– U, ô ô…
Đằng Thanh Sơn vừa thu cất Bất Tử thảo, Phượng Hoàng mẹ lập tức phát ra một tiếng hót, rồi sau đó quay sang hót vài tiếng với Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bên cạnh.
Lý Quân lộ vẻ kinh ngạc.
– Làm sao vậy?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
– Thanh Sơn! Mẹ Tiểu Thanh nói việc này đã xong, chúng ta có thể ly khai.
Lý Quân hơi lo lắng:
Nó bảo Tiểu Thanh cùng nó xây một cái tổ mới.
– Cái gì?
Đằng Thanh Sơn cả kinh:
– Ý là Phượng Hoàng mẹ bảo Tiểu Thanh ở lại, để chúng ta ly khai?
– Ừm! Đúng vậy.
Lý Quân hơi lo lắng.
Mặt Đằng Thanh Sơn hơi tái. Thanh Loan lột xác thành bất tử Phượng Hoàng có thực lực rất kinh người.
Sau khi trở về Cửu Châu, tự nhiên Đằng Thanh Sơn cũng không cam lòng nhẫn nhịn. Trong kế hoạch của hắn, Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh chính là một trợ thủ rất trọng yếu. Nếu Tiểu Thanh không đi theo mình về thì quả là một tổn thất rất lớn.
– Thanh Sơn, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lý Quân cũng cảm thấy trở tay không kịp.
– Không có biện pháp.
Đằng Thanh Sơn tỉnh táo lại, lắc đầu:
– Mặc dù Tiểu Thanh đã nói là cùng chúng ta đi Cửu Châu, nhưng nó phải nghe mẹ nó ở lại đảo, không thể theo chúng ta đi Cửu Châu được. Chúng ta cũng không có biện pháp.
Đối với Bất tử Phượng Hoàng, chỉ có thể để nó tự nguyện đi, chứ không thể bắt buộc.
– U.. ô ô u…
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bất mãn nhìn mẹ nó, kêu to lên.
– Thanh Sơn, Tiểu Thanh nói là nó muốn cùng đi với chúng ta.
Lý Quân kinh hỉ giải thích.
Nhất thời, Phượng Hoàng mẹ có vẻ hơi bất mãn.
Phượng Hoàng mẹ và Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh không ngừng hót với nhau, tiếng hót rất êm tai.
– Tiểu Quân, chúng nói gì thế?
Đằng Thanh Sơn chẳng hiểu gì cả.
– Tiểu Thanh nói là nó muốn theo chúng ta đi Cửu Châu. Còn nói là nếu nó không đi Cửu Châu phiêu bạt mà chỉ ở trên đảo thì cuộc sống chẳng ý nghĩa gì.
Lý Quân vừa nghe vừa dịch:
– Tiểu Thanh còn nói.. quyền pháp của chàng còn ngộ xuất ra đạo hành Kim chi đạo. Đi theo chàng, việc ngộ xuất Kim Hành Chi Đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Đằng Thanh Sơn cũng rất khẩn trương.
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rất muốn theo mình, nhưng việc này chỉ có thể do mẹ con Tiểu Thanh quyết định, ngoại nhân không thể xen vào.
Đột nhiên, Phượng Hoàng mẹ khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Quân, nhẹ giọng kêu lên.
– Hả?
Lý Quân hơi kinh ngạc, rồi cũng phát ra tiếng chim hót đáp lại.
Một lát sau Lý Quân lộ ra vẻ thất vọng. Phượng Hoàng mẹ và Tiểu Thanh cũng không tranh cãi nữa.
– Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn cảm thấy không ổn.
– Thanh Sơn.
Lý Quân bất lực cười nói:
– Có một tin tốt và tin xấu, chàng muốn nghe cái nào trước?
– Nói tin xấu trước đi.
Đằng Thanh Sơn căng thẳng.
– Tiểu Thanh và mẹ nó đã nói chuyện xong. Nó cũng theo ý mẫu thân là chúng ta đi Cửu Châu, còn Tiểu Thanh sẽ không cùng đi với chúng ta.
Vừa nghe thế, Đằng Thanh Sơn không khỏi hơi biến sắc.
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh không theo mình đi Cửu Châu thật rồi.
Lý Quân nói tiếp:
– Tin tức tốt là Phượng Hoàng mẹ lưu lại Tiểu Thanh là vì phải truyền thụ võ công cho Tiểu Thanh. Trở thành “Bất tử Phượng Hoàng” nó phải thi triển được một vài tuyệt kỹ thuộc loại tuyệt kỹ đặc biệt của bất tử Phượng Hoàng. Cùng một sức mạnh, cùng lực thiên địa, nhưng ngọn lửa thi triển bất đồng, uy lực cũng sẽ khác nhau.
– Tuyệt kỹ Phượng hoàng?
Đằng Thanh Sơn hiểu.
Cũng tương tự như thi triển Độc Long Toản và Xích Hổ Bào sẽ có uy lực lớn hơn việc chỉ đâm một mũi thương bình thường rất nhiều.
Phượng Hoàng mẹ sống mấy ngàn năm, lại được theo chí cường giả Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch, được chí cường giả chỉ giảng, rồi lại thể ngộ mấy ngàn năm, đương nhiên có tuyệt kỹ rất ghê gớm!
– Phượng Hoàng mẹ nói Cửu Châu quá nguy hiểm! Nó tuyệt đối không cho phép hài tử vừa mới trở thành Bất tử Phượng Hoàng đi Cửu Châu bây giờ! Sau khi nói chuyện với Tiểu Thanh, Phượng Hoàng mẹ đã lùi một bước, hứa Tiểu Thanh lo học cho xong bộ phượng hoàng tuyệt kỹ để có năng lực tự bảo vệ, rồi sẽ cho Tiểu Thanh đi Cửu Châu tìm chúng ta!
Lý Quân mỉm cười.
Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi.
Thì ra Tiểu Thanh ở lại học tuyệt kỹ phượng hoàng, học xong sẽ đi Cửu Châu.
“Cửu Châu rất nguy hiểm?” Đằng Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh. Bất tử Phượng Hoàng có tốc độ như thế nào? Đối với Bất tử Phượng Hoàng mà Cửu Châu rất nguy hiểm sao?
– Tiểu Quân, nàng hỏi Phượng Hoàng mẹ xem Cửu Châu nguy hiểm ra sao?
Đằng Thanh Sơn liền bảo.
Lý Quân gật đầu, lúc này quay sang hỏi Phượng Hoàng mẹ.
Phượng Hoàng mẹ nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi sau đó phát ra tiếng hót dễ nghe trả lời câu hỏi của Lý Quân. Lý Quân vừa nghe đã biến sắc.
– Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
– Thanh Sơn!
Lý Quân trịnh trọng:
– Phượng Hoàng mẹ nói, Cửu Châu chính là trung tâm của thiên địa, có không ít yêu thú hư cảnh cường đại. Mặc dù Phượng Hoàng xứng đáng được xưng vương trong giới thần thú phi cầm, nhưng ở Cửu Châu vẫn có không ít những yêu thú hư cảnh sống mấy ngàn năm, thậm chí còn sống từ thời tiền bộ lạc của Vũ Hoàng đến giờ. Bây giờ, luận về tốc độ phi hành thì chỉ có vài yêu thú đạt tới hư cảnh đại thành mới có thể vượt qua Tiểu Thanh, nhưng yêu thú hư cảnh cường đại có thực lực bằng hoặc hơn Tiểu Thanh quả là không ít!
Đằng Thanh Sơn hiểu. Chỉ cần một Đại Duyên Sơn đã có hai yêu thú hư cảnh. Cả Cửu Châu rốt cuộc có bao nhiêu yêu thú hư cảnh? Căn bản không thể xác định được. Dù sao nếu không quấy rầy yêu thú hư cảnh, có lẽ một số yêu thú hư cảnh vẫn ẩn náu trong chốn nào đó. Tỷ như Giao Long Tử Tích, e rằng ngay cả Vũ Hoàng môn, Ma Ni Tự cũng chẳng biết có con Giao Long “Tử Tích” ở Đại Duyên Sơn.
– Còn chúa tể của Cửu Châu thì tuyệt không phải yêu thú, mà là con người! Yêu thú hư cảnh rất ít khi trêu vào các tông phái. Đó là vì trong tám đại tông phái có những cường giả cực kỳ đáng sợ.
Lý Quân trịnh trọng nói tiếp.
– Phượng Hoàng mẹ còn thừa nhận, kẻ lần trước tới đây xin Bất Tử thảo cũng là một trong những cường giả đứng đầu Cửu Châu. Nói về thực lực, ngay cả Phượng Hoàng mẹ cũng cho rằng khó có thể thắng được đối thủ.
Lời Lý Quân làm Đằng Thanh Sơn vô cùng kinh hãi.
Phượng Hoàng mẹ là thần thú phi cầm hư cảnh đại thành!
Lại có người khiến cho Phượng Hoàng mẹ phải thừa nhận là không thể thắng được đối phương sao!
– Phượng Hoàng mẹ còn nói, trên Cửu Châu, có không ít cường giả hư cảnh thích thu phục những con yêu thú hư cảnh thực lực yếu! Bây giờ Tiểu Thanh mà đi Cửu Châu là rất nguy hiểm. Đợi sau khi học xong tuyệt chiêu của nó, mới có khả năng chắc chắn tự bảo vệ mình.
Lý Quân trịnh trọng:
– Thanh Sơn, Phượng Hoàng mẹ cũng nhắc nhở chàng, không được coi thường các đại tông phái Cửu Châu. Tông phái càng có lịch sử xa xưa, thực lực càng không lường được.
– Ví dụ như Vạn Tượng Môn!
Lý Quân nói trầm trầm.
– Cái gì?
Đằng Thanh Sơn chấn động.
Vạn Tượng Môn? Vạn Tượng Môn chỉ chuyên ghi lại những việc của cao thủ thiên hạ? Cũng được Bất tử Phượng Hoàng nói là có thực lực khôn lường à? Trên Cửu Châu thì địa vị Vạn Tượng Môn có lẽ thua xa tám đại tông phái. Môn phái này chỉ buôn bán là lợi hại thôi.
“Ta thật ngu!” Đằng Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh, “Vạn Tượng Môn không tranh bá thiên hạ, nên có lẽ tám đại tông phái cũng không trêu vào. Nhưng, Vạn Tượng Môn làm ăn rải rác khắp thiên hạ, của cải vô tận. Cho dù tám đại tông phái không thèm thuồng, thì một vài tông phái cao cấp khác cũng sẽ bỏ qua sao? Nhưng Vạn Tượng Môn có thể bất diệt mấy ngàn năm, sao lại đơn giản như bề ngoài được?”
“Đến cả Quy Nguyên Tông ta cũng có thể ẩn tàng một cường giả hư cảnh, thiên hạ sao lại đơn giản như những gì ghi trong sách được.”
Trán Đằng Thanh Sơn đổ mồ hôi lạnh.
Nước Cửu Châu quả là rất sâu.
“Ta còn phải cảm tạ Phượng Hoàng mẹ.” Đằng Thanh Sơn một lần nữa xác định vị trí của mình. “Đến cả Thiên Thần cung vốn có thực lực mạnh như vậy, thế mà trước khi tiếp xúc với nó ta cũng chẳng biết gì về sự tồn tại của Thiên Thần cung! Chẳng biết thế giới ngầm ở Cửu Châu còn tiềm phục bao nhiêu thế lực lớn đây? Nhưng cũng không nên xem thường bản thân. Ta vừa tiến vào hư cảnh đã có thực lực có thể so với Thiên Phong Chiến Thần. Cho dù tạm thời không thể khuấy động cả Cửu Châu, nhưng chỉ cần tung hoành ở Dương Châu cũng đủ rồi.”
Đằng Thanh Sơn vội bảo Lý Quân:
– Tiểu Quân, nàng hỏi Phượng Hoàng mẹ xem Tiểu Thanh sẽ học tuyệt kỹ Phượng Hoàng mất khoảng bao lâu?
Lý Quân quay đầu hỏi.
– Thanh Sơn! Phượng Hoàng mẹ nói là nhanh thì nửa năm, lâu thì một năm.
Lý Quân trả lời.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
“Cũng tốt, nửa năm một năm gì đó cũng vừa đủ để ta quen thuộc với chân diện mục của Cửu Châu! Bây giờ thực lực của ta chỉ có thể âm thầm gây ra chút động tĩnh, chưa phải là lúc công khai khuấy đảo. Đợi đến khi đạo hành Thổ của ta có đột phá, đến lúc đó Tiểu Thanh cũng học được tuyệt kỹ Phượng Hoàng, Lục Túc Đao có đột phá, rồi sư phụ ta “Gia Cát Nguyên Hồng” cũng đột phá đạt tới hư cảnh!
Đằng Thanh Sơn cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, có vẻ tin tưởng mười phần.
“Có tính thách thức mới thú vị!” Hai mắt Đằng Thanh Sơn lấp lánh “Ta ẩn nhẫn mấy năm, mang theo nhiều bảo vật như thế, chiếm được ưu thế như thế. Ta ở trong tối, nó ở ngoài sáng, nếu vẫn không đánh bại được Thanh Hồ Đảo thì nên tự sát cho rảnh.“
– Ô ô u..
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hót to với Đằng Thanh Sơn, Lý Quân.
– Thanh Sơn, Tiểu Thanh hỏi chúng ta, khi nó đi Cửu Châu thì làm sao tìm được chúng ta?
Lý Quân nhìn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn ngơ ngác, hỏi lại:
– Nó không quen thuộc Cửu Châu, vậy có nói cho nó thì nó cũng không biết mà.
– U… ô ô…
Phượng Hoàng mẹ chợt hót vang.
Lý Quân lộ vẻ vui mừng:
– Thanh Sơn! Phượng Hoàng mẹ nói, đến lúc đó nó sẽ đưa Tiểu Thanh đi. Phượng Hoàng mẹ rất quen thuộc Cửu Châu. Đến lúc đó nó sẽ ở trên Thiên Vân sơn ở vùng Thanh Châu, Cửu Châu, phóng ra một ngọn lửa thiêu hủy nửa quả núi Thiên Vân Sơn! Sau đó, họ sẽ ở đó mười bữa nửa tháng đợi chàng.
– Thiên Vân Sơn? Được!
Đằng Thanh Sơn gật đầu:
– Thiên Vân Sơn phát sinh đại hoả hoạn là ta sẽ lập tức tới đó.
Tiến hành ước định như thế xong, Đằng Thanh Sơn, Lý Quân chỉ có thể cáo biệt Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, sau đó đám người Đằng Thanh Sơn cưỡi con Lục Túc Đao bay về Cửu Châu. Còn Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh thì ở lại với mẫu thân học tuyệt kỹ Phượng Hoàng do mẫu thân nó tìm hiểu mấy ngàn năm cộng với chỉ bảo của Thi Kiếm Tiên mà ngộ xuất được.
Đám người Đằng Thanh Sơn muốn gặp mặt Tiểu Thanh, chỉ có nước đợi nửa năm một năm, khi lửa thiêu Thiên Vân Sơn!
Lục Túc Đao thực lực kinh người, phi hành hai ngày mới nghỉ ngơi một lúc. Một đường bay qua rất nhiều đảo, cũng bay qua cả Minh Nguyệt Đảo.
Ngày thứ chín sau khi ly khai Đảo Phượng Hoàng.
– Thanh Sơn, nhìn kìa!
Lý Quân tỏ vẻ vui mừng.
– Lớn quá!
Dương Đông và Đằng Thú cũng khiếp sợ nhìn về phía nam.
Chỉ thấy ở chân trời, về phía nam, bỗng xuất hiện một đường ven biển liên miên khôn cùng. Tuy nói lúc này Lục Túc Đao còn cách Cửu Châu khá xa, nhưng tốc độ phi hành Lục Túc Đao rất kinh người, chỉ một lát sau, Lục Túc Đao đã từ khu vực hải dương bay vào bầu trời đại thảo nguyên rồi.
– Vù…
Phi hành được mười lăm ngày, rốt cục đã đến nơi. Việc này làm Lục Túc Đao cũng rất hưng phấn, lập tức nó lao xuống, lượn một vòng trên thảo nguyên.
Đằng Thanh Sơn ngửi mùi thơm của đất, vị cỏ dại thảo nguyên, vẻ mặt phức tạp, hai mắt mờ mờ chút nước mắt.
“Đây là thảo nguyên Cửu Châu!“
“Rốt cục ta trở lại rồi.”