kiếm Thánh không bất trí như thế đâu!
Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy căng thẳng.
Vũ trưởng lão đứng trước người Gia Cát Nguyên Hồng, cẩn thận chờ đợi.
Vù!
Một luồng hồng quang xuyên qua cửa sổ rồi dừng lại trong thư phòng. Sau đó thân ảnh ngưng tụ, hóa thành một thanh niên tựa như phú gia công tử bình thường.
– Vị bằng hữu này, chẳng biết tới Quy Nguyên Tông ta làm gì?
Vũ trưởng lão khí thế như núi, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
Thanh niên phú gia công tử hai mắt lóe lên vẻ kích động, run giọng:
– Vũ trưởng lão!
Rồi hắn nhìn Gia Cát Nguyên Hồng, trong đầu hiện lên lúc trước ở Đại Duyên Sơn, có rất nhiều Hắc Giáp quân huynh đệ đã chết, còn cả cái chết của Tiểu Thanh, không khỏi cảm thấy áy náy, quì sụp xuống:
– Sư phụ, đồ nhi Đằng Thanh Sơn bất tài đã trở lại đây!