Chính là cô gái trước mắt vô cùng xinh đẹp, phải nói là rất xinh đẹp, là một mỹ nhân khó gặp ở thế giới thực.
Cô ấy chính là Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái giống như hung hăng bị người dội một chậu nước lạnh, tâm từ vui mừng lại trở nên đau đớn.
Cô gái kia quá xinh đẹp, khiến tâm cô trở nên đau đớn, đau nhói như có ai đó đâm vào ngực.
Cô đau lòng không dám tiến lên phía trước, Giản Nhụy Ái biết mình mềm yếu, cô không muốn nghe thấy Đơn Triết Hạo nói lời yêu thương với Lạc Tình Tình.
Nếu như cô không cảm nhận được tim mình đập nhanh thế nào, cô có thể tiếp nhận; nhưng giờ khắc này cô không tiếp thu nổi, cô sẽ điên mất.
Giản Nhụy Ái đưa tay vuốt mi tâm của mình.
“Nhụy Ái, em sao thế?” Giọng nói của Quyền Hàn không lớn không nhỏ, đánh vỡ đoạn đối thoại của Y Thiếu Thiên và Lạc Tình Tình.
Y Thiếu Thiên nhìn thấy Giản Nhụy Ái, giống như cố ý, hoặc cậu vốn chính là cố ý, dùng giọng nói lớn đến chói tai: “Bà Đơn, bà đi thăm tổng giám đốc Đơn sao, vừa mới tách ra mấy giây, liền bắt đầu nhớ tổng giám đốc rồi, thật là hai người ân ái quá mức.”
“Tôi. . . . . .” Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Y Thiếu Thiên, chống lại ánh mắt của Lạc Tình Tình, ánh mắt của cô ta rất đẹp, con ngươi tràn đầy nước mắt, xem ra là người điềm đạm và đáng yêu, làm cho người ta đều không nhẫn tâm nhìn thấy cô ta tổn thương.
Lạc Tình Tình liếc Giản Nhụy Ái mấy lần, thấy vẻ bề ngoài vô cùng bình thường của cô, trong lòng hừ lạnh, Y Thiếu Thiên muốn tìm một cô gái để đuổi mình, cũng phải tìm một phụ nữ đẹp hơn chứ.
Cô gái bình thường như thế, căn bản cũng không phải là đối thủ của cô!
Lạc Tình Tình cảm thấy hao tâm tổn sức mãi không phải là biện pháp: “Y Thiếu Thiên, hôm nay không tiện, hôm nào đó tôi lại đến, phiền toái chuyển lời đến Tiểu Hạo, tôi đã trở về.”
Tự tin, xinh đẹp, toàn thân phát ra phong cách đặc biệt, những thứ kia đặc biệt khiến Giản Nhụy Ái vô cùng ngưỡng mộ, trong lòng cô run lên, không dám nhìn tiếp rồi.
“Tiểu thư Giản, cô đừng để ý, tổng giám đốc Đơn, sẽ không quay về đâu, cô yên tâm đi, tôi xin đảm bảo, trong lòng tổng giám đốc Đơn chỉ có mình cô thôi, nếu không anh ấy sẽ không vì cô mà ngay cả sinh mạng của mình cũng không quan tâm”
Y Thiếu Thiên không biết vì sao anh lại rất thích cô gái trước mắt; có lẽ bởi sự đơn thuần, đáng yêu của cô, nếu là vợ của Tổng giám đốc Đơn thì Giản Nhụy Ái thì thích hợp nhất.
“Tôi. . . . . . Tôi không biết, tôi đi trước!”
Quyền Hàn và Trác Đan Tinh không rõ nguyên do, thấy Giản Nhụy Ái rời đi, chỉ có thể nghe đi theo cô
“Các ngươi không nên vào, để cho tớ được yên tĩnh.” Giản Nhụy Ái ngăn hai người ở cửa, hiện tại đầu óc cô rối loạn, cũng không muốn bọn họ cùng vào, cô chỉ muốn ở một mình, suy nghĩ mọi chuyện thật kỹ.
Lạc Tình Tình!
Ba chữ này rơi vào đầu Giản Nhụy Ái, Lạc Tình Tình trở lại, có phải Đơn Triết Hạo sẽ hoài tâm quay lại với Lạc Tình Tình không?
Không dám nghĩ tới?
Một điểm cũng không cảm tưởng tượng! Tại sao cô lại cảm giác đau như thế? luống cuống như vậy?
Nếu như Đơn Triết Hạo đồng ý quay lại với Lạc Tình Tình, cô nên làm như thế nào?
Cô chưa là gì để điên cuồng ghen tỵ với cô gái kia.
Hiện tại cô ghen tỵ với Lạc Tình Tình, bởi vì cô gái kia mới là người trong lòng Đơn Triết Hạo, cô chẳng quả chỉ là con rối trong lòng anh, thậm chí chỉ là bạn trên giường.
Giản Nhụy Ái đau lòng che bụng của mình, chẳng lẽ đứa bé này không nên ra đời, hay chào đời liền chịu cảnh không cha?
Không nên như vậy! Cô không nên suy nghĩ như hế!
“Anh Quyền Hàn, anh muốn làm gì?” Trác Đan Tinh cố gắng ngăn cản Quyền Hàn đang mất khống chế, cô biết anh muốn làm gì? Nhưng cô không thể để cho anh làm chuyện ngu ngốc.
“Buông anh ra, anh muốn đi tìm Đơn Triết Hạo tính sổ, tại sao anh ta dám khi dễ Nhụy Ái?”
Quyền Hàn nhìn Giản Nhụy Ái thất vọng, ánh mắt kinh hoảng, anh liền tức giận, tư thái nho nhã bình thường vì Giản Nhụy Ái đã sớm tan thành mây khói.
Liền muốn đi tìm Đơn Triết Hạo hỏi rõ!
“Anh Quyền Hàn, tính sổ? Anh biết hai người họ xảy ra chuyện gì không? Anh chẳng biết chuyện gì cả? Làm sao lại tìm anh ấy tính sổ? Anh lỗ mãng liều lĩnh đi như thế càng làm Giản Nhụy Ái đau lòng hơn. Anh Quyền Hàn, anh bình tĩnh một chút, không cần tức giận để đầu óc không tỉnh táo, như vậy căn bản không giúp được Nhụy Ái, anh nghe rõ chưa?”
Quyền Hàn bỗng ngồi xuống, đôi tay vê kéo tóc chính mình, vẻ mặt khổ sở: “Đáng chết, đây không đúng, kia cũng không được làm, anh nên làm như thế nào mới giúp được cho Giản Nhụy Ái?”
“Chúng ta có thể giúp đỡ chính là cái gì cũng không cần hỏi? Tin tưởng Nhụy Ái, yên lặng làm trụ cột cho cô ấy, cứ là như vậy.”
Gặp chuyện rồi, Trác Đan Tinh vĩnh viễn là người tỉnh táo nhất, tỉnh táo phân tích tình huống nghiêm trọng, phân tích cách giải quyết.
Đơn Triết Hạo hôn mê tỉnh lại, mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng, nồng nặc mùi thuốc, nhìn thấy trên tay còn có kim truyền dịch.
Đi vào bệnh viện, anh liền tiến vào trạng thái hôn mê.
Không phải tiểu nha đầu kia như thế nào?
Nhưng anh biết Giản Nhụy Ái bình an vô sự, nhớ tới bọn họ cùng nhau trải nghiệm tất cả, không ngờ sinh mạng của mình, còn phải dựa vào cô gái yếu đuối kia cứu giúp, trong lòng không khỏi buồn cười, đôi môi quyến rũ nở ra nụ cười bình thản.
Anh lắc đầu một cái, khó khăn ngồi dậy, nhìn hai người đàn ông đang đứng ở đầu giường, hỏi “Giản Nhụy Ái?”
“Cô ấy không sao.” Y Thiếu Thiên lên tiếng trả lời.
Đơn Triết Hạo nhìn vẻ ấp a ấp úng ấy của Y Thiếu Thiên, mới vừa bệnh một trận, vốn là không có tính nhẫn nại; Đơn Triết Hạo càng thêm thiếu tính nhẫn nại nói: “Có lời gì? Mau nói đi?”
“Lạc Tình Tình trở lại, Giản Nhụy Ái cũng nhìn thấy.” Y Thiếu Thiên nhìn sắc mặt Đơn Triết Hạo.
Cậu rõ ràng biết Lạc Tình Tình có địa vị như thế nào trong lòng Đơn Triết Hạo, không rõ ràng lắm trình độ quan tâm của Đơn Triết Hạo dành cho Giản Nhụy Ái?
Giản nhụy Ái ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, anh thoát một cái có thể nhìn ra, Giản Nhụy Ái đơn thuần và trong veo người ta nhìn qua liền thấy đáy lòng cô.
Đơn Triết Hạo dịu dàng đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo!
Lạc Tình Tình trở lại, cô ấy lại dám trở lại!
Cảnh tưởng ngày đó trên du thuyền, cô vứt bỏ anh, rõ mồn một trước mắt, anh chưa tìm cô tính sổ là tốt rồi, Lạc Tình Tình dám quay trở lại!
Cô gái đáng chết!
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám làm anh mất mặt như thế, Đơn Triết Hạo nắm thực chặt quả đấm trong tay.
“Cô ta nói gì?”
“Tớ không để cho cô ta vào, cô ta nói sẽ ở tới tìm ngươi.”
“Giản Nhụy Ái?”
“Cô ấy ở phòng bệnh 210 rồi, cách cậu ba phòng.”
Đơn Triết Hạo đưa tay nhổ hết ống tiêm ra, không để ý đến Y Thiếu Thiên và Cụ Duệ Tường đang cố ý ngăn trở, đứng dậy muốn đi tìm Giản Nhụy Ái.
Anh mở cửa phòng, mới biết đã khuya khoắt, bệnh viện yên lặng, anh bước nhanh đi tới phòng của Giản Nhụy Ái.
Gian phòng vẫn sáng đèn, hành lang vắng có Quyền Hàn đang ngủ gục.
Anh đẩy cửa ra, đi vào, lại phát hiện Giản Nhụy Ái ngồi lên trên giường, an ổn ngủ thiếp đi, lông mi dài đắp lên đôi mắt to tròn của cô.